Lục Tiên

Chương 4: (tt)




Tuy rằng phủ thành chủ nằm ở trung tâm thành Penzias, nhưng nơi này gần nơi cư ngụ của quí tộc, do đó khi về đêm thì rất yên tĩnh. Dưới nắng chiều phía tây, ngay cả một con mèo cũng không thấy trên đường phố. Phúc bá đứng chờ ở cửa, lúc này đại quý tộc đã chuẩn bị xong một xe ngựa xa hoa chờ ở trước phủ mời Lăng Tiêu dự tiệc. Sau khi Phúc bá ra khỏi cửa, trước tiên là cẩn thận nhìn lướt qua đường phố vắng lặng, không phát hiện có điều gì khác thường, sau đó gọi Lăng Tiêu lên xe.

Một gã xa phu trung niên hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc coi như không tồi, vừa nhìn thì biết là kẻ chuyên môn chăn ngựa ngựa cho người có tiền, trên mặt lộ ra nụ cười chân chất, quay về phía Lăng Tiêu xoay người thi lễ nói:
- Xin hỏi ngài chính là tử tước đại nhân?

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, gã xa phu cười thật thà nói:
- Xin mời tử tước đại nhân lên xe! Đúng rồi, ngài chỉ đi có một mình?

- Còn có ta.
Phúc bá ở một bên lạnh nhạt nói.

- Hử, nếu trí nhớ ta không tệ, Phúc quản gia, vậy mời lên.

Xa phu chợt vỗ vào đầu, sau đó mời Lăng Tiêu cùng Phúc bá lên xe. Mà Phúc bá lại ngồi ở vị trí bên cạnh gã xa phu, gã xa phu cười nói:
- Tại sao ngài không vào trong?

Phúc bá lạnh lùng liếc gã xa phu một cái, rồi nói:
- Dường như ngươi nói nhiều quá đấy.

Gã xa phu cười ha hả, vò đầu, nói:
- Thông thường tôi chưa thấy qua quý tộc đại nhân nào hòa ái như vậy. Thực xin lỗi, tôi thất lễ rồi. Nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho chủ nhân của tôi.

- Được rồi, ngươi kéo xe cho tốt đi.
Câu nói của Phúc bá vừa xong, một vẻ khinh thường chợt lóe trong mắt gã xa phu rồi biến mất.

Phúc bá thản nhiên ngồi xuống, trong lòng lại sớm tăng lên cảnh giác, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm chém giết sinh tử ở trên chiến trường, Phúc bá vẫn luôn có chút cảm giác bất thường.

Nhất là gã xa phu này, từ trên người hắn ông cảm nhận được có sự dao động của nội lực mà xem chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật. Phỏng chừng ngay cả Kiếm Sư cũng không có. Hai bên con đường này có đủ loại cây cối cao lớn, thậm chí có một số cây có kích thước cỡ hai người ôm, tán cây cao thì chụm chung lại một chỗ, làm cho nó vốn đã u tối giờ đây lại càng phủ kín hơn.

Độ sáng hai bên đường cũng giống như thành trấn không có gì khác biệt với bóng tối mờ mờ, cố gắng lắm mới có thể nhìn rõ đường đi. Trong hoàn cảnh này, nếu như có người mai phục... Khi Phúc bá đang nghĩ đến đó, bỗng nhiên trên người ông liền có cảm giác.
- Vù.

Bởi vì tốc độ phát ra âm thanh y phục "phần phật" quá nhanh trong chớp mắt nó đã truyền đến, mà tiếp cận Phúc bá.

Đó là một thanh bảo kiếm màu đỏ tươi, một mảng đỏ rực trên thân kiếm. Ở trong hoàn cảnh mờ mịt này lại phát ra một luồng hào quang tươi đẹp, đâm thẳng về phía Phúc bá.

Phúc bá dùng một chân đá gã xa phu bên cạnh xuống xe ngựa. Lúc này trong tay ông bỗng nhiên xuất ra một thanh trọng kiếm đen bóng, ngồi ở đó thét lên, nghênh đón về phía thanh bảo kiếm màu đỏ rực.

