Lục Tổng Muốn Hôn Tôi!

Chương 15: Trở về




Dù sao cũng là nhi tử của mình, đối với mình quan tâm, y đương nhiên là cao hứng.

Tần Diễm đi hôm nay, Ngao Dương cũng cùng Lạc Thanh Nghiên đi du lịch, mà Hình Liệt cũng là bởi vì có cái án tử rất lớn muốn tra, mấy ngày nay cũng không về nhà ••••••

Cho nên trong nhà cũng chỉ có y cùng Hoằng Dạ ••••••

Mà Hoằng Dạ ban ngày cần làm việc, chỉ có buổi tối ở nhà bồi y. Hạ Vân Phong dành thời gian đi gặp Hạ Xa, nhưng Hạ Xa cũng không có ở biệt thự, người nơi đó nói cho y Hạ Xa đã đi du lịch.

Hạ Vân Phong cảm thấy nữ nhân này khôi phục thật mau, cũng không có gì phải lo lắng, nhưng Hạ Vân Phong làm sinh ý ổn định, y cũng không có gì cần quan tâm. Chính là thời điểm hôm nay y ở nhà nghỉ ngơi, có người gửi một hộp to gì đó lại đây.

Lại là nặc danh.

Hạ Vân Phong trong lòng bắt đầu sinh ra một cỗ dự cảm không tốt.

Quả nhiên.

Y mở hộp ra ••••••

Liền nhìn thấy ••••••

Ảnh y cùng Hoằng Dạ, y cùng Hình Liệt, y cùng Tần Diễm, thậm chí là y cùng Ngao Dương, đều là ảnh chụp y thân mật cùng nhi tử ở nhà, còn lại có mấy cuốn băng ghi âm ••••••

Tất cả đều là nguyên thanh tái hiện thời điểm y cùng bọn họ làm, tất cả đều rất rõ ràng ••••••

Thậm chí là băng ghi hình rất sống động, tươi mát ••••••

Nếu mấy thứ này tuồn ra ngoài, không chỉ có y mà ngay cả con y cũng sẽ bị thân bại danh liệt, thì ra người kia vẫn là cắn chặt y không buông ••••••

Lần này.

Đều gửi toàn bộ.

Người kia muốn nói với y người kia không lúc nào là không nhìn nhất cử nhất động của y. Hạ Vân Phong cảm thấy xung quanh đều là ánh mắt vây chặt mình.

Y không chỗ nào che giấu ••••••

Lúc này.

Điện thoại vang lên.

Hạ Vân Phong đậy nắp hộp lại, để cho người hầu đem hộp mang đến trong phòng y. Y đi đến trước bàn điện thoại phục cổ tiếp điện thoại, chậm rãi đặt ở bên tai ••••••

Tiếng cười quái dị cùa đối phương lại vang lên, người này thật giống như ác mộng, vẫn liền quấn quít lấy y. Thanh âm quỷ dị, tiếng cười khiến cho Hạ Vân Phong nhíu mi lại

“Hạ Vân Phong, nhi tử ngươi cũng không ở nhà, muốn hay không ta lại đây cùng ngươi?” Người kia không cười nữa, thanh âm vĩnh viễn không đứng đắn đùa giỡn y.

Hạ Vân Phong không có trả lời hắn, chính là nói: “Ngươi gửi cho ta cái đó, ta đều nhận được rồi. Ta lần trước nói rất rõ ràng rồi, sự tình trước kia ta làm như không phát sinh.”

“Ngươi có thể làm như không phát sinh, nhưng ta không thể.” Đối phương trở nên không quá cao hứng, thanh âm cũng biến lạnh rất nhiều, “Hiện tại không phải ngươi nói không chơi là có thể không chơi.”

Hạ Vân Phong trầm mặc nghe điện thoại.

Đối phương khẩu khí cũng không nhỏ: “Hiện tại là ta định đoạt.”

