Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 2: Vương Vũ Mị ta từ giờ là chủ nhân Huyết Tinh các này




Chớp mắt hai tháng đã qua, Nhàn Nguyệt Các rất yên tĩnh.

Vì chuyện thiếu chút nữa mất đi Vân Kiệt, Liệt thị dần dần không còn sùng bái trượng phu Ngọc Chính Hồng như trước, thêm vài phần xa cách ít đi vài phần thân thiết. Đối với sự lạnh nhạt của Liệt thị, Ngọc Chính Hồng chỉ cho là vì chuyện của Vân Kiệt, ngẫu nhiên ngồi chốc lát, đã bị tiểu nha hoàn của Giang thị mời đi.

Sự xuất hiện của mẫu tử Liệt thị, làm Giang thị rất sợ hãi mình và nhi tử Ngọc Như Long bị đoạt mất sủng ái. Thế nên bắt bọn nha hoàn nghĩ hết biện pháp giữ Ngọc Chính Hồng ở lại viện của mình. Để Ngọc Như Long biểu hiện nhiều hơn trước mặt tổ mẫu và phụ thân. Với việc Liệt thị còn giữ lại hôn thư, Giang thị gièm pha là nhìn bên ngoài thì tưởng thâm tình, nhưng thực chất là lấy hôn thư để uy hiếp. Dần dần, chút áy náy vừa mới dâng lên của Ngọc Chính Hồng cũng biết mất không thấy tăm hơi.

Trịnh lão phu nhân chưa từng quên việc đã hứa với Giang thị, chỉ là nếu nâng đỡ Giang thị lên, thì phải chèn ép Lý thị, mà Lý thị dù sao cũng còn có một vị đại ca là tướng quân, thế nên ít nhiều vẫn còn cố kỵ, đành cho Giang thị đợi thêm ít lâu nữa.

Mà Lý thị bởi vì chuyện ngày đó giận muốn điên, thêm Hoa ma ma, bị đánh 30 gậy, ở một bên khích bác. Hận sao không tống được mẫu tử Liệt thị về Phàn Thành lại. Tiền tiêu mỗi tháng đều lấy lý do là kinh phí trong phủ eo hẹp, kéo mãi không phát. Dưới sự răn dạy của mấy ma ma tâm phúc bên người Lý thị, giờ nha hoàn ma ma trong các viện đều xem Nhàn Nguyệt Các là ‘cấm địa’.

Các viện khác thấy vậy, đều chờ xem kịch vui. Chỉ là qua hai tháng, vốn nên túng quẫn thì Liệt thị sắc mặt vẫn hồng hào, đều đặn mang nhi tử và nữ nhi đến Ninh Phúc Đường thỉnh an lão phu nhân. Thỉnh thoảng có chút quà gọi là hiếu kính lão phu nhân, làm lão phu nhân cũng coi trọng thêm mấy phần.

Trong Ninh Phúc Đường ở Tây viện, Thất ma ma, đi theo lão phu nhân đã lâu, dâng một cái áo ấm, thêu một trăm chữ ‘thọ’, viền lông cáo lên cho Trịnh lão phu nhân, trong mắt tràn đầy thán phục.

“Lão phu nhân, trắc phu nhân và tứ tiểu thư thật là có lòng! Mấy ngày trước, nô tỳ vô tình nói trời đang lạnh dần, hôm nay liền tặng cái áo này. Đây chính là sản phẩm của Cẩm Tú Phường đấy ạ, rất xa xỉ.” Hôm nay, lúc nhận cái áo, tứ tiểu thư đã thưởng cho 100 lượng, đây chính là nửa năm tiền lương của mình rồi. Ra tay rộng rãi như vậy, bất quá cũng là mong mình nói mấy lời hay với lão phu nhân mà thôi, thân là tâm phúc bên cạnh lão phu nhân chút chuyện nhỏ này vẫn làm được.

Trịnh thị nghe vậy, vuốt ve cái áo lông cáo trước mắt, trông bộ cũng vui vẻ.

“Cũng là đứa hiểu chuyện”, các viện trong phủ này tuy nói cũng có chút hiếu kính, nhưng đều vào thời điểm cuối năm. Còn bình thường lúc đến thỉnh an mình, đứa nào không khóc lóc kể lể là túng quẫn. Trịnh thị đều nhớ kỹ!

Lúc trước nghe nói, tiền tiêu hằng tháng Lý thị không cho Nhàn Nguyệt Các, thế nhưng có tiền mua cái này, Trịnh thị thấy tỷ đệ Như Ca xem ra cũng không tầm thường, tương lai không chừng có tiền đồ, liền kêu Thất ma ma lấy 100 lượng đưa qua. Nhưng qua hôm sau, lúc mẫu tử hai người tới thỉnh an, đã trả lại, còn tặng thêm một vòng tay phỉ thúy. Nói là Như Ca bán cửa tiệm ở Phàn Thành đi, sau khi mua hai cái tiệm khác ở kinh thành, thì còn dư lại chút đỉnh nên hiếu kính với tổ mẫu. Ý này hiển nhiên là muốn lão phu nhân chấp thuận cho Như Ca kinh doanh cửa tiệm rồi.