Leng keng leng keng.

Một hồi âm thanh trong trẻo mà chói tai do kim loại va chạm nhau vang lên. Trong nháy mắt Phúc bá đã giao thủ hơn mười chiêu với người cầm bảo kiếm màu đỏ như lửa trong tay. Hơn nữa, Phúc bá còn có hơi chút rơi vào thế hạ phong.

- Thiếu gia.

Phúc bá gầm thét lên, thân thể mạnh mẽ từ trên xe ngựa phóng lên cao, nghênh đón về phía người hắc y cầm bảo kiếm màu đỏ trong tay, cùng lúc đó thanh trọng kiếm đen bóng trong tay rít lên, bắn ra kiếm khí khắp nơi, cũng có độ dài ngón tay, hiện lên màu đỏ sậm. Kiếm khí giống như bị cuồng phong cuốn lên lá cây, Gào thét hướng về phía người đối diện quét tới.

Gã hắc y cầm trong tay bảo kiếm màu đỏ cười quái dị một tiếng, thân thể bỗng bay lên cao cùng lúc đó bảo kiếm màu đỏ tươi trong tay bắn vọt ra một luồng kiếm khí dài mấy thước, nghênh đón kiếm khí mà Phúc bá bắn ra mạnh mẽ làm cho toàn bộ kiếm khí Phúc bá đánh ra bị triệt tiêu hết, tiếp theo đó luồng kiếm khí như thực chất nhanh chóng chém về phía Phúc bá.

Phúc bá hét to một tiếng hoàn toàn không sợ hãi mà nghênh đón ở trên không trung, tay cầm trọng kiếm màu đen cũng bắn ra một luồng kiếm khí màu đỏ, giống như cũng muốn đem không khí đốt cháy. Một luồng sóng khí vặn vẹo ảnh hưởng tới kiếm khí kẻ địch.

Lúc này, từ hai bên khắp các đại thụ, lại thêm bốn người từ trên cao lao xuống, trong tay cũng cầm bảo kiếm sắc bén lóe ra, kiếm khí làm cho người ta không khỏi run bắn ra mũi kiếm thật dài, mạnh mẽ đêm xuống phía dưới của chiếc xe ngựa.

Tất cả việc này chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt. Khóe mặt Phúc bá như muốn nứt ra, thân thể đã không kịp, lại vì phân tâm nên ông bị người đối diện tấn công điên cuồng mãnh liệt một hồi bức ông liên tục lui về phía sau mấy chục thước. Một trận khí huyết dâng lên, miệng đã tràn ra một ít máu. Mà sát tâm cùng tâm huyết của Phúc bá sớm đã bị che phủ nhiều năm trên chiến trường, nay lại được thức tỉnh hoàn toàn, hai mắt đỏ thẫm, thét lên giận dữ, kiếm khí của bảo kiếm màu đen lại tăng vọt, lờ mờ đạt tới một cấp cảnh giới của Kiếm Sư đỉnh.

Trong lòng gã đối diện cũng có chút kinh hãi, thầm nghĩ: Lão già này lại là loại người không muốn sống. Nhiệm vụ của ta lại chính là bám trụ hắn cho tốt, hà tất phải cùng hắn liều mạng. Trong lòng nghĩ, thân hình hắn liền bắt đầu bay lên bất định, thực lực của hắn phải cao hơn Phúc bá một cấp, nhưng khí thế lại kém hơn vài phần. Cho nên trong lúc nhất thời hai người đấu thì lực lượng ngang nhau. Nhưng nếu như Phúc bá muốn thoát khỏi hắn, cũng muôn vàn khó khăn.

Bốn người đặt chân trên xe ngựa đã ngã, nhanh chóng tiếp cận xe ngựa thân thể của họ cũng đang quay cuồng trên không trung. Kiếm khí chém ở bên cạnh xe ngựa, lập tức đem chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa này phá tan thành mãnh vụn, còn hai đạo kiếm khí chém lên người hai con tuấn mã, hai dòng máu tươi lập tức phun lên cao, rơi xuống một trận mưa máu. Trong không khí tràn ngập máu tươi, hai con ngựa ngã xuống ầm ầm.

