Lung Linh Như Nước

Chương 316




Thái hậu cười khẽ: "Vân Tịch là đứa con trai mà ai gia yêu thương nhất. Hôm nay con đã là vương phi của nó, ai gia đặc biệt ban thưởng cho con một ly rượu suông.

Cung nữ bước từng bước một, thật cẩn thận, một cung nữ khác thì nâng bầu rượu lên rót đầy vào chén, đưa tới trước mặt Hàn Nhạn.

Khóe môi Hàn Nhạn hơi cứng đờ, nhìn ly rượu trước mặt tựa như qua ly rượu này nàng có thể thấy được mình chết thảm ở kiếp trước. Thái hậu dụng tâm bất lương, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Chén rượu này, cũng tất nhiên không phải là một ly rượu suông. Nàng không thể uống!

Thái hậu thấy nàng lề mề không nhận ly rượu trên tay cung nữ thì vẻ mặt lập tức trở nên ý vị sâu xa: "Trang cô nương, sao lại không nhận ly rượu của ai gia vậy?"

Phải nhận ly rượu này thế nào đây? Hàn Nhạn cảm giác nháy mắt mình biến thành hai người. Một người luống cuống trước sự hung hăng của Thái hậu, một người lẳng lặng nhìn tất cả trước mắt, bình tĩnh mà kiềm chế.

Trần Quý phi nhắc nhở: "Nếu Trang cô nương không nhận ly rượu này vậy là không kính trọng mẫu hậu rồi. Khó được dịp mẫu hậu yêu thương ngươi như vậy, đừng không biết điều."

Lời này quả thật hơi nghiêm khắc, bầu không khí vốn vui vẻ hoàn thuận trong nhát mắt trở nên cứng đờ. Ngay cả Đặng Thiền vốn tùy tiện cũng thấy có gì đó không đúng. Tuy không hiểu vì sao Hàn Nhạn lại lề mề không nhận ly rượu Thái hậu ban thưởng nhưng cũng có mấy phần rõ ràng khi nghe giọng điệu hùng hổ dọa người của Trần Quý phi. Trong lòng vừa lo lắng cho Hàn Nhạn, vừa nổi nóng với Trần Quý phi. Lại thấy Trang Ngữ Sơn trưng ra một nụ cười cực kỳ chướng mắt.

Hoàng hậu khẽ nói: "Muội muội cần gì phải nói vậy. Chắc là tuổi Trang cô nương còn nhỏ, hơi bị giật mình thôi." Bà hơi quý mến Hàn Nhạn, lần trước tiểu cô nương này đã dỗ bà cực kỳ vui vẻ. Hôm nay vừa tới đã phát hiện Thái hậu và Trần Quý phi đang nhằm vào Hàn Nhạn, vốn chuyện phiền lòng trong hậu cung đã nhiều, bà cũng không muốn lần này lại đấu với kẻ xấu. Nhưng bọn họ lại làm quá lộ liễu, Hoàng thương thương yêu đệ đệ Phó Vân Tịch của mình nhất, mà Phó Vân Tịch còn muốn lấy Hàn Nhạn làm vợ ngay trước mặt mọi người trên điện Kim Loan, chắc là đã để ý tới tiểu cô nương này. Nếu hôm nay cô nương này xảy ra chuyện gì không may trong cung, thân là người đứng đầu hậu cung, khó tránh khỏi bị liên lụy. Bà lên tiếng xoa dịu: "Trang cô nương bị giật mình à? Vẫn nên nhanh nhận ly rượu đi, đừng bỏ lỡ tấm lòng của Thái hậu."

Hàn Nhạn biết tuyệt đối không thể tiếp nhận ly rượu này, ngay từ lúc nhìn thấy nó đã bất giác nhớ tới kết quả thê thảm ở kiếp trước của mình. Nàng chịu đựng sự sợ hãi với ly rượu này trong lòng, đảo mắt một vòng trên những người ở trong đinẹ, lại bi ai phát hiện ra rằng, vậy mà không có một ai ở đây có thể cứu mình.

