Lùng Bắt Tim Em

Chương 8




Từng trận hơi thở quấn quýt bên trong căn phòng càng thêm mãnh liệt.

Cơ thể Phong Hạ mềm nhũn, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

“Có thể không?” Tư Không Cảnh lặp lại một lần nữa

Cánh tay anh chống đỡ hai bên cơ thể cô, giọng nói khàn khàn, vừa thở hổn hển vừa nhẹ hàng cúi đầu hôn đôi môi cô “……… Hạ Hạ, em có thể từ chối!”

Bắt đầu từ nụ hôn, anh rõ ràng đang chừa cho cô đường lui.

Cô hiểu rõ anh, thật ra anh là một người đàn ông bảo thủ.

Chuyện này đã xảy ra vài lần, nhưng đến sau cùng anh đều dừng lại, mới đầu cô cũng không rõ nguyên nhân, sau trong lúc vô tình lại nghe Giản Vũ Doanh đề cập tới, nghe nói thời điểm anh mới bước chân vào làng giải trí, những nữ nghệ sĩ hết người trước lại đến người sau ôm ấp yêu thương với anh mà xảy ra mâu thuẫn cơ hồ cả làng giải trí đều biết, từ đó anh đều vô cùng cẩn thận trong chuyện tình cảm nam nữ.

“Thật ra anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại muốn chờ đến lúc cầu hôn mới nói với em” Đang trong lúc này nhưng suy nghĩ của anh vẫn hết sức rõ ràng “Cho nên chuyện này anh cũng muốn chờ đến sau khi kết hôn mới cùng em ‘cá nước thân mật’”

Mũi của anh rất cao, khi cọ vào mũi cô có chút ngứa, cô xoa xoa cái mũi nhưng vẫn không khống chế được mà nghiêng mặt sang bên hắt hơi một cái.

Sau khi hắt hơi, cô mới chợt nhận ra hai câu nói vừa nãy của anh có thể khiến tim người ta ngừng đập.

“Lạnh?” Nhìn bô dạng đáng yêu của cô, anh khẽ cười đưa tay ôm cô thật chặt rồi ngồi dậy đưa tay lên đầu giường với lấy điều khiển máy điều hòa điều chỉnh tăng lên vài độ.

Phong Hạ ngồi trong lòng anh, nhìn anh chuyên chú điều chỉnh nhiệt độ thì quay mặt đi, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên ôm chặt cổ anh, hôn lên đôi môi ấy vừa hôn vừa khẽ vươn ra đầu lưỡi trêu chọc khóe môi anh.

Ánh mắt Tư Không cảnh trở nên sâu thẳm, cất đi điều khiển máy điều hòa, tay anh ở phía sau lưng cô từ từ đi lên, rồi lại dọc theo xương sống cô nhẹ nhàng đi xuống khe mông, yêu thích quyến luyến từng tấc da thịt non mịn.

Ngón tay anh lúc nặng lúc nhẹ đùa bỡn nơi mẫn cảm kia khiến mặt cô nóng lên, cảm giác từng đợt sóng trong cơ thể đánh úp đến, dịch triều cũng tràn ra.

Cảm nhận được thân thể cô vì động tình mà thay đổi, anh vội cởi ra quần áo trên cơ thể, dán vào người cô “Đợi lát nữa nếu như đau, nhất định phải nói cho anh biết!”

Anh nhớ rõ có lần cô phát sốt luôn siết chặt lấy quần áo của anh, cả người đều run vậy mà dù có chết cũng không chịu đi bệnh viện tiêm thuốc. Đến cuối cùng, anh cả đêm không ngủ lấy chăn ôm lấy cô để cô chảy ra mồ hôi một hồi mới hạ sốt.

“Ừm” Cô ngoan ngoãn gật đầu một cái

Đáy mắt anh phiếm tình, mạnh mẽ chiếm đoạt môi cô thêm mấy lần mới khẽ nâng cơ thể lên chuẩn bị tiến vào giữa hai chân cô

“Ừ …..” Anh vừa chạm vào nơi mẫn cảm, cô liền không khống chế được rên rỉ một tiếng.