“••••••”

“Ngươi lần trước cho ta lô hàng vũ khí kia, ta tặng một nửa cho người khác, cầm một nửa cho người của Đường khẩu ngươi để đổi một lô thuốc phiện, ta đem lô hàng kia thả vào trong bãi của ngươi.” “••••••”

“Thực đáng tiếc, có người thay ngươi giải vây.”

“ Lô hàng kia ngươi đưa cho ai rồi?” Hạ Vân Phong cảm thấy người này khẳng định sẽ không lãng phí lô hàng như vậy, y bỗng nhiên có chút cảnh giác.

Đối phương nở nụ cười: “Ta đưa cho người của Đông khu, người của bang bọn họ hôm nay sẽ đi bắt cóc quan lớn Đông khu, nhi tử Hình Liệt của ngươi cũng đang ở đấy chỉ huy mấy quan viên.”

Nguy rồi ••••••

“Đợi bọn họ đến oanh tạc tòa nhà chính trị Đông khu, hy vọng nhi tử của ngươi không có việc gì, ha ha ••••••” Đối phương vui sướng khi người gặp họa nói xong lời làm cho Hạ Vân Phong có chút kinh hãi.

“Ngươi muốn thế nào?” Hạ Vân Phong biết người này có yêu cầu, “Tốt xấu ngươi cũng là con ta, ngươi đừng làm tuyệt tình như vậy.”

“Ngươi thật sự thực thiên chân, ta nói là nhi tử ngươi, liền nhất định là nhi tử ngươi?” Đối phương trào phúng y không biết, tựa hồ cảm thấy nam nhân này lừa tốt lắm, “Không bằng ngươi suy nghĩ một chút, có cái gì có thể cho ta, vậy chạy nhanh lấy ra cho ta. Bằng không bọn họ tổn thương đến nhi tử ngươi, ta cũng không có biện pháp.”

“••••••”

“Đám người kia rất là không có nhân tính.” Đối phương tựa hồ nhớ tới cái gì, bổ sung thêm một câu: “ À, ta nhớ ra rồi, người bọn họ muốn bắt cóc kia là dưỡng phụ Hình Liệt, nhi tử ngươi hẳn là sẽ phấn đấu quên mình đi cứu hắn đi.”

Hạ Vân Phong bình tĩnh nghĩ nghĩ, quyết định cho hắn một chút gì đó: “Ngươi muốn hàng, ta có thể cho ngươi.”

“Ta muốn hàng ta sẽ tự mình cướp, không cần ngươi cho ta.” khẩu khí đối phương rất lớn, đầu kia điện thoại của người kia thực im lặng, bối cảnh đều không có một chút thanh âm.

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Hạ Vân Phong có chút kiềm chế không được. Dù sao quan hệ đến vấn đề an toàn con của y, người này tựa hồ thế này mới chính thức bắt đầu trả thù y.

Đối phương trầm mặc một hồi, hạ thấp giọng, dùng thanh âm hơi khàn khàn quỷ dị kia, thấp giọng nói: “Ta muốn chậm rãi đùa chết ngươi.” Nói xong, điện thoại liền cắt đứt.

Hạ Vân Phong gọi điện thoại đi xác nhận chuyện này, đích xác có mấy tên bỏ mạng đi bắt cóc quan lớn Đông khu, hơn nữa hiện tại con tin vẫn ở trên tay bọn họ ••••••

Hơn nữa Hình Liệt đã ở hiện trường.

Ngay tại thời điểm Hạ Vân Phong nỗi lòng bất an, người kia lại gọi điện thoại đến đây: “Nghĩ kỹ chưa?”

Hạ Vân Phong tựa vào bên sô pha, giọng nói giật giật: “Nghĩ kỹ rồi.”

Đối phương không khách khí yêu cầu: “Trước tiên nói tới nghe một chút.”