Cấp Lam và Thù Hồng cắn chặt môi. Thân là nha hoàn bên người của Hàn Nhạn, các nàng tự nhiên cũng biết không thể uống rượu này. Nhưng lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Thái hậu và Trần Quý phi sẽ bắt lỗi của mình, sẽ mang đến tai bay vạ gió cho Hàn Nhạn.

Hàn Nhạn vươn tay ra, nhận lấy ly rượu kia, cũng không vội vàng uống mà là lành lạnh nhìn nó, trong lòng chầm chậm lắng lại.

Tất nhiên là Thái hậu và Trần Quý phi có mưu đồ nhưng cũng không dám lớn mật làm trò ngay trước mặt các quý phu nhân và Hoàng hậu, đẩy nàng vào chỗ chết. Nếu không nhiều miệng như vậy, một khi truyền tới tai người ngoài, tất nhiên sẽ tạo thành sai lầm lớn. Nhưng rốt cuộc trong rượu có thêm thứ gì?

Nàng cúi đầu nhìn, rốt cuộc trong rượu này có thêm thứ gì?

Không thể đưa mình vào chỗ chết ở đây, không có nghĩa là sau này không thể. Thứ gì đó trong rượu này sẽ không phát huy công dụng lúc này nhưng nếu sau này mới có thì cũng không trách tới trên đầu Thái hậu. Bởi vì Thái hậu không thù không oán với nàng, ai mà tin được? Thứ được thêm vào trong rượu này chính là thứ sau này sẽ đẩy nàng vào đường chết.

Không thể không uống, nếu không chính là kháng chỉ. Nếu uống thì còn có thể tìm một con đường sống cho mình.

Thật ra thì vốn là không có lựa chọn nào, không phải sao?

Thôi, thôi, dù sao đời này nàng đã trọng sinh, cũng không tính toán gì cho mình, chẳng qua chỉ muốn những người đó nợ máu phải trả bằng máu. Nếu mình chết...Nếu mình chết...Nàng ngẩng đầu cười thản nhiên với Thái hậu và Trần Quý phi: "Mong Thái hậu nương nương thứ tội. Chỉ là Hàn Nhạn đang nghĩ, Thái hậu nương nương quan tâm Hàn Nhạn như vậy, sau này nhất định phải đáp lại bằng một món quà lớn mới được." Nàng nói rất chân thành nhưng ánh mắt lại như dòng suối lạnh như băng, thấm vào lòng người khiến người ta rét lạnh: "Tới lúc đó, mong Thái hậu nương nương đừng ghét bỏ."

Trong lời có chứa ý đe dọa như có như không khiến người ta kinh hãi. Thái hậu cười từ ái: "Con có tấm lòng như vậy, ai gia rất vui mừng." Dứt lời thì ra hiệu với Hàn Nhạn, ý bảo nàng nhanh uống ly rượu kia.

Lúc này Hàn Nhạn mới cúi đầu, đưa ly rượu tới bên môi, rượu lạnh buốt chảy vào miệng rồi cảm giác nóng rát chảy qua cổ họng. Hàn Nhạn thầm đau khổ. Đời người khó được như ý, phải trải qua muôn vàn khó khăn, biết là độc dược, là lòng dạ xấu xa nhưng phải coi như quà tặng quý giá, mỉm cười mà uống.

Uống xong rượu, trên đầu lưỡi vẫn còn vị cay, Hàn Nhạn cười dịu dàng, thả ly rượu vào khay, cầm cái khăn mềm mại lên lau miệng, lúc này mới về lại chỗ của mình. Thái hậu thấy nàng làm vậy thì gật đầu hài lòng, nhìn Trần quý phi rồi cười. Hoàng hậu lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không biết sai ở đâu, liền cho rằng mình quá đa nghi nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Đặng Thiền thấy Hàn Nhạn ngồi xuống, lập tức nói: "Vừa rồi thật khiến ta sợ muốn chết. Muội như vậy khiến ta tưởng muội không định uống rượu Thái hậu ban thưởng."

