Lục Tổng Muốn Hôn Tôi!

Chương 30: Trần Tiểu Phương




Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Im lặng.

Trong phòng không có chút tiếng vang.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của hai người.

Hai mắt của Hạ Vân Phong thích ứng với bóng đêm, nương theo ánh trăng thấy rõ hình dáng khuôn mặt của Hạ Đông. Tâm tình giờ phút này của Hạ Vân Phong rất phức tạp….

Y không nghĩ tới Hạ Đông sẽ đến cứu y, nhưng nơi này rất nguy hiểm……

Y cũng không hy vọng Hạ Đông đến.

Hạ Vân Phong chậm rãi hất tay Hạ Đông ra: “Sao ngươi lại tới đây?” giọng nói y khó có được rất nhẹ, lộ ra vài phần lo lắng.

Hạ Đông rất cẩn thận ngồi ở bên giường, hắn dán tại bên tai Hạ Vân Phong nhỏ giọng nói với y: “Vân gia, chúng ta tới đón ngươi đi ra ngoài.” Nhiệt tức kia đều chui vào trong lỗ tai Hạ Vân Phong, ngứa ngứa……

Chúng ta……

Hạ Vân Phong lập tức liền hiểu được ý tứ Hạ Đông, người đến không chỉ là một mình Hạ Đông……

“Còn có ai?” Hạ Vân Phong tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng hỏi lại, thanh âm hai người đều rất nhỏ, hơn nữa phòng ở cách âm hiệu quả tốt, cho nên coi như an toàn.

“Hình Liệt phụ trách lái xe, Hoằng Dạ ở cửa sau tiếp ứng, ta cùng Tần Diễm tiến vào, Tần Diễm ở dưới lầu chờ, ta đi lên tiếp ngươi. (=..= sao lại kéo cả lũ đến thế này)” Hạ Đông thành thật nói, hắn đối nơi này rất quen thuộc cho nên hắn đi lên có vẻ an toàn nhất.

Ngay sáng nay.

Hạ Vân Phong đáp ứng yêu cầu của Ngao Dương sau đó Ngao Dương cũng nói được thì làm được, nên đã thả bọn họ……

“Vân gia, chúng ta đi thôi.” Hạ Đông thân thủ bắt được lòng bàn tay hơi lạnh của Hạ Vân Phong, động tác của hắn rất nhẹ, nhẹ nhàng mà nắm tay Hạ Vân Phong, đây là lần đầu tiên hắn chủ động kéo tay Hạ Vân Phong……

Độ ấm trong lòng bàn tay Hạ Đông truyền đến làm cho Hạ Vân Phong có chút xúc động, y nhẹ nhàng mà giật giật ngón tay, tựa hồ là miễn cưỡng, chậm rãi nắm chặt tay Hạ Đông……

Hạ Vân Phong động tác thong thả xuống giường, Hạ Đông thay y mặc quần áo, Hạ Vân Phong thật lâu không có nhìn thấy Hạ Đông nên khi Hạ Đông thay y mặc quần áo, y vẫn nhìn chăm chú vào Hạ Đông……

Hạ Đông giống như là gầy đi một chút, đường cong sườn mặt thực rõ ràng, ánh mắt Hạ Vân Phong lẳng lặng dừng ở trên thân Hạ Đông, ánh mắt bình tĩnh kia mơ hồ lộ ra quang mang âm trầm mê người……

“Ta nghĩ ngươi còn giận ta.” Trong bóng đêm, thanh âm Hạ Vân Phong rất nhẹ, thanh tuyến của y rất thấp, tràn ngập ý nhị thành thục, “Không giận là tốt rồi.”

Như vậy y cũng cao hứng, y cũng không hy vọng nhi tử không vui.

“Đừng nói nữa, hiện tại đi thôi, thời gian không còn nhiều lắm.” Hạ Đông nhanh chóng mà vững vàng thay Hạ Vân Phong mặc quần áo sau, liền kéo tay Hạ Vân Phong ra phòng……

Cửa phòng Hạ Vân Phong mở to, phòng Ngao Dương còn lại là khóa, cửa phòng đối diện Hạ Vân Phong, thời điểm hai người bọn họ xuống lầu, động tác rất nhẹ, tận lực không phát ra một thanh âm nào.

Chính là.

Quá tối.

Hạ Vân Phong trượt chân……

Hạ Đông nhanh nhẹn vươn tay ôm y, gắt gao ôm y, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận”. Hai má hắn dán sườn mặt hơi nóng của Hạ Vân Phong, hắn bảo Hạ Vân Phong đứng vững.

