Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 3




“Tiểu huynh đệ, tuổi còn nhỏ, học cái gì không học, sao lại học trộm ngựa?” Hắn mới vừa rồi nhìn thấy một bóng người bên cạnh con ngựa, đoán là mã tặc (trộm ngựa), quả nhiên không sai.

“Ngươi nói bậy, ai trộm?” Hạ Vân Hi vội vàng giải thích, “Ta chỉ là muốn mượn ngựa dùng một chút, tối nay sẽ đem trả lại cho ngươi.”

Nàng nói xong, cũng không quản hắn có đáp ứng hay không, thúc hông ngựa chạy đi.

“Đừng hòng chạy!” Tiêu Dật Dương thấy thế phi thân lên, xuất chưởng đánh tới nàng, muốn kéo nàng từ trên ngựa xuống.

Hạ Vân Hi rủa thầm một tiếng, ghìm chặt cương, con ngựa chạy như điên hí một tiếng rồi chậm rãi dừng lại, sau đó nàng liền nhảy xuống lưng ngựa.

“Này, ngươi thật đáng giận, mượn ngựa dùng một chút cũng không được.” Nàng tức giận la ầm lên, hoàn toàn không cảm thấy mình mới là người sai.

“Tiểu tử này, rõ ràng là ngươi trộm ngựa của ta, còn nói ta hẹp hòi?”Thấy nàng ngang ngược vô lý, Tiêu Dật Dương hết sức tức giận, ra chiêu cũng không lưu tình nữa.

“Ta nói, ta chỉ là mượn, sẽ trả ngươi.” Hạ Vân Hi nhanh nhẹn né tránh, lúc trả chiêu vẫn không quên biện giải.

Nàng không phải là trộm!

Tiêu Dật Dương không nghĩ tới võ công mã tặc này tốt như vậy, lại có thể tránh hơn mười chiêu của hắn, nhưng hắn một chút cũng nhìn không ra võ công của mã tặc kia, mặc dù rất nhanh, nhưng chỉ có sức mà không có nội lực.

Mà Hạ Vân Hi thì càng đánh càng đuối sức, đáng chết, nam nhân sao lại lợi hại như vậy, nàng mệt đến thở dốc rồi, nhưng hắn vẫn bình thản thong dong, mấy lần nàng thất thủ suýt thua.

Chẳng lẽ đây là khinh công xuất sắc của cổ đại sao?

Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía, không biết có nên ngăn cản hay không. Nhưng nghĩ tới lời hoàng hậu nàng lại im lặng không lên tiếng, thầm niệm A Di Đà Phật trong lòng, cầu Hạ cô nương toàn thân trở về.

Tiêu Dật Dương lúc này đã nhìn thấu võ công của Hạ Vân Hi, đổi chiêu, bắt được cánh tay của nàng, lại dùng sức một phát, cả người Hạ Vân Hi nhào vào ngực hắn.

“Buông ta ra......” Nàng không ngừng giãy giụa. Đáng chết, nam nhân này sao lại khỏe như vậy, vùng cũng vùng không ra.

“Chỉ cần ngươi chịu nhận sai, ta sẽ thả ngươi.” Tiêu Dật Dương giọng nói đã hòa hoãn hơn. Thật ra thì hắn cũng không phải thật muốn trừng phạt, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, biết sai biết sửa là được.

Hừ, ai muốn nhận sai với ngươi!

Hạ Vân Hi thầm mắng một tiếng, đột nhiên cúi đầu, hung hăng cắn tay hắn, sau đó thừa dịp hắn bị đau mà buông tay, chen chân vào quét ngang hắn, ép hắn không khỏi lui về phía sau mấy bước, nàng nhanh chóng chạy thoát.

Tiêu Dật Dương tức giận vô cùng, vươn tay muốn tóm nàng lại, Hạ Vân Hi cơ trí tránh được, nhưng mũ trên đầu lại bị hắn tháo ra, nhất thời, tóc dài mềm mại tung bay.

“Ngươi ——” Tiêu Dật Dương hết sức kinh ngạc. Hắn lại là nữ?

Dung nhan tinh xảo diễm lệ làm như một bụi xuân Hải Đường, thấp thoáng nét hồn nhiên ngây thơ, tử nhãn trong suốt dưới ánh mặt trời điểm xuyến màu vàng như mộng ảo, cánh môi đỏ tươi, tóc đen xốc xếch vài sợi nhỏ chen lên khuôn mặt không tì vết, hết sức phong tình.

Tiêu Dật Dương cực kỳ kinh ngạc, không khỏi hít sâu một cái, đồng tử co rụt lại. Trên đời lại có nữ nhân tuyệt sắc như thế?

Cho tới nay ở trong lòng hắn, nữ nhân đẹp nhất cũng chỉ có biểu muội Hàn Ngữ Yên, không ngờ trên đời còn có người đẹp hơn. Nếu như nàng là tiên tử, như vậy nữ nhân trước mắt chính là Thiên Tiên rồi.

Hạ Vân Hi thấy hắn ngẩn ngơ, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, vung roi, tuấn mã nhanh như chớp phóng đi.

Đợi khi bóng hình xinh đẹp tuyệt lệ khuất mắt rồi Tiêu Dật Dương mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng vẫn hoang mang không dứt, đáy mắt lóe sáng khó tả!

Nàng, rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.