Hàn Nhạn cười gượng. Nàng không muốn uống rượu Thái hậu ban thưởng nhưng trước mắt bao người, sao có thể không uống. Cũng không thể nói với mọi người rằng: Nghi ngờ Thái hậu hạ độc mình, sợ là lập tức sẽ mang tội nói xấu hoàng thất mà bị chém. Đây chính là chuyện xâm phạm tới uy nghiêm của hoàng gia, không cẩn thận sẽ rơi đầu. Hàn Nhạn không muốn rơi đầu cho nên thật đúng là không thể không uống rượu này.

Trang Ngữ Sơn nhìn bộ dạng của Hàn Nhạn, che miệng cười rộ: "Tứ muội thật may mắt, được Thái hậu đối xử đặc biệt như vậy. Vừa rồi thật hù chết tỷ tỷ. Tỷ còn tưởng rằng tứ muội định kháng chỉ đấy. Ha ha." Trong giọng nàng ta chứa thâm ý, nhìn Hàn Nhạn: "Không biết rượu Thái hậu nương nương ban thưởng có vị như thế nào?"

Hàn Nhạn cười nói: "Ngữ Sơn tỷ tỷ muốn biết mùi vị rượu Thái hậu nương nương bản thưởng?" Không đợi Trang Ngữ Sơn trả lời, nàng nói tiếp: "Yên tâm, sau này nhất định Ngữ Sơn tỷ tỷ còn nhiều cơ hội để thưởng thức mùi vị của nó."

Trang Ngữ Sơn nghe vậy thì sắc mặt thay đổi mấy lần, liếc Hàn Nhạn một cái đầy căm hận, nói khẽ: "Đừng đắc ý vội. Sau này có khi ngươi phải khóc đấy."

Hàn Nhạn từ chối cho ý kiến. Cấp Lam và Thù Hồng đứng sau lưng Hàn Nhạn, không dám bỏ qua bất cứ hành động nào của Hàn Nhạn, sợ có gì đó bất thường. Vừa rồi mắt thấy Hàn Nhạn uống ly rượu này vào, biết là không ổn tuy nhiên không có năng lực, không có sức mạnh nên không thể làm gì hơn là quan sát nàng từng chút một. Nếu Hàn Nhạn có chuyện gì không mau, sợ là hai người các nàng là người vô tâm nhất trên đời rồi.

Đặng Thiền không biết chỗ Hàn Nhạn đang sóng ngầm cuộn trào, chỉ cho rằng chỉ là một sóng gió nhỏ, liền nói cười với nàng. Buổi yến hội sắp kết thúc, ngay sau đó là thả hoa đăng trong cung để tăng không khí vui mừng. Các phu nhân tiểu thư ào ào rời khỏi điện Thải Phượng, theo cung nữ tới Ngự Hoa Viên, quan sát hoa đăng màu sắc sặc sỡ.

Hàn Nhạn làm gì còn có tâm tình mà xem hoa đăng. Trên thực tế lúc sắp kết thúc yến hội nàng đã cảm thấy người mình thay đổi. Sự thay đổi này cực kỳ nhỏ, mới đầu cũng không phát hiện ra nhưng càng về sau nàng càng cảm thấy nóng, trong lòng như có một luồng khí nóng kỳ lạ, làm cách nào cũng không ép xuống được, ngay sau đó là cảm giác trống rỗng chưa từng trải qua kéo tới.

Nàng cũng không biết đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng nóng, suy nghĩ cũng bắt đầu trì trệ. Đây không phải chuyện tốt, trong lúc mê man, nàng lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ màng, đã cảm giác thấy bất thường. Đặng Thiền đang định đi xem hoa đăng thấy hai má Hàn Nhạn đỏ bừng thì kỳ quái hỏi: "Sao mặt muội lại đỏ vậy?"

Hàn Nhạn lắc đầu, ép sự rung động kỳ lạ trong lòng mình xuống, cười nói: "Chắc là nóng quá thôi."

Đặng Thiền cũng không nghi ngờ nhiều, chỉ cười nói: "Chúng ta nhanh đi xem hoa đăng đi." Dứt lời, liền kéo tay Hàn Nhạn ra khỏi điện.