Từng bước một giúp đỡ Hạ Vân Phong xuống lầu.

Trên lầu không có một chút động tĩnh, mà lúc này, trong phòng khách……

Vài nhi tử của Hạ Vân Phong không biết khi nào thì đã vào nhà, đều ngồi ở trên sô pha im lặng chờ bọn họ, tựa hồ tiến vào sau, căn bản là không vội đi. ( bọn nó đến giải cứu mà như đi chơi ấy, còn ngồi sofa để đợi. Troll nhau à:v)

Bức màn trong phòng khách mở rộng thật to, ánh trăng kia chiếu sáng toàn bộ phòng khách……

Hạ Vân Phong bảo tất cả bọn họ đều đi ra ngoài, làm cái gì tất cả đều tiến vào, vào một người là được rồi, còn dám ngang nhiên ngồi ở trên sô pha, hút thuốc thì hút thuốc, uống trà thì uống trà…… (=..= dã thú mà, ko sợ)

“Hạ Đông, các ngươi đi trước.” Tần Diễm đứng lên tránh đường ra, ý bảo Hạ Đông mang Hạ Vân Phong đi trước, nhìn thấy Hạ Vân Phong đứng không có đi, hắn thúc giục hai câu, “Ta còn có chuyện muốn làm, lát xong sẽ đi, các ngươi trước lên xe chờ ta.” Hắn nói chuyện không có thanh âm, chỉ có thể nghe được khí thanh kia rất nhỏ.

Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm lên lầu, y muốn tóm Tần Diễm lại, nhưng bị Hoằng Dạ bắt được cổ tay trước: “Để cho hắn đi.” Hoằng Dạ ngăn trở Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong thực lo lắng.

“Ta đi lên canh hắn, ngươi không cần lo lắng, các ngươi trước lên xe.” Hoằng Dạ buông lỏng cổ tay Hạ Vân Phong ra, rồi cũng đi lên lầu. Hạ Vân Phong nhìn thấy hai nhi tử lên lầu, y nhíu mày.

Hạ Đông bảo y đi, y cũng không đi.

Hình Liệt đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, cùng Hạ Vân Phong nói: “Ta cũng muốn đi lên lấy chút đồ, bên ngoài mấy cảnh vệ đều bị chuốc thuốc mê rồi, hiện tại đi ra ngoài rất an toàn.”

Ngữ khí của hắn thoải mái, bọn họ làm được vạn vô nhất thất, sau hắn ôm ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, cũng đi theo Hoằng Dạ đi lên lầu. (=..= toàn mấy tên điếc ko sợ súng)

Vài nhi tử bước đi đều không có phát ra thanh âm……

Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông mới vừa đi đến cửa huyền quan, chợt nge thấy trên lầu truyền đến tiếng vang, Hạ Vân Phong muốn lên lầu đi xem, nhưng Hạ Đông ngăn lại, nói rất nguy hiểm……

“Đi trước.” Hạ Đông ngăn y lại, nhưng thấy Hạ Vân Phong bất động, hắn mới nói, “Bên ngoài một đường đều không có người ngăn đón, Vân gia ngươi từ cửa sau đi ra ngoài, ở trên xe chờ chúng ta.”

“……”

“Ta đi giúp ngươi nhìn xem.” Hạ Đông bảo y đi trước, chính mình đi hỗ trợ.

Hạ Vân Phong gật đầu, bảo hắn nhanh lên, bảo Hạ Đông lên đem bọn họ toàn bộ đều kêu xuống, bởi vì Hạ Vân Phong biết sắp không còn thời gian nữa. Nhìn thấy Hạ Đông không tiếng động lên lầu, Hạ Vân Phong mới yên tâm mở ra cửa huyền quan, nhưng khi cửa lớn chậm rãi mở ra, Hạ Vân Phong lập tức liền thấy được Ngao Dương mặt âm trầm lạnh lùng đứng ở bên ngoài……

Ngao Dương chính đang gắt gao theo dõi y…… (thằng này giống ma quá =..=)

Nguy rồi.

Hạ Vân Phong trong lòng đột nhiên trầm xuống, Ngao Dương thế nhưng không ở trong phòng, bị phát hiện rồi……

“Đã trễ thế này, mặc chỉnh tề như vậy là muốn đi đâu?” thanh tuyến Ngao Dương lãnh liệt làm cho y phát lạnh, hắn mặc áo ngủ đứng chắn ở cửa, hắn hoàn toàn chặn đường đi của Hạ Vân Phong.

