Lung Linh Như Nước

Chương 1: Cảnh xuân kiều diễm




Mạc Ngôn vội vã bước vào phòng nhưng vừa mới bước vào liền nhìn thấy một dáng người nhỏ bé đang ngồi bình thản ở ghế của mình. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, chuyện Băng Hi bỗng dưng ở đây chắc chắn không phải điều trùng hợp.

"Sao cô lại ở đây?"

"Hội trưởng, anh muộn 2 tiếng 58 phút 32 giây."

Băng Hi hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của anh nhìn đồng hồ nói, điều này khiến lông mày của anh càng nhíu chặt hơn, rồi cất giọng hỏi.

''Cô đang truy vấn tôi à?"

''Đâu có nhưng anh là hội trưởng phải biết làm gương cho mọi người."

"Thì sao?''

"Hội trưởng đi muộn cũng bị xử phạt theo đúng nội quy. Vì vậy, hội trưởng anh cũng phải chạy 10 vòng chứ"

Mạc Ngôn nhìn người trước mặt, anh biết cô xuất hiện ở đây nhất định có mục đích không tốt đẹp. Cô định trả thù anh sao? Khóe môi nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, ánh mắt còn mang theo vài phần giễu cợt nhìn cô nói.

"Cô tưởng tôi sẽ đáp ứng cô sao? Dừng nằm mơ nữa!"

Băng Hi khẽ "oh" một tiếng rồi đứng dậy tới gần anh sau đó giơ chiếc điện thoại trước mặt anh. Một người đàn ông dáng vẻ cương nghị, cứng rắn tuy đã đứng tuổi nhưng vãn không che được nét lạnh lùng trong đôi mắt ông. Thấy dáng vẻ bất động của anh Băng Hi nhếch miệng nói.

"Anh đã nghe danh vị này chưa? Nghe nói ông ta đang tìm cô con gái bị mất tích mấy ngày hôm nay, còn nói là nếu biết kẻ nào chủ mưu nhất định sẽ cho người chặt chân kẻ đó. Để tôi nhớ lại xem hình như ông ấy... À, đúng rồi họ Tiêu."

Nghe những lời này của cô, Mạc Ngôn cả khuôn mặt đều trở nên xám lại nhanh như chớp đã giựt lại được chiếc điện thoại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Băng Hi.

"Cô..."

"Có tật giật mình sao?"

Anh im lặng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay nắm chặt đến nỗi nghe thấy rõ tiếng khớp xương kêu. Nhưng cô vẫn bình thản nhìn anh sau đó nhìn xuống chân anh khẽ lắc đầu.

"Chân của hội trưởng đúng là đẹp thật, nếu chỉ chạy thôi quả thật rất lãng phí. Hay là đằng nào tôi cũng bị thầy Trương bắt chép phạt 20 lần, thay vì chạy anh hãy chép cho tôi đi."

Băng Hi dừng một chút quan sát khuôn mặt anh sau đó nói tiếp.

"Thầy Trương già rồi, nhìn thấy chữ của hội trưởng nhất định sẽ rất xúc động. Cố lên!"

Nói xong Băng Hi lấy lại điện thoại của mình rồi bước ra ngoài để mặc một người còn đang ôm cục tức trong lòng. Bây giờ có thể nói là cô rất cao hứng, vì thế liền gọi điện cho người tiếp tay của mình.

"Làm tốt lắm!"

"Cậu còn dám nói. Tôi bây giờ đang thu dọn hành lí, cậu đừng mong có thể đe dọa được tôi nữa."

Băng Hi mặc kệ giọng nói đang cố nén giận đến run run của người bên kia, ánh mắt đắc ý nhìn về phía phòng hội trưởng, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.

"Không phải tối qua cậu bị hắn ăn rồi đấy chứ?"

Trước câu hỏi này người bên kia cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa hét lên trong điện thoại.

"Ăn cái đầu nhà cậu ấy!"

Ở trong phòng hội trưởng, Mạc Ngôn cũng đang đổ tội cho người nào đó.

"Tú Khang, Cậu nuôi phải quả bom nổ chậm rồi có phải không?"

Người nào đó đang ngồi ở sofa, dáng vẻ vô cùng bình thản, đáy mắt thấp thoáng ý cười nhạt, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

"Chính vì là bom...nên chỉ tôi mới có khả năng giữ cô ấy ở bên mình."

Nghe xong câu này, Mạc Ngôn lập tức ngắt điện thoại. Đối với loại người tự kiêu tự đại như Tú Khang anh không nên nói lời thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.