“Ngươi muốn cái gì đều được, ta đều được cho ngươi.” Hạ Vân Phong cũng thực rõ ràng vì con của y làm cái gì cũng đều được, y tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, lại hoãn thanh bổ sung: “Ngươi muốn ta, cũng có thể.” điều kiện y nói đích thực mê người.

Đối phương tựa hồ tâm động rồi, có chút ái muội hỏi lại: “Ta muốn ngươi cũng có thể?” Đối phương tựa hồ giống như đang xác định ••••••

Trong xoang mũi Hạ Vân Phong nhợt nhạt lên tiếng trả lời: “ Đúng vậy.”

Y nói có thể ••••••

Đối phương trầm mặc nhưng rất nhanh lại mở miệng: “Như vậy ta không có lời, ta không chiếm người đàn bà *** đãng của người khác, ha ha •••••• (a a a …. tao mún cắt lưỡi thằng này >x<!)” Đối phương ngữ khí thực ác liệt, hoàn toàn không cho y mặt mũi.

Tức giận nơi đáy mắt Hạ Vân Phong càng ngày càng dày, y ngồi dựa vào ở trên sô pha, vững vàng lười biếng cùng đối phương đàm phán.

Nhưng đối phương luôn luôn vũ nhục y: “Ngươi thật là không biết xấu hổ, ngươi làm gì có vốn liếng lại còn dõng dạc đưa ra điều kiện này, ngươi vừa già lại nhàm chán ••••••”

“••••••”

“Ngươi nói ra loại lời này thực sẽ làm người ta cười rớt răng, ngươi không cần luyện đến trình độ này, thật đúng là thực hiếm thấy.” Đối phương không chút khách khí, hoàn toàn không cho y đường xoay người.

Nhưng mặc kệ đối phương nói như thế nào, biểu tình trên mặt Hạ Vân Phong đều không có dao độngquá lớn: “Ngươi muốn như thế nào mới buông tha con ta, ngươi làm cho những người này mau dừng tay, không cần thương tổn con ta.” Y có chút mệt mỏi, thanh âm cũng lộ ra vài phần mệt mỏi.

Y biết người này có bản lĩnh này.

“Cái này phải xem vận khí của hắn.” Đối phương cắt đứt điện thoại, Hạ Vân Phong lập tức đứng dậy đến tòa nhà chính trị Đông khu, thời điểm tới lại kẹt xe.

Phía trước một đoạn phố rất dài đều bị chặn, đường đến tòa nhà chính trị bên kia bị phong tỏa, Hạ Vân Phong gọi điện thoại cho Hình Liệt nhưng vẫn không kết nối được. Y ngồi ở trong xe rồi cho người ta đi xem tình huống phía trước.

Trên màn hình lớn ở trước tòa nhà buôn bán đang truyền hình trực tiếp tình huống ở hiện trường bên kia, hiện trường rất nhiều cảnh sát vây quanh tòa nhà, tiếng còi cảnh sát không ngừng vang lên, còn có nhân viên y tế và xe cứu thương ở đây ••••••

Không ngừng có nhân viên từ trong tòa nhà chạy ra, cảnh sát đang trật tự sơ tán quần chúng.

Còn có phóng viên ở hiện trường đưa tin: “Tình huống hiện tại không lạc quan, vài vị quan lớn Đông khu bị kẻ bắt cóc vây ở mái nhà, hiện tại kẻ bắt cóc yêu cầu có phi cơ trực thăng tới đón bọn họ, đã có vài vị bị bắn chết, hiện tại hiện trường tình huống thập phần hỗn loạn.”

Hạ Vân Phong nhíu mày.