“……”

“Ta buổi sáng hôm nay mới đem ba nhi tử của ngươi thả ra, không nghĩ tới bọn họ còn rất quan tâm đến ngươi, muộn như vậy rồi còn chạy tới gặp ngươi.” biểu tình Ngao Dương không thay đổi, chính là trong giọng nói bình tĩnh kia của hắn lộ ra vài phần nguy hiểm khó có thể phát hiện.

Xong rồi……

Nhìn vẻ mặt Ngao Dương âm u như thế, Hạ Vân Phong vẫn như trước cảm xúc ổn định mở miệng: “Bọn họ đến gặp ta, đâu có vấn đề gì, nếu ngươi không thích, lần sau ta không cho bọn họ đến là được.”

Ngao Dương đến gần Hạ Vân Phong một chút, lạnh giọng tỏ vẻ: “Như thế nào? Còn muốn có lần sau?” Hắn tiến đến gần Hạ Vân Phong, mặt hai người sắp chạm vào nhau nhau.

“……”

“Vốn thả bọn họ còn chưa tính, đáng tiếc bọn họ muốn phá hư chuyện của ta.” ngữ khí Ngao Dương lộ ra bất đắc dĩ cùng vô tội, nhưng đáy mắt hắn lại rét lạnh như sương.

“Bọn họ chính là đến gặp ta.” Hạ Vân Phong lời này nói ra, ngốc tử cũng không thể tin……

“Đêm nay bọn họ một người cũng đều không được đi.” Ngao Dương không tiếng động cười lạnh, sắc mặt hắn thực âm u, Hạ Vân Phong thế này mới phát hiện trong tay Ngao Dương cầm theo một cái cưa điện……

Ánh mắt Hạ Vân Phong cũng hơi hơi có chút biến hóa……

Đêm nay tâm tình Ngao Dương thật không tốt, tuy rằng Hạ Vân Phong đáp ứng hắn giúp hắn đả thông nhân mạch Bắc khu, nhưng Hạ Vân Phong đêm nay mệnh lệnh hắn làm này làm kia, làm cho hắn thực không hài lòng.

Hắn khó chịu liền ngủ không được, hắn đi ra hậu viện đi nhổ cỏ dại, này vốn là chuyện hạ nhân làm, nhưng Ngao Dương trong lòng không thoải mái cần phát tiết, nhưng lại để cho hắn nhìn thấy Hạ Đông cùng Tần Diễm từ sau cửa vào được, vệ sĩ cũng bị Tần Diễm hạ thuốc mê khiến cho mê man.

Mà Hạ Đông còn lại là quen thuộc vào phòng……

Bất quá.

Hắn chính là lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ vào phòng, chẳng được bao lâu, lại để cho hắn nhìn thấy Hoằng Dạ cũng vào được, hắn vừa định đi lên chào hỏi, liền nhìn thấy Hình Liệt……

Vài nhi tử của Hạ Vân Phong đều lục tục vào phòng, hắn không chút hoang mang vỗ vỗ cỏ dại trên tay, liền chuẩn bị vào nhà thu thập vài huynh đệ này của hắn……

Nhưng hắn còn chưa có mở cửa ra, cửa đã tự mở ra trước, hắn nhìn thấy Hạ Vân Phong ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước mặt hắn, người sáng suốt vừa thấy đã biết là muốn chạy trốn, muốn ở địa phương của hắn cứ như vậy đi ra ngoài, kia cũng không dễ dàng như vậy……

Ngao Dương mang theo cưa điện chuẩn bị lên lầu.

Hạ Vân Phong ngăn trở hắn.

“Các ngươi là huynh đệ, huynh đệ như tay chân, ngươi đừng như vậy.” Hạ Vân Phong không hy vọng nhìn thấy nhi tử mình tự giết lẫn nhau, mâu thuẫn xung đột như vậy hắn không muốn nhìn thấy.

“Bọn họ nếu đã đến đây, ta không hảo hảo tiếp đón bọn họ, kia mới thật sự là kỳ cục.” tươi cười bên môi Ngao Dương càng ngày càng lạnh……

Hạ Vân Phong ngăn không được Ngao Dương.

Bị Ngao Dương đẩy ngã ở một bên, cả người Hạ Vân Phong đánh vào tủ trang sức, phát ra tiếng vang rõ ràng.

Trên lầu.

Im lặng.