Anh vừa ẩn nhẫn dục vọng đau đớn vừa quan sát nét mặt cô, dùng ngón tay tách ra hoa viên bí mật anh sắp xâm lược

“A ……” Cô quàng tay ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận rõ anh bắt đầu đi vào.

Loại cảm giác đó ………… thật vô cùng kì quái!!

Trong cơ thể mọi bộ phận như không còn là của cô, không ngừng run rẩy.

Tư Không Cảnh đem chân cô tách ra một chút, hoa viên kiều diễm của cô lộ ra, liền đỡ lấy chính mình đẩy vào bên trong.

“Đau ……” Anh đi vào mạnh mẽ khiến phòng tuyến cuối cùng kia cũng bị phá bỏ, với cô gái chưa trải mùi đời như cô cảm giác đều là đau đớn tê liệt, mặt cô trắng bệch móng tay hung hăng ghim vào lưng anh.

Nơi giao hợp của hai người dần bị từng tơ máu của cô nhuộm đỏ, anh bị nơi mềm mại đó của cô gắt gao bao lấy, từng mạch máu cũng bị những khoái cảm làm cho hưng phấn, mà ngược lại cô đau đến chảy nước mắt, không ngừng nhỏ giọng năn nỉ anh “Tư Không, em đau quá ………. Anh đi ra ngoài một chút có được không?”

Cô như một tiểu yêu tinh quấn lấy cơ thể anh, khiến địa phương thân mật giữa hai người càng thêm chặt chẽ, anh cơ hồ cắn nát môi để nhịn xuống từng đợt sóng khoái cảm

Tư Không Cảnh hít vào mấy hơi, nhìn bộ dạng đau đớn của cô mà đau lòng không thôi, cũng không dám động đậy vội tranh thủ khẽ nâng cơ thể chính mình lên rồi từ từ rời khỏi hoa huy*t non mềm

Trong lúc đó cô cảm giác được một loại cảm giác ê ẩm, tê dại vô cùng rõ ràng

“Thật xin lỗi” Anh ôm chặt cô hôn lên khóe mắt cô nhẹ giọng nói “Bảo bối, thật xin lỗi”

Cô lắc lắc đầu, thở hổn hển rồi tựa vào người anh “Để em nghỉ ngơi một chút ……. Thật sự đau quá”

Anh chịu đựng thân thể nóng cháy cùng cứng rắn, vuốt ve lưng cô đầy yêu thương, không ngừng hôn lên cái trán bóng loáng

Ánh mắt vừa vặn di chuyển xuống dưới mông cô, nhìn thấy vệt máu đỏ tươi, trong lòng anh quay cuồng, tâm trí giao động mạnh mẽ

“Thùng thùng thùng”

Đột nhiên, cửa phòng truyền đến từng tiếng đập cửa

“Tư Không, có ở trong không? Tôi là Lưu Đạo”

Phong Hạ nghe thấy, khuôn mặt lập tức biến đổi, vội vàng nhịn đau từ trên người anh đứng dậy, có chút hoảng sợ nhìn anh

Vẻ mặt của anh cũng lạnh xuống, rồi dần lấy lại bình tĩnh nhanh chóng dùng tấm mền bọc lấy cô thật cẩn thận mới ôm cô đi một mạch đến phòng vệ sinh sau đó nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm

“Chờ anh một lát” Anh lấy áo tắm, mở nước nóng, đảm bảo rằng cô không bị lạnh mới áy náy vuốt tóc cô “Sau khi bàn xong vấn đề anh sẽ lập tức quay lại”

“Được!” Cô gật đầu một cái cố gắng nở một nụ cười tươi “Em chờ anh”

-------------

Tư Không Cảnh đóng cửa phòng tắm lại, đem áo tắm trên người sửa lại đàng hoàng rồi dùng một cái mền khác che đi dấu vết mới đi ra mở cửa

Đứng ở trước cửa là đạo diễn bộ phim《Vận mệnh vị thần》 – Lưu Đạo cùng nữ diễn viên chính – Chu Huỳnh

“Có thể vào không?” Chu Huỳnh dịu dàng hỏi

Tư Không Cảnh nghiêng người để bọn họ đi vào trong phòng, khuôn mặt không chút biểu cảm

Lưu Đạo và Chu Huỳnh ngồi vào bàn trà, mà Tư Không Cảnh chỉ cầm ly nước, đứng tựa vào bên cạnh tủ

“Tư Không, là như vậy” Lưu Đạo khuôn mặt hơi đỏ xoa xoa hai tay “Chu Huỳnh mới đề nghị với tôi hy vọng cuối bộ phim có một cảnh nóng để xem, mà các nhân vật chính đảm bảo sẽ trong sạch, tôi cũng đã hỏi qua biên kịch, hiện tại đang sửa lại bản thảo, cậu cảm thấy thế nào?”