Vừa ra khỏi điện Hàn Nhạn đã cảm giác gió lạnh đập vào mặt mình, đè sự xao động không giải thích được trong lòng xuống vài phần, suy nghĩ cũng từ từ bình thường lại, dường như lúc này nàng mới nhận ra mình đang đứng ở đâu. Hàn Nhạn liên kết các biểu hiện kỳ lạ của mình lúc trước, không khỏi tỉnh ngộ. Nóng không chịu được gì chứ. Nàng trúng độc xuân rồi!

Đầu Hàn Nhạn nổ tung. Kiếp này nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ trúng loại độc như vậy. Ai mà nghĩ ra cách ác độc như thế để dùng cho một tiểu cô nương chưa cập kê chứ! Dù cho lòng dạ có ác độc thế nào thì làm chuyện trái với luân lý như vậy cũng sẽ tổn thọ.

Trần Quý phi và Thái hậu đi phía trước, Trang Ngữ Sơn thấy Hàn Nhạn đồ mồ hôi hột thì bước lên trước, nói đầy quan tâm: "Tứ mui sao vậy? Đầu đầy mồ hôi."

Hoàng hậu nghe vậy thì ngoảnh đầu lại, nhìn Hàn Nhạn một cái, thấy vẻ mặt nàng kỳ lạ thì nói: "Có chuyện gì vậy? Có muốn mời ngự y không?"

"Hoàng hậu." Là Thái hậu mở miệng: "Hôm nay là sinh nhật Trần Quý phi, tìm thái y mà không sợ xui xẻo à!" Dứt lời liền hơi không vui mà nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu vội vàng cúi đầu: "Mẫu hậu dạy phải." Liền không hề quan tâm tới Hàn Nhạn nữa.

Hàn Nhạn cắn răng, đúng lúc này cũng đã đi tới Ngự Hoa Viên, bên ngoài bắt đầu thả hoa đăng. Trên bầu trời đen nhánh, một đóa hoa đăng nở rộ, vô cùng mỹ lệ. Tất cả mọi người si ngốc nhìn lên trời, thưởng thức cảnh đẹp khó gặp. Hàn Nhạn cắn chặt môi, không để cho mình bật ra chút rên rỉ nào. Xao động trong người cũng càng ngày càng mạnh, Hàn Nhạn tuyệt đối không ngờ Thái hậu sẽ ban thưởng rượu chứa độc xuân cho mình. Nữ nhân tôn quý nhất đời mà lại dùng cách bỉ ổi thế này!

Nàng biết mình không đủ mạnh để chống đỡ tiếp. Nếu tiếp tục đứng đây, sợ là tới lúc thần chí mơ hồ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng liền lợi dụng bóng đêm, lúc không ai để ý tới mình, lén lút chạy tới sau một cây một cây đa to lớn. Cấp Lam và Thù Hồng thấy Hàn Nhạn như vậy thì vội vàng đi theo. Hàn Nhạn không hề sợ hãi, thoát khỏi tầm mắt đám người kia như mèo, cho đến khi chạy tới một chỗ không người mới dừng lại.

Cấp Lam và Thù Hồng không biết vì sao Hàn Nhạn lại làm vậy, cầm đèn soi Hàn Nhạn thì mới sợ ngây người. Mồ hôi ướt đẫm trán nàng, toàn thân như bắt lửa, hai má đỏ bừng, mắt hơi khép, bộ dáng vô cùng không tỉnh táo.

"Tiểu thư." Cấp Lam la hoảng lên, sợ Hàn Nhạn đã trúng độc gì: "Đây là làm sao?"

Hàn Nhạn lắc đầu, càng không khống chế được cảm giác trong người mình. Nàng thở dốc một hơi, cố hết sức nói: "Đi tìm...Nước. Ta trúng độc xuân."

"Độc xuân!" Ngay cả Thù Hồng cũng ngạc nhiên: "Sao lại như vậy?"

Hàn Nhạn khoát tay: "Không có thời gian." Thù Hồng vội vàng gật đầu: "Trước mắt sợ là không kịp tìm nước tới. Lần trước hình như nô tỳ thấy một cái ao ở nơi sâu nhất phía đông Ngự Hoa Viên, tiểu thư qua đó..."

Hàn Nhạn gật đầu: "Đi thôi."