“Các cảnh sát cấp cao của Đông khu đều đến hiện trường, Hình cảnh tư đang ở hiện trường điều hành chỉ huy, tình huống mới nhất chúng tôi sẽ cập nhật liên tục ••••••”

MC bên ngoài sau khi nói xong thì hình ảnh chuyển tới một đám người cấp cao của cục cảnh sát, Hình Liệt chính là đang mặc đồng phục cảnh sát dựa vào xe cảnh sát màu đen, cầm bộ đàm chỉ huy người trên lầu ••••••

Hình Liệt nhíu chặt mày, một bên chỉ huy điều hành, một bên cởi áo khoác, mặc vào áo phòng hộ mà nữ cảnh sát đưa lên. Bờ vai của hắn kẹp lấy bộ đàm, hắn rút khẩu súng ra sau đó kiểm tra súng ống ••••••

Như vậy tựa hồ chuẩn bị tự mình dẫn người đi lên ••••••

Không xong ••••••

Hạ Vân Phong cũng ngồi không yên, y chỉ biết là Hình Liệt không thể đi lên. Y lập tức đi xuống xe mau chóng xuyên qua đường xe chạy, hướng tới tòa nhà chính chính trị phía trước đi tới.

Y vừa tới liền nhìn thấy rất nhiều quan lớn cục cảnh sát đến chào hỏi cùng y, y đều nhận thức nhưng không có thời gian xã giao. Xa xa nhìn thấy Hình Liệt đang chỉ huy cấp dưới rồi chuẩn bị mang đội đi lên.

Y ngăn cản Hình Liệt,: “Không cho ngươi đi.”

Hình Liệt có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại ở chỗ này, hơn nữa nơi này nhiều người như vậy, Hạ Vân Phong lại còn ngăn hắn lại, hắn hạ thấp giọng bảo y tránh ra.

“Ta đang công tác, ngươi trước tránh ra.”

Y không cho.

Hình Liệt bảo thuộc hạ đi lên trước, hắn đứng ở dưới lầu có chút tức giận nhìn thẳng Hạ Vân Phong: “Ngươi tới nơi này làm gì, không cần gây trở ngại công tác của ta, có chuyện gì về nhà nói sau.”

“Ngươi hiện tại liền theo ta trở về.” Hạ Vân Phong bắt lấy cổ tay Hình Liệt.

Nhưng Hình Liệt lại hất ra cổ tay y: “Dưỡng phụ ta ở bên trong, ta phải đi vào.” Hắn gằn từng tiếng rất rõ ràng, gắt gao nhìn thẳng Hạ Vân Phong.

“Đây là là huynh đệ ngươi làm ra, hắn muốn ngươi chết, ngươi không thể vào được.” Hạ Vân Phong rõ ràng đem sự việc nói sáng tỏ, bên trên phi thường nguy hiểm, những người đó tuyệt đối sẽ không nương tay.

“Cho dù là như vậy, ta cũng muốn đi vào.” Hình Liệt bước qua Hạ Vân Phong đi vào, Hạ Vân Phong trong óc trống rỗng. Y là thân sinh phụ thân nhưng đối với Hình Liệt mà nói…………..

Vẫn không quan trọng bằng dưỡng phụ •••••• ( Nói thật thì cũng đúng, cha sinh nhưng không có công dưỡng cũng……… vứt)

Hạ Vân Phong có chút đứng không yên, người của cục cảnh sát giúp đỡ y đến bên cạnh nghỉ ngơi, y tức giận đến mức hộc máu rồi, sắc mặt khó coi đến cực điểm, bên cạnh có người bưng nước cho y.

Y cũng làm như không thấy.

“Vân gia, ngươi không cần sốt ruột, Hình cảnh tư hắn rất kinh nghiệm, không có việc gì đâu.” vài vị cấp cao của cục cảnh sát đều lại đây, người này trường kỳ vì Hạ Vân Phong làm việc.

“Cũng không phải ngươi đi vào, ngươi đương nhiên không cần sốt ruột.” Hạ Vân Phong ngồi ở trong xe, ánh mắt lại trói chặt tòa nhà cao ngất như mây kia, tầng cao nhất đang bốc hơi nước, “Người cục phòng cháy chữa cháy đã đến chưa? Trên lầu bốc lửa rồi!”