Tư Không Cảnh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua hai người, trong lòng nhất thời hiểu rõ

Trên cơ bản, nhìn bộ dạng của Chu Huỳnh chắc hẳn là đã lên giường với đạo diễn Lưu nên mới tới đây muốn xin diễn thêm cảnh nóng

“Tôi không có ý kiến gì” Anh trầm mặc một hồi, thờ ơ nói “Không ảnh hưởng tới mạch phim, cũng không cần quá gượng ép, có thể chờ biên kịch đổi bản thảo xong, cho tôi xem trước một chút, mà tôi nhớ cảnh cuối phim diễn vào thứ sáu mà, còn vài ngày”

Thái độ của anh mơ hồ không rõ khiến Lưu Đạo và Chu Huỳnh vốn là kiên quyết đến đây, giờ phút này mặt mũi vô cùng khó coi lại không thể nói thêm gì chỉ có thể giả bộ câm điếc

“Vậy…… Vậy cũng được” Lưu Đạo đã sớm quen với sự lạnh nhạt của anh nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ đứng dậy “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, chờ kịch bản đổi xong chúng ta lại tiếp tục thảo luận”

Anh khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa

Lưu Đạo đi ra ngoài trước, Chu Huỳnh đi theo sau, sắc mặt không hề tốt. Lúc đi đến cửa mắt cô ta thoáng nhìn xung quanh, khi nhìn đến phòng vệ sinh thì thấp thoáng nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc áo ngủ màu hồng

Trong đầu kinh ngạc, cô ta đưa mắt nhìn người từ nãy giờ vẫn đang bình thản uống nước – Tư Không Cảnh, lâu sau chỉ cười lạnh một tiếng rồi rời đi

------------------

Vốn chuyện đang tốt đẹp lại bị Lưu Đạo và Chu Huỳnh quấy nhiễu khiến anh hoàn toàn mất đi nhiệt tình và hăng hái

Tư Không Cảnh giúp Phong Hạ tắm rửa sạch một lần nữa rồi ôm cô ngồi xuống giường, lấy khăn quấn người rồi ôn nhu sấy tóc cho cô

Mặc dù mọi chuyện chỉ xảy ra được một nửa nhưng cô vẫn cảm thấy phía dưới vô cùng khó chịu liền ngoan ngoãn tựa vào người anh, nhắm mắt lười biếng hưởng thụ anh chăm sóc

Anh kiên nhẫn sấy tóc cho cô thật khô mới cất đi máy sấy rồi vén chăn lên nằm xuống giường thuận tay ôm cô vào ngực

“Còn khó chịu không?” Anh ôm bả vai cô nhẹ nhàng hỏi

“Còn” Cô đáng thương gật đầu, ôm chặt lấy hông của anh mà làm nũng “Ưm …. Đau chết đi được, còn đau hơn cả bị tiêm, thực sự làm người ta đau muốn chết ……..”

Không có làm xong chuyện đó mà đã đau như vậy, nếu như làm xong toàn bộ chẳng phải là đau muốn chết luôn rồi

Anh nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn còn một vài vệt nước giờ lại đầy nét sợ hãi khiến anh buồn cười nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi “Ừ, anh biết rồi, ngày mai sẽ đi mua ít thuốc cho em, chúng ta không làm nữa!”

Cô gật đầu một cái, lại chợt lắc đầu cắn cắn môi dưới khẽ ngẩng đầu nhìn anh “Không cần đi mua thuốc, đợi ngày mai em khá hơn một chút chờ anh về ….. chúng ta ……. Thử làm lại một lần nữa”

Bị bộ dạng anh dũng hy sinh của cô chọc cười, khóe mắt anh cũng cong lên “Không phải là hoàn thành nhiệm vụ, cũng đâu phải xe lửa đuổi! Không vội”

“Nhưng vừa rồi anh rất khó chịu” Cô vẽ vòng vòng trên ngực anh, âm thanh trầm thấp quyến rũ “Anh vừa rồi ……”

Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng cô biết ở loại tình huống này người kia còn có thể dừng lại, một là sự tự chủ của anh quá tốt, hai là …..