Liệt thị vốn xuất thân từ gia đình theo nghiệp buôn, nữ nhi Như Ca là thứ nữ, tương lai tìm cho Như Ca một nhà chồng tốt như hai nữ nhi của Lý thị là không thể nào. Lại nói, ngày sau gả đi làm thiếp, bản lãnh quản lý cửa tiệm cũng cần phải có. Huống chi còn có Vân Kiệt, đứa nhỏ này nhìn cũng thông minh lanh lợi, nhưng không chịu làm con thừa tự của Lý thị thì tiền đồ cũng khó, chỉ còn trông mong vào Như Long thôi. Nghĩ vậy, với chuyện Như Ca mở cửa tiệm, Trịnh thị cũng không ý kiến gì nữa, coi như mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Nhàn Nguyệt Các, trăng sáng, in bóng cây lên màn cửa sổ, theo gió lay chập chờn.

Hai tháng này, trừ mỗi ngày phải đi Tây viện thỉnh an lão phu nhân, thì mẫu tử Liệt thị rất thanh nhàn tự tại. Mấy ngày trước, Thất ma ma tới nói ý tứ của lão phu nhân, chỉ cần không trực tiếp ra mặt, thì chuyện kinh doanh không có vấn đề gì. Như Ca nghe vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, phụ thân Ngọc Chính Hồng nhiều lần nhắc nhở mẫu thân phải đóng cửa tiệm. Mặc dù ngầm làm cũng không phải không được, nhưng ra ra vào vào nói chung cũng hơi bất tiện. Có sự đồng ý của lão phu nhân, tin rằng hiếu tử Ngọc Chính Hồng cũng sẽ không xen vào nữa.

Như Ca cầm sách thuốc tìm được từ nước khác tới, đọc hết sức mê mẩn. Ngày trước lúc bệnh tật quấn thân, Như Ca rất thích đọc sách thuốc. Không biết có phải vì khoảng thời gian còn là linh hồn phiêu lãng đến cái thế giới xa lạ kia học được hay không, mà sau này trong đầu nàng có vô số lý luận về mạch chứng. Để kiểm chứng những lý luận này, lúc ở Phàn Thành nàng đã mở một y quán chuyên trị những bệnh hiểm nghèo, kết quả những lý luận và phương thuốc này là hoàn toàn chính xác. Bây giờ chỉ cần xem qua những chữ viết trong sách, trong đầu sẽ nhanh chóng hiện lên hình dạng thảo dược, các phương thuốc cũng hiện ra rõ ràng, đây chính là phúc lợi của việc trọng sinh đó nha! Nhớ tới những viên thuốc nho nhỏ thấy được ở thế giới kia, Như Ca liền có ý tưởng chế thuốc bán ở kinh thành.

Mấy ngày nay Như Ca đã điều động tiền lãi từ cửa hàng Lăng Vân tới để bắt đầu kế hoạch. Phong Trì theo lời nàng đã tìm được mấy cửa tiệm buôn bán ế ẩm nhưng có vị trí thuận lợi. Chính sách cô lập của Lý thị, làm cho Nhàn Nguyệt Các thanh tĩnh, ngược lại giúp nàng tự do làm việc.

Thanh Trúc từ bên Liệt thị tới, gạt bấc đèn cho sáng lên, thấy Thanh Nhi đứng ngủ gục một bên, khuyên nhủ: “Tiểu thư, trễ lắm rồi, nghỉ ngơi thôi.”

“Khuya rồi sao?” Như Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, để sách xuống, sức khỏe là vốn quý nhất, không thể tổn hại được, điều này nàng biết.

“Mẫu thân và Vân Kiệt đã ngủ chưa?”, Như Ca đứng dậy thư giãn cơ thể một chút.

“Ngày mai phu nhân muốn đích thân đưa tiểu thiếu gia và tiểu thư nhập học, sợ khí sắc không tốt sẽ bị người chê cười, nên đã kéo thiếu gia đi nghỉ từ sớm rồi ạ. Còn nói tiểu thư cũng nghỉ sớm đi! Chỉ là nô tỳ thấy tiểu thư đọc sách mải mê quá, nên không dám quấy rầy.”

Nghe vậy, Như Ca cười khẽ, nhờ danh tiếng của đại nho Phương Chính, mà Liễu Hiền, người đứng đầu của học viện nổi danh nhất Đại Chu, Lễ Học Viện, tự thân ra tay, tiền nhập học không nhận không nói, còn mỗi ngày phái xe ngựa đưa đón vị tiểu sư đệ Vân Kiệt này.

Nếu không phải Vân Kiệt nhắc tới, Như Ca cũng không ngờ ông lão mình tình cờ giúp đỡ ở ngoại ô Phàn Thành chính là đại nho Phương Chính, tiếng tăm lừng lẫy Đại Chu. Chỉ là cũng hơi quá rồi, bắt mình một người cộng tuổi hai đời lại cũng hơn 40, còn phải đến Lễ Học Viện để học tập, thật làm người ta phát sầu. Nhớ tới mẫu thân rất kiên trì trong chuyện này, Như Ca bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.