“Đến đây rồi đến đây rồi, Vân gia không cần lo lắng, ta cái này đi an bài người đi lên.” Có người xuống xe an bài tổ chức, lại có người lên xe an ủi y.

“ Phái nhiều người đi lên trợ giúp, bộ đội đặc chủng có tới không?” Hạ Vân Phong nói chuyện không có khílực, lại chậm, tựa hồ tràn ngập oán niệm cùng bất mãn, “Kẻ bắt cóc yêu cầu phi cơ trực thăng, hiện tại phải đi an bài.”

Toàn bộ hiện trường biến thành Hạ Vân Phong ở phía sau màn chỉ huy (=..= bọn cảnh sát đều là lũ ăn hại), y để cho vài phóng viên đi lên đem tình hình thực tế tiếp sóng đi ra, y rất muốn biết tình huống bên trên, mọi người của cục cảnh sát đều nghe y. (=..=)

“Vân gia, nhân thủ không đủ.” Hiện trường mấy trăm nhân viên cảnh sát cũng không đủ dùng, ở bên dưới cần sơ tán, mà trên lầu lại cần cảnh sát trợ giúp. “Bảo người của cục cảnh sát Bắc khu lại đây trợ giúp.” Hạ Vân Phong quyết định thật nhanh, mệnh lệnh nhân viên cấp cao của cục cảnh sát gọi điện thoại đi qua thỉnh cầu trợ giúp. Y không muốn nhìn thấy nhi tử bị thương.

Nhưng mấy người cấp cao của cục cảnh sát, người người đều là bộ dáng khó xử. Bên ngoài, người của cục phòng cháy bắt đầu hành động, trên lầu có nhân viên của cục chính trị bị ngạt khói được nhân viên y tá dùng cáng nâng đi ra.

“Hình Liệt là con trai của ta.” Hạ Vân Phong lần đầu tiên ở nơi công cộng công khai thừa nhận quan hệ của Hình Liệt với mình. Y vốn không nghĩ nói nhưng tình huống lần này rất nguy cấp.

Nhất thời.

Tất cả mọi người không dám nói gì nữa.

“Nếu con ta có sơ xuất gì, nhi tử cùng nữ nhi (= con gái) của các ngươi liền chôn cùng nhi tử ta đi. (>w< thúc oách we’)” đáy mắt lười biếng của Hạ Vân Phong ẩn ẩn hiện lên vài phần sát khí, làm cho người ta khó có thể chống đỡ. Cho dù là y bất động thanh sắc lười biếng nói, cũng đủ để mấy quan lớn này sợ tới mức không dám có gì chậm trễ.

Lập tức xuống xe đi an bài trợ giúp.

Lúc này. Hạ Vân Phong nghe được trên lầu truyền đến tiếng vang (tiếng gì ko hiểu T.T), kịch liệt chấn động liền ngay cả y ở dưới lầu đều có đều có cảm giác chấn động mãnh liệt, y thực lo lắng tình huống Hình Liệt, tuy rằng Hình Liệt bình thường ở nhà luôn quấy rầy y ••••••

Nhưng nói như thế nào cũng là con của y, là nhi tử mà y thật vất vả tìm trở về, lại bị huynh đệ ruột thịt của hắn ép đến kề cận cái chết, Hạ Vân Phong đột nhiên có loại cảm giác hít thở không thông.