Anh thực sự xem cô như vật báu mà nâng niu

“Không việc gì” Anh khẽ cong cong khóe môi “Đối với sự nhẫn nhịn của chính mình anh vô cùng tự tin”. Tư Không Cảnh cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng thầm thì

Mặt Phong hạ lập tức đỏ lên, thừa dịp anh không chú ý mà cắn lên cổ anh một cái

Anh mặc cho cô làm loạn, đưa tay tắt đèn nhẹ nhàng cụng vào trán cô dịu dàng nói “Về sau, đem cái miệng nhỏ xinh này dùng ở nơi khác sẽ hiệu quả hơn”

Cô tựa vào trong ngực anh sửng sốt, thật lâu sau mới phản ứng lại, trong bóng đêm trừng mắt mà nhìn anh “Tư Không Cảnh, em cảm thấy từ mặt người dạ thú, mặt người lòng thú để hình dung anh lúc này vô cùng chuẩn”

Anh nhỏ giọng cười, lúc sau chợt nói “Ngủ đi, ngày mai em tạm thời nghỉ ngơi hoặc đi dạo một chút, buổi tối chờ anh về sẽ dẫn em đi ăn cơm với một người bạn của anh, vợ và con hắn cũng ở đây, sáng ngày mốt sẽ lên máy bay về”

“Ừm” Cô ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái, ngọt ngào cười “Chồng tương lai của Phong tiểu thư ngủ ngon”

“Ngủ ngon” Anh giúp cô đắp mền đáy mắt đầy ôn nhu mềm mại

-------------

Ngày thứ hai lúc Phong Hạ tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng cô

Cô dụi dụi mắt, có chút nghi ngờ bò dậy, thấy một tờ giấy Tư Không Cảnh để lại trên tủ đầu giường

“Rạng sáng lúc thức dậy, anh nghĩ phục vụ có thể sẽ đến dọn dẹp phòng, gặp em ở phòng anh sợ sẽ gây ra ồn ào, nên đem em ôm về phòng, thuốc và bữa sáng đều ở trên bàn, chờ anh gọi điện!!”

Chữ của anh luôn dễ nhìn, tinh tế mà có lực, cô cười hì hì xem đi xem lại tờ giấy nhiều lần rồi lặng lẽ đem tờ giấy giấu ở cặp da trong góc phòng

Phong Hạ luôn sợ nóng nên cả ngày chỉ vùi mình ở trong phòng trừ ngủ còn lại là xem ti vi ngay cả chỗ ngồi cũng ít xê dịch, cho đến sáu giờ tối anh mới nhắn tin tới

Cô mở điện thoại ra, là một địa chỉ và số phòng ăn ở nhà hàng – XX

“Được!” Cô trả lời anh “Em sẽ đón xe tới, gặp lại sau”

“Ừ, anh sẽ chờ Sharon dẫn phóng viên và bọn săn ảnh đi, đổi một chiếc xe ở bên cạnh studio đến đó, sẽ cố gắng cùng lúc với em đến, không cần lo lắng” Anh rất nhanh đã trả lời

“Ừm …….. nhưng lần này em không mang quần áo đi chơi, toàn là quần cụt và áo ba lỗ, chỉ có mỗi một cái đầm, mặc cái đó có thể gặp bạn anh chứ?” Ở chung với nhau nửa năm, đây là lần đầu tiên cô đi gặp bạn bè của anh

“Đều được, cho anh xem nên em mặc cái gì cũng đẹp” Tin nhắn trả lời của anh rất nhanh được gửi tới

Câu nói ngắn gọn, cơ bản không hề để ý cái gọi là suy nghĩ của người khác, cô có thể tưởng tượng được lúc anh viết tin nhắn này ngoài bộ dạng bình tĩnh vẫn là bình tĩnh, nhìn tin nhắn cô không liền hé môi cười

Từ khách sạn đón xe đến nhà hàng quả thật không xa, sau khi xuống xe cô nhìn bảng hiệu nhà hàng mới phát hiện đây là nhà hàng tư nhân, không để ý kĩ sẽ không thấy số nhà và cửa đi vào

Thật vất vả mới tìm được cửa đi vào, một người đàn ông mặc đồ vest chỉnh tề đứng tại cửa khẽ gật đầu với cô, thái độ hết sức chuyên nghiệp “Xin hỏi cô đã đặt bàn trước chưa?”