Mọi người đều nghe được động tĩnh, nhưng một lát sau lại không có thanh âm, Hoằng Dạ cùng Tần Diễm còn có Hình Liệt tìm được thứ quan trọng của mình sau, thay Hạ Vân Phong đem đều đem ra. (=..= Mặc tỷ đừng chơi cái này đc hok, hok hiểu j hết)

Tần Diễm còn cần một chút thời gian đem ảnh chụp cùng phim ảnh mà Hạ Vân Phong bị chụp tất cả đều tìm ra, Hạ Đông từ thư phòng đem văn kiện quan trọng của Hạ Vân Phong đều đem ra, chờ bốn người bọn họ lấy xong đồ sau liền cùng nhau xuống lầu……

Ngay tại lúc mấy người sắp đi đến trước cửa huyền quan, cửa “Phanh” một tiếng gắt gao đóng lại, Ngao Dương vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa. Trên tay hắn cầm theo cưa điện……

Mà Hạ Vân Phong bị Ngao Dương trói lại, ném xuống đất……

Mấy người đồng thời sửng sốt.

“Đi gấp như vậy làm cái gì, ngồi xuống uống chén trà lại đi.” Ngao Dương bật cưa điện lên, âm thanh khởi động vang lên chói tai, cưa điện bắt đầu cấp tốc chuyển động.

Cưa điện trong tay Ngao Dương liền cách cổ Hạ Vân Phong gần trong gang tấc: “Các ngươi là huynh đệ của ta, buổi tối tới nhà của ta cũng không thành vấn đề, ta đương nhiên sẽ không thương tổn các ngươi.”

Hạ Vân Phong lắc đầu, ý bảo mấy nhi tử đừng tới đây.

“Muốn trách cũng chỉ có thể trách Hạ Vân Phong không dạy con tốt, các ngươi nói đúng không?” Cưa điện trong tay Ngao Dương càng cách Hạ Vân Phong gần thêm một chút, Hạ Vân Phong không dám động……

“Ngươi đủ chưa?” Hoằng Dạ vững vàng ra tiếng, “Hắn nói như thế nào cũng là thân sinh phụ thân của ngươi, chúng ta cũng là huynh đệ ruột của ngươi, ngươi làm gì làm đến tuyệt tình như vậy.”

“Đại ca, bọn họ đều có tư cách mắng ta tuyệt tình, nhưng ngươi thì không thể.” Ngao Dương không hờn giận nhíu mày, hắn bất mãn tỏ vẻ, “Ngươi chẳng lẽ quên, lúc bác gái mất, là ta đem ngươi từ trong đám cháy kéo đi ra, ngươi hiện tại có tư cách gì nói ta tuyệt tình.”

Hoằng Dạ trầm mặc.

Hắn nhấp nháy mắt, nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong cũng dùng hai mắt mệt mỏi theo dõi hắn, ý bảo hắn câm miệng, không cần lại chọc giận Ngao Dương nữa……

“Nhị ca, ngươi buông lão ba ra, ngươi sẽ làm bị thương đến hắn đó.” Hình Liệt cảm xúc ổn định cùng hắn đàm phán, Ngao Dương hiện tại chỉ cần hơi dùng sức một chút Hạ Vân Phong sẽ mất mạng.

Thanh âm cưa điện trong tay Ngao Dương thực vang……

“Đồ trên tay các ngươi đều được lấy đi, nhưng các ngươi không thể đem Hạ Vân Phong mang đi.” Ngao Dương nhìn mấy thứ trong tay bọn họ vài lần, hắn thoái nhượng.

Làm luật sư nên Tần Diễm rất lãnh tĩnh, hắn lý tính nói cho Ngao Dương: “Ngươi trước buông đồ trong tay, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, mọi việc đều có đường thương lượng.”

“Xem ta là ngu ngốc hả, ngồi xuống từ từ nói chuyện?” Ngao Dương khinh thường cười lạnh, hắn đem Hạ Vân Phong từ dưới đất bắt đứng lên, hắn ôm thắt lưng Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong cũng không sốt ruột.

Bởi vì y biết, Ngao Dương sẽ không thật sự muốn thương tổn y, Ngao Dương chính là muốn buộc vài cái huynh đệ của hắn đi mà thôi, cho nên ở thời điểm Ngao Dương đưa ra yêu cầu, bảo bọn họ tất cả đều cút……

Hạ Vân Phong hướng về phía các nhi tử của y không dấu vết rất nhỏ nháy mắt một cái, mấy người đều hiểu được, phải đi……

Hạ Đông bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta đi……” Hạ Đông lôi Tần Diễm đi, Hoằng Dạ lôi Hình Liệt đi, chỉ có thể dựa theo chỉ thị của Hạ Vân Phong rời khỏi nơi này.