Trên màn hình lớn của tòa nhà bên cạnh đang ở truyền phát tin tức: “Chúng ta hiện tại theo Hình cảnh quan đến tầng thượng của tòa nhà, nơi này sương khói đậm đặc, vài con tin đã bị đám đồ đệ liều mạng kia mang lên tầng cao nhất ••••••”

Bang bang phanh --

Vài tiếng súng vang lên Hình Liệt bắn trúng hai kẻ bắt cóc, tổng cộng bảy tên bắt cóc đều mang theo mặt nạ, nhưng tất cả đều mặc quân phục màu xanh kiểu cũ, tất cả đều là người nhập cư trái phép từ biên cảnh tới ••••••

Những người này đều là quân nhân xuất ngũ nhận qua huấn luyện, lấy tiền thay người bán mạng. ( aka lính đánh thuê)

“Máy bay có tới không?” Kẻ bắt cóc mang theo khẩu âm nặng nề hô to, “Nơi này có sáu con tin, máy bay nếu còn chưa tới lão tử qua năm phút đồng hồ liền giết một cái.”

Bên này cảnh sát đang kêu: “Các ngươi đã bị bao vây rồi, mau buông súng.”

“Thả con mẹ ngươi, dám giết huynh đệ ta.” Kẻ bắt cóc phẫn nộ, đối phương có súng tiểu liên tự động, mang theo súng chính là một trận loạn quét, hỏa lực của đối phương rất mãnh, cảnh sát tới gần không được.

Hạ Vân Phong nhìn thấy trên màn ảnh tổng cộng bị trói sáu con tin, tất cả đều bịt kín hai mắt, có một nữ nhân bị một nam nhân khôi ngô đáng khinh quấy rối, đang khóc nháo ••••••

Còn có.

Năm con tin là nam nhân, có ba người cùng Hạ Vân Phong có chút giao tình, còn có một người mặc tây trang bị nhu mặt nhăn thành nhiều nếp nhăn, trung niên nam nhân dáng người cân xứng là dưỡng phụ Hình Liệt.

Nhưng lại có một người •••••

Người kia nhìn qua thực trẻtuổi, trên người mặc đều là thương hiệu xa xỉ có giá trị, xem như đơn giản lại hội tụ đủ yếu tố, hắn rất lãnh tĩnh ngồi ở trong đám con tin.

Kia màn ảnh nhoáng lên một cái mà qua làm cho tâm Hạ Vân Phong đều thắt chặt, Hoằng Dạ thế nhưng đã ở phía trên, còn bị đám kẻ bắt cóc kia chộp tới trở thành con tin của người ở cục chính trị.

Mặt mày Hạ Vân Phong nhăn càng thêm sâu••••••

Lúc này.

Lái xe Hạ Vân Phong cũng đi theo lại đây, đem điện thoại đưa cho Hạ Vân Phong: “Vân gia, có người tìm ngươi, muốn ngươi nghe điện thoại.”

Hạ Vân Phong tiếp nhận điện thoại chợt nge thấy tiếng cười người kia, tiếng cười mang tràn ngập khoái cảm trả thù đắc ý, tự tin làm cho Hạ Vân Phong có chút đầu váng mắt hoa ••••••

“ Chơi vui không?” Người kia bình tĩnh hỏi y.

Trò chơi này.

Hạ Vân Phong ngay từ đầu liền nhất định thua.

“Chơi vui quá cho nên ngươi nói không ra lời rồi, đừng quá hưng phấn, thế này mới là bắt đầu, vốn không nghĩ đối với ngươi như vậy, ai bảo ngươi mấy ngày hôm trước thời điểm ăn cơm thử ta.”

“••••••”

“Ngươi không nghĩ tiếp tục, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không tiếp tục, ngươi tốt nhất phải biết rõ ràng, trò chơi này là ta đang khống chế, không phải ngươi nói không muốn chơi là có thể không chơi.”

“••••••”

“ Ba ba đáng thương •••••• (mịa thằng này, huynh đệ mà nó ác thế đấy >x<!)” Đối phương thanh âm cố ý tràn ngập đồng tình, cười nhạo Hạ Vân Phong, ở trước mặt Hạ Vân Phong, hắn mới chân chính là người thắng.

“Ngươi để cho bọn họ dừng tay.”