Nhưng chưa đi được mấy bước Hàn Nhạn đã cảm thấy người mình như nhũn ra, không cách nào ép khát vọng khác thường trong người, môi không tự chủ được mà bật ra hơi thở gấp gáp. Trong đầu Hàn Nhạn như có một cuộn đay rối, vừa xấu hổ vừa chịu bó tay, nhưng đúng lúc này, một cơn gió thoảng qua đầu, hai nam tử thân hình cao lớn đi về phía nàng. Hàn Nhạn cả kinh, một nam tử trong số đó đã bắt được tay nàng, động tác hết sức thô lỗ, tựa như muốn đưa nàng tới chỗ nào đó. Hàn Nhạn giật mình, một lát đã hiểu ra rằng bọn họ muốn đưa nàng đi. Nhưng vừa tiếp xúc với da thịt của nam tử kia, Hàn Nhạn liền muốn có xúc động muốn dán sát lên người hắn. Nàng dốc sức khiến mình tỉnh táo lại. Nhưng vào lúc này, Cấp Lam chợt cắn mạnh một cái lên tay nam tử kia, Thù Hồng thì nhào về phía nam tử còn lại. Nam tử bị Cấp Lam cắn vào tay không ngờ sẽ thế này, bị đau nên buông tay Hàn Nhạn ra, nàng thoát ra khỏi tay hắn.

Cấp Lam quay sang, thấy Hàn Nhạn yếu ớt, trong mắt chứa nước mắt: "Tiểu thư, chạy mau."

Hàn Nhạn thấy cả người Cấp Lam bám chặt lấy nam tử kia, miệng cắn chặt không buông. Nam tử xuống tay vô cùng độc ác, dường như là cố sức đánh mạnh một chưởng lên đầu Cấp Lam. Người Cấp Lam run lên, nhưng vẫn không nhả miệng ra. Thù Hồng cũng vậy. Hàn Nhạn cắn răng. Nàng không thể bỏ rơi Cấp Lam và Thù Hồng nhưng nếu trơ mắt để những người này đưa đi, xảy ra chuyện gì thì Cấp Lam và Thù Hồng không tránh khỏi liên quan.

"Tiểu thư, chúng ta chỉ là nha hoàn, bọn họ sẽ không làm gì chúng ta đâu. Tiểu thư, chạy mau đi." Mái tóc Thù Hồng bị kéo nên rối tung, lại bình tĩnh nói với Hàn Nhạn.

Hai nha hoàn này, từ kiếp trước tới kiếp này của Hàn Nhạn vẫn luôn trung thành và tận tâm. Hàn Nhạn không coi các nàng là nha hoàn mà là người đã từng mang tới ấm áp cho nàng, muốn nàng phải sống tốt trên đời này. Bây giờ mắt thấy các nàng vì mình mà không tiếc hi sinh mạng sống, tim Hàn Nhạn như bị dao cứa. Người nàng trống rỗng mềm nhũn không hề có hơi sức, biết là Cấp Lam và Thù Hồng đang tranh thủ thời gian cho mình. Nàng rút châm hoa mai trong tay áo ra đâm mạnh vào lòng bàn tay mình, trong lúc máu tươi chảy ra đầm đìa, cơn đau thấu xương xông lên não, khiến đầu óc đang lộn xộn tạm thời hơi tỉnh táo. Nàng đứng lên, liếc nhìn hai nam tử đang dây dưa với Cấp Lam và Thù Hồng, hung hăng nói: "Đừng chết đấy."

Lảo đảo chạy đi, không dám nhìn tình cảnh bi thảm phía sau, tuy cũng không nghe thấy các nàng la lên nhưng có tiếng kêu rên lẫn trong gió, tiếng vật nặng bị người quật xuống đất, đập mạnh vào trái tim Hàn Nhạn. Trong kiếp này, nàng chưa bao giờ có cảm giác bất lực như thế, chỉ bởi vì lúc này Cấp Lam và Thù Hồng sống chết không rõ, mình thì bị đuổi giết. Nàng cũng biết tuyệt đối không thể rơi vào tay hai người kia. Thái hậu có ý định gì, bây giờ Hàn Nhạn có thể hiểu được rồi. Nếu mình làm chuyện xấu mặt, Phó Vân Tịch cũng sẽ trở thành trò cười cho người trong kinh thành. Nếu chỉ là không muốn mình gả cho Phó Vân Tịch, Thái hậu cũng không cần dùng cách đả thương địch tám trăm mà tổn hại một ngàn này. Chẳng lẽ Thái hậu và Phó Vân Tịch có thù oán gì sao?