Phong Hạ nhìn lại di động một chút liền nói số phòng với anh ta

“Ra là bạn của Đới tiên sinh sao?” Người phục vụ kia khẽ khom người mời cô rồi dẫn đường đi đến căn phòng đã đặt sẵn

“Ah?” Cô ngẩn ra, Đới tiên sinh ……. Không phải là Tư Không đặt phòng vậy Đới tiên sinh này chắc là bạn của anh rồi “Ừ, có lẽ vậy!!”

Phục vụ nhanh chóng đưa cô tới căn phòng rồi rất lễ phép cúi đầu mà quay đi, thậm chí tầm mắt cũng không nhìn đến gương mặt cô thêm giây phút nào

Cô đoán chừng Tư không Cảnh còn chưa tới, suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng gõ cửa, nắm tay nắm cửa vặn nhẹ đẩy cửa phòng ra

Ai ngờ cửa vừa mở, một bóng đen nhỏ bé từ trong lao ra đụng trúng cô

Bóng đen nhỏ bé này sức lực vô cùng lớn, Phong Hạ bị đụng mà lùi về sau mấy bước may mắn nắm chặt tay nắm cửa mới có thể đứng vững

“Tiểu Bàn!!” Trong căn phòng truyền ra một giọng nữ đầy tức giận “Con còn như vậy nữa, tối nay không cho ăn một cây kem một cây kem nào hết!!”

“Chị xinh đẹp!!” Phong Hạ sau khi đứng vững mới nhìn rõ đứa bé Tiểu Bàn này, đại khái là một cậu bé chừng 4, 5 tuổi, cả người béo núc ních, mà gương mặt lại cực kì đáng yêu cười híp mắt gọi cô

Cô dắt tay cậu bé, đóng cánh cửa lại đi vào căn phòng thì thấy bên bàn ăn có một nam một nữ đang ngồi

“Thật ngại” Lúc này người đàn ông kia đứng dậy đi về phía cô, khẽ gật đầu “Tôi là Đới Tông Nho, là bạn của Tư Không Cảnh”

Vừa nhìn thấy bộ dạng người đàn ông kia, cô ngầm thở dài

Quả nhiên là người có nhiều nét tương đồng với nhau thì dễ kết thành bạn, người kia có tố chất làm yêu nghiệt cô cũng không có cách, không ngờ bạn anh so với anh lại là ……. bất phân thắng bại

Đới Tông Nho khẽ mỉm cười, nghiêng người giới thiệu với cô người phụ nữ đang ngồi trên ghế “Đây là vợ của tôi, Đan Diệp”

Phong Hạ quay đầu khi thấy người phụ nữ kia thì sợ ngây người, hai mắt cũng trợn tròn

“Đây là con trai lớn của tôi, Đới Trạch, nhũ danh là Tiểu Bàn” Đới Tông Nho không để ý đến nét mặt của Phong Hạ, vỗ vỗ đầu cậu bé

“Chào chị xinh đẹp, em là Tiểu Bàn” Đới Tiểu Bàn vô cùng rộng rãi, nhào tới nắm lấy tay Phong Hạ không buông

“Đậu Đinh?” Phong Hạ nhìn người phụ nữ tên Đan Diệp khẽ gọi một tiếng

Đới Tông Nho cũng dừng một chút, nhìn về phía vợ mình

“………. Hạ Hạ?” Đan Diệp cũng từ trên ghế đứng dậy, vẻ mặt vui mừng đi tới trước mặt Phong Hạ

“Thế nào? Cũng bị đụng tại cửa?” Cửa phòng lúc này lại mở ra, Tư Không Cảnh buông lỏng cổ áo sơ mi, đi vào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.