Lúc này đôi chân của bốn người mới chạm xuống đất, vây chặc xe ngựa đã bị phá nát.

Trong khoảnh khắc khi kiếm khí chém vào xe ngựa, một luồng kiếm khí trắng như tuyết trên chiếc xe ngựa xa hoa xuyên qua đỉnh phóng lên cao.

Một thanh kiếm tinh cương được tôi luyện trăm năm, điểm sáng trắng phát ra bốn phía, và lập tức nháy mắt giao thủ qua mấy chiêu với bốn người từ trên, mới từ không trung chậm rãi rơi xuống đất, hoàn toàn không sợ hãi đứng giữa vòng vây, thân thể giống như núi cao, đứng sừng sững hiên ngang ở đó, mày nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi là ai?

Bốn người kia trong lòng vô cùng kinh hãi.

Không phải nói Lăng Tiêu chỉ là một gã Đại Kiếm Sư chưa vượt qua bậc năm sao.

Bốn người bọn họ, hai gã Cuồng Kiếm Sư bậc bốn, một gã Cuồng Kiếm Sư bậc năm và còn có một gã Cuồng Kiếm Sư bậc sáu.

Tuy rằng mục đích của bốn người cũng không phải giết Lăng Tiêu, nhưng sau lại bị hắn lấy thực lực một người đối kháng mấy chiêu với bốn người, ung dung rơi xuống đất.

Quả thực giống như là một cái tát tai, đánh ở trong lòng bốn người vẫn luôn cho mình là kẻ rất cao. Mỗi người đều cảm giác mặt mình như đang bị lửa thiêu cháy. Tiểu tử này thật sự là một người bị Thiên Mạch vào nửa năm trước sao?

- Chủ nhân nhà chúng ta mời ngươi đi làm khách. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trong đó có một tên nghe tiếng giống như người trung niên hắc y nói, lập tức quay về phía ba người kia ra hiệu. Mặc kệ như thế nào, trước tiên cũng phải mau đem thiếu niên này khuất phục rồi nói sau, bằng không về sau ở trong môn phái mình sẽ không còn cách nào lăn lộn.

Lăng Tiêu lạnh lùng cười :
- Chỉ sợ đám người bọn ngươi còn chưa xứng.

- Lên.

Bốn người kia không còn vẻ khinh thường nữa, mà đi từng bước về phía Lăng Tiêu.

Khoảng cách càng lúc càng gần.

Lúc khoảng cách bốn người với Lăng Tiêu chỉ còn không tới năm thước, Lăng Tiêu bỗng nhiên động thủ.

Giống như sấm chớp cực nhanh, tốc độ nhanh làm cho người ta hoa mắt, kiếm khí tinh thuần trắng như tuyết trên thanh trường kiếm bằng tinh cương trong tay hắn khiến người ta say mê. Giờ phút này nó lại mang theo sát ý dữ tợn vô cùng, mạnh mẽ quét về phía bốn người.

- Tiểu tử muốn chết.

Bốn người vừa thấy tiểu tử này chẳng những dám trả đòn mà còn đột ngột, quá kiêu ngạo.

Ấy mà họ không đặt nghi vấn vì sao kiếm khí có màu trắng như tuyết, trên thân kiếm cũng lập tức toát ra hào quang dài hơn một thước. Tuy rằng ngắn nhưng có thể ngưng kết thành thực chất, dồn dập hướng tới những chỗ yếu hại của Lăng Tiêu.

Dù sao, môn chủ đại nhân. Sống là được.

Bốn người phân biệt chiếm cứ bốn phía, bốn luồng kiếm khí của Cuồng Kiếm Sư quét về phía Lăng Tiêu có tu vi Đại Kiếm Sư. Mà ngay cả gã xa phu bị đá lăn qua một bên trong lòng cũng cho rằng tử tước đại nhân đáng thương chết chắc rồi.