Tạm thời Hàn Nhạn cũng có chút võ công. Lúc nàng được phép đi theo Sài Tĩnh đã dưỡng thân thể mình mạnh khỏe hơn, lúc này độc xuân mới từ từ phát ra. Tuy cố gắng duy trì tỉnh táo nhưng rốt cuộc cũng không cầm cự được bao lâu. Cũng không biết chạy tới đâu, Hàn Nhạn đang lúc mơ mơ màng màng nên không nhận ra là chỗ nào, chỉ cảm thấy ánh trăng như nước, chỗ này càng yên tĩnh hơn nhưng lại không có một bóng người. Một cảm giác lạnh lẽo không diễn tả được đánh úp tới, tuy người xao động bất an nhưng đầu óc bị gió lạnh thổi qua nên nàng rùng mình, cắn vào đầu lưỡi để mình đừng ngất xỉu.

Lúc Hàn Nhạn chạy trốn cũng không cảm thấy gì, lúc này dừng lại mới lập tức cảm thấy khó nóng trong người mình nhanh chóng tăng lên, người trở nên mềm nhũn không có sức lực, gò má nóng lên. Cảm giác trống rỗng kỳ lạ đó lại kéo tới rất nhanh. Tuy nàng đã sống hai đời, không phải hoàn toàn không biết gì chuyện nam nữ nhưng đối mặt với độc xuân trong người mình lại không biết phải làm sao. Chưa từng gặp tình huống này, tuy là từ trước tới nay luôn bình tĩnh tự nhiên nhưng nàng cũng không biết phải làm sao cho đúng.

Chẳng qua là cảm thấy tràn đầy khát vọng mà không thể thả ra. Tới lúc tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, muốn cởi hết quần áo của mình, muốn quấn lấy một người, ôm lấy hắn. Hàn Nhạn bị suy nghĩ của mình dọa sợ. Một khi bị độc xuân ảnh hưởng, mình sẽ trở nên phõng đãng như thế sao?

Khiến mình mất đi trinh trắng, từ đó về sau trở thành đề tài bàn tán của các phu nhân còn khiến nàng đau khổ hơn giết nàng gấp vạn lần. Hàn Nhạn lại chạy về phía trước vài bước, thoáng thoáng thấy dường như có một hồ nước đang gợn sóng dưới ánh trăng, thầm nghĩ chắc là có một hồ nước ở đây. Hàn Nhạn biết bơi, lúc này một lòng muốn hạ hỏa, căn bản là xông bừa, người nhảy "ùm" vào trong nước. Nhưng vừa vào nước nàng liền biết mình đã sai hoàn toàn vì hồ nước này có vẻ trong veo nhưng lại là một hồ nước dẫn từ suối nước nóng!

Trong cấm địa của thâm cung lại có một hồ nước nóng!

Đầu óc Hàn Nhạn đã sắp mơ màng, chỉ cảm thấy người mình ngâm trong nước, mỗi một tấc da thịt được nước vây quanh cũng đều không kìm được mà run lên. Nước ấm với người thường mà nói dĩ nhiên là có ích, nhưng với Hàn Nhạn lúc này đang trúng độc xuân mà nói thì không khác nào thêm dầu vào lửa. Nó không những không hạ hỏa được mà lại còn khiến nàng cảm thấy người như bắt lửa, không kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ.

Nhưng lại nghe "ào" một tiếng, một bóng dáng thon dài rẽ nước bơi tới, dưới ánh trăng, Hàn Nhạn mơ màng hơi mở mắt, không thấy rõ tướng mạo người nọ nhưng cảm thấy dường như bóng dáng này rất quen thuộc. Tuy chỉ là bóng dáng nhưng chứa muôn vàn tao nhã, lại không che giấu được ánh hào quang.

Giọng nói trầm thấp từ tính lạnh như băng: "Ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.