Chẳng được bao lâu, người của Ngao Dương đã tới. Ngao Dương nói thủ hạ không cần đuổi theo, hắn ném cưa điện, đem Hạ Vân Phong ôm trở về phòng, lại thay Hạ Vân Phong mở trói.

“Chuyện ta đáp ứng ngươi, ta làm được rồi, ngươi không được quên, chuyện ngươi đáp ứng ta.” Ngao Dương một bên thay y mở dây thừng trên người, một bên thay y đem quần áo thoát……

“Ta sẽ không đi, đây là nhà của ta, ta như thế nào có thể đi.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng gật đầu, y thong thả nâng mắt lên nhìn về phía Ngao Dương, “Ta chỉ là muốn bình thường có thể trông thấy nhi tử nhiều hơn.”

“Có thể.” Ngao Dương trầm mặc nhìn chăm chú y, con ngươi đen kia sâu không thấy đáy……

Từ đêm nay sau, Hạ Vân Phong có thể xuất môn cùng bất luận kẻ nào gặp mặt, Ngao Dương cũng sẽ không quản, bất quá Hạ Vân Phong lại thật ra không nghĩ muốn chạy, dù sao nhà này y trụ gần mười năm rồi……

Này rõ ràng là địa phương của y, y như thế nào có thể đi, y chính là xem như sớm an hưởng tuổi già, y còn có thể đi ra ngoài gặp mấy nhi tử kia, Ngao Dương cũng không phản đối.

Chỉ cần mỗi đêm đúng giờ về nhà là có thể rồi, Bắc đường cùng công ty Hạ Vân Phong đều là chỉ nhìn mặt mũi Vân gia y đây, ở mặt ngoài, công ty cùng Bắc đường vẫn như cũ đều là của y……

Đông khu bên kia cách chức của Hình Liệt cùng Tần Diễm, nhưng cục chính trị Bắc khu bên này lập tức đem hai người bọn họ điều lại đây, vẫn như trước là chức vụ ban đầu không thay đổi. Mà Hoằng Dạ cũng phục hồi công tác, Hạ Vân Phong lại thường xuyên ở trên TV nhìn thấy mấy nhi tử, hôm nay Hạ Vân Phong xem TV xong, đã xuống hoa viên tưới hoa.

Lúc chạng vạng, biệt thự cách vách hàng năm bỏ trống kia của Hạ Vân Phong, chuyển đến rất nhiều gia cụ mới. Gia cụ này đều thực cổ điển, còn có rất nhiều trang sức cổ, Hạ Vân Phong liền đứng ở trong hoa viên nhìn……

Kỳ thật nhà cách vách kia mấy ngày hôm trước còn có người đến quét tước qua, rất nhiều công nhân đem đồ bên ngoài đều chuyển qua, chính là mấy thứ này lại cùng nhà y giống nhau như đúc……

Hơn nữa Hạ Vân Phong cảm thấy mấy gia cụ này nhìn cũng thực quen mắt, cùng nhà y quả thực là không có sai biệt, đều là phong cách cổ điển mà y thích nhất, y ngồi dựa vào ghế ở trong viện, hút thuốc……

Vào ban đêm khi Vân Phong đang tu bổ hoa cỏ, liền nhìn thấy Hoằng Dạ mặc áo ngủ đứng ở trong viện cách vách tưới hoa, động tác trong tay Hạ Vân Phong lập tức liền ngừng lại.

Hai bên sân cơ hồ là thông nhau, chính là ngăn cách bởi một vòng lan can, hai người liền cách một lan can đối mặt với nhau, Hoằng Dạ một bên tưới hoa, một bên đem Hạ Vân Phong kéo đến bên cạnh hắn.

Thân thể hai người tới gần, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở quen thuộc kia cũng theo mà đến gần, Hoằng Dạ hôn môi y một cái: “Như vậy có đủ kinh hỉ hay không?”

Hạ Vân Phong cảm giác được áo ngủ mình lỏng ra, Hoằng Dạ thân mật ôm Hạ Vân Phong, ánh mắt Hạ Vân Phong miễn cưỡng theo môi Hoằng Dạ, chậm rì rì nhìn về phía ánh mắt Hoằng Dạ……

Hoằng Dạ tiến đến rất gần y: “Nhà mới mua của ta, ngươi thích không?”

Mùi nước hoa thản nhiên trên người Hoằng Dạ, hương vị quen thuộc kia, làm cho trong mắt Hạ Vân Phong có gợn sóng rất nhỏ: “Thích.” Hạ Vân Phong thực thích……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.