Lăng Tiêu thét dài một tiếng, linh lực tràn trề từ trên người phát ra, một tầng quầng sáng màu trắng nhạt giống như một cái vỏ trứng bao phủ thân thể hắn vào trong đó. Thân thể chợt uốn éo, thoáng rối loạn, tránh khỏi một luồng kiếm khí, lại một luồng kiếm khí khác mạnh mẽ chém vào tầng ánh sáng trắng trên bề mặt quầng sáng mà vỡ, mà luồng kiếm khí này cũng giống như bị triệt tiêu không còn.

Lăng Tiêu nghênh đón về phía hai luồng kiếm khí còn lại, thanh kiếm bằng tinh cương trong tay phát ra từng đợt âm thanh gào thét phá không.

Hai luồng kiếm khí của Cuồng Kiếm Sư va chạm vào kiếm khí màu trắng, không ngờ lại bị chặt đứt, kình lực chưa mất bắn tới tản đá cứng rắn trên mặt đường, "phù" "phù" hai tiếng, tạo ra một cái hố sâu hơn một thước rộng cỡ hai nắm tay, đá bay tứ tán.

Thế kiếm của Lăng Tiêu không đổi, lại tiếp tục quét về phía hai người kia. Kiếm khí màu trắng không ngờ cũng không chịu ảnh hưởng một chút nào của hai luồng kiếm khí của Cuồng Kiếm Sư, vẫn hoàn mỹ như cũ. Có lẽ giờ phút này nhìn vào trong mắt hai người kia, càng thấy vẻ đáng sợ của nó so với đao của tử thần.

Không cho bọn hắn có một cơ hội nào để lên tiếng. Kiếm khí trắng như tuyết trong suốt thuần khiết xinh đẹp cắt tới yết hầu của hai người, hai vết màu đỏ xuất hiện ở đó. Ánh mắt hai người lộ ra vẻ khó tin. Thân thể Lăng Tiêu từng chút một chuyển tới phía sau hai người, đồng thời thế kiếm của hai người kia truy đuổi tới ở phía sau, sau đó quay về phía hai người kia hô:
- Các ngươi làm sao vậy?

Môi của hai người che mặt màu đen hơi hơi nhúc nhích hai lần, rồi sau đó, hai dòng máu tươi từ trong yết hầu bọn họ chợt phun ra, máu tươi lập tức nhiễm đỏ khăn che mặt cùng y phục bọn họ. Lúc này hai người mới phù phù ngã trên mặt đất.

Hai gã Cuồng Kiếm Sư còn lại cảm thấy một luồng khí cực kỳ lạnh giá từ cuối xương sống nháy mắt chạy lên tới sau gáy, phía sau cả người chảy ra mồ hôi lạnh.

- Ngươi, ngươi, ngươi sử dụng kiếm kỹ gì?
Trong đó có một gã Cuồng Kiếm Sư bậc sáu lớn tiếng hỏi, âm thanh lanh lảnh, nhất định là một cô gái :
- Ngươi không phải là Đại Kiếm Sư sao, Như thế nào có thể có kiếm khí linh hoạt vào sắc bén như thế này?

- Hừ.
Trên mặt Lăng Tiêu mang theo vẻ cười lạnh, thầm nghĩ: Hôm nay ta thúc giục linh khí xuất ra kiếm khí, há là loại người ếch ngồi đáy giếng như ngươi có thể biết được, lạnh nhạt nói:
- Muốn chiến thì chiến, hà tất nói lời vô nghĩa.

Lúc này gã cao thủ có tu vi Ma Kiếm Sư kia vẫn đánh cùng Phúc bá bỗng kinh hô một tiếng, liền muốn xông tới đây, mới vừa rồi hắn liều mạng muốn bám trụ Phúc bá, mà hiện tại Phúc bá làm sao cho hắn dễ dàng thoát đi.

Cười lạnh nói:
- Còn muốn chạy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.