“Đám kia đều là kẻ điên, hiện tại kêu dừng không có khả năng.” Đối phương nửa điểm không có ý tứ muốn giúp hắn, chầm chậm châm chọc Hạ Vân Phong, “Ta cảm thấy chơi rất vui.”

••••••

Hạ Vân Phong cùng người này nói chuyện không có chút tiến triển, người này lần này gọi điện tới không phải cùng y đàm điều kiện, mà là gọi tới cười nhạo y ••••••

Hạ Vân Phong ngồi ở trong xe ngắn ngủn vài phút giống như qua nửa thế kỷ ••••••

Hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Hạ Vân Phong trong óc ông ông tác hưởng, cảm xúc của y có chút hỗn loạn, y vẫn ngồi ở trong xe hoàn toàn không có tâm tư xem tin tức, trên màn hình lớn kia kẻ bắt cóc dùng súng chỉ vào đầu Hoằng Dạ.

“Máy bay nếu không đến, ta trước hết bắn hắn.” Kẻ bắt cóc cảm xúc thực kích động, nhìn thấy cảnh sát vây xem càng ngày càng nhiều, sắp không khống chế được nữa, “Cho ngươi ba phút nói di ngôn.”

Hoằng Dạ rất lãnh tĩnh ngồi dưới đất, ánh mắt hắn như trước bị che, trên cánh tay hắn cùng trên mặt đều lây dính tro bụi, mấy phóng viên hướng cận cảnh đến phía hắn.

Hoằng Dạ bị kẻ bắt cóc buộc nói chuyện, Hoằng Dạ rất lãnh tĩnh mở miệng: “Khiến cho ngươi lo lắng rồi, thật có lỗi.” Hắn không có chỉ tên nói họ rõ ràng lại làm cho con ngươi trầm ổn kia của Hạ Vân Phong lộ ra nhiều điểm ướt át ••••••

“Vốn hôm nay là tới gặp bằng hữu, không nghĩ tới lại gặp đến loại sự tình này, ta biết ngươi hiện tại khẳng định rất tức giận, ta cũng không phải cố ý khiến cho ngươi tức giận •••••••” tiếng nói kia của Hoằng Dạ giàu từ tính dễ nghe vang lên, xuyên thấu qua TV tiếp sóng nơi nơi đều là giọng hắn nói chuyện, “Kỳ thật ngươi rất để ý đến sự kiện ta bỏ lại ngươi, tuy rằng ngươi không nói, ta cũng cảm giác được ••••••”

“••••••”

“Đó là sự hiểu lầm, ta cũng giải thích không rõ ràng lắm, nhưng đã qua lâu như vậy, ta hy vọng ngươi không cần tức giận, ta là thật sự thích ngươi.” Hoằng Dạ thế nhưng tại thời điểm này đối với màn ảnh thổ lộ, nhưng lại lãnh tĩnh như thế, thong dong như vậy, không hề có chỗ nào sợ hãi như vậy, “Con người của ta không thích giải thích, cho nên rất dễbị người hiểu lầm.”

Không chỉ có Hạ Vân Phong, tất cả mọi người đang xem trực tiếp ở hiện trường ••••••

“Ta cũng chỉ nói lúc này thôi •••••• (T.T)” Hoằng Dạ nói xong sau liền câm miệng, súng của kẻ bắt cóc để ở huyệt Thái Dương của hắn, hắn không có kinh hoảng, chính là trở nên thực trầm mặc.

Hoằng Dạ nói xong câu này màn ảnh bắt đầu lay động.

Hình Liệt muốn tiến lên đàm phán, nhưng kẻ bắt cóc lại nổ súng ngay dưới chân hắn, không cho hắn tới gần: “Ngươi đi qua một bước ta liền bắn chết hắn.” Kẻ bắt cóc phát rồ lấy súng chỉ vào đầu Hoằng Dạ ••••••

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.