Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 12




Qua nửa tháng tỉ mỉ điều dưỡng, vết thương trên tay Hạ Vân Hi cũng khỏi hẳn, cả người lại khỏe mạnh tràn đầy sức sống.

Vì vậy cung Hoa Dương lại thành nơi tràn đầy bóng dáng cùng tiếng cười như chuông bạc của nàng, hơn nữa, chỉ cần có Tiêu Dật Phong sẽ có nàng, hai người quả thật ‘như hình với bóng’.

“Dật Phong ——”

Hạ Vân Hi vui vẻ la lên, từ xa chạy đến phòng nghị sự.

“Điện hạ, cái bóng lại tới.” Tề Diệp Lỗi chế nhạo nhìn Tiêu Dật Phong biểu hiện chẳng có gì xảy ra.

Lục Phi Vũ luôn luôn thích tổn hại người khác nghe vậy càng thêm cười to: ”Hí kịch truy đuổi bỏ trốn lại sắp diễn ra, ta đây tới thật đúng thời điểm, ha ha!”

Tiêu Dật Phong liếc hắn một cái, cái đồ chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa, còn không sợ chết làm bộ dáng xem kịch vui, khiến hắn muốn đánh gãy hàm răng đang cười hăng hắc kia.

Hạ Vân Hi hào hứng đi vào, trên tay giả bộ bưng bánh ngọt: ”Dật Phong, ta mang cho chàng ——”

“Đi ra ngoài!” Tiêu Dật Phong lạnh lùng ngắt lời nàng, tròng mắt đen lãnh tỏ rõ sự không hoan nghênh mãnh liệt.

Lúc hắn đang thương nghị ghét nhất bị quấy rầy, nhất là yêu tinh đáng ghét này.

Kể từ khi vết thương nàng lành tới nay, hắn cũng chưa có một ngày thanh tĩnh, chỉ cần hắn ở cung Hoa Dương, vô luận đi tới chỗ nào cũng đều gặp nàng, quả thật xuất quỷ nhập thần làm cho người khác giận sôi. Hắn mấy lần vô tình ném nàng ra cửa, cũng không bao lâu nàng vừa cười hì hì vừa chạy trở lại, hơn nữa còn làm không biết mệt, da mặt dày đến nỗi ngay cả thành tường cũng thất sắc.

“Dật Phong, đừng như vậy mà, người ta khổ cực lấy bánh ngọt cho chàng, chàng nếm thử một cái đi.” Hạ Vân Hi thấy hắn ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cười khanh khách tới gần hắn.

Vút —— một tách trà bay thẳng vào trong khay, làm nàng sợ tới mức nhất thời ngừng bước.

“Cút!” Trong mắt hắn hiện rõ chán ghét. Nữ nhân ngu ngốc này còn muốn làm phiền hắn tới khi nào?

Hạ Vân Hi vẫn đứng yên tại chỗ, không chút ý tứ nào muốn rời khỏi.

Tại lần trước Dật Phong tự mình đút nàng ăn cơm, nàng như mở cờ trong bụng, nửa tháng, sau khi vết thương lành, hắn lại biến trở về cái bộ dáng khó gần trước kia.

“Người ta đặc biệt vì chàng tới lấy điểm tâm, chàng cũng đừng tuyệt tình như vậy nha, tình yêu!” Hạ Vân Hi vượt qua muôn vàn khó khăn tiếp tục nằn nì.

Vút —— lại thêm một tách trà bay vào khay, lực lớn đến độ khiến cả bàn bánh ngọt cũng ngã lật, linh linh tán tán đầy đất, hết sức bừa bãi.

“Ngươi......” Thấy mình khổ cực làm bánh ngọt lại bị đối xử như vậy, Hạ Vân Hi chu môi đỏ mọng, có chút bi thương nhìn hắn chằm chằm. Tại sao hắn không chịu chấp nhận tình yêu của nàng?

Tề Lục nhị tướng thấy thế cũng lắc đầu thở dài, không ăn cũng đừng cự tuyệt như vậy chứ!

Tiêu Dật Phong lạnh lùng đứng lên, không chút lưu luyến đi ngang qua nàng, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

“Tình yêu, chàng phải đi nơi nào? Ta đi cùng......” Hạ Vân Hi dĩ nhiên sẽ không vì vậy mà bỏ cuộc, vội bám theo hắn. Hắn đừng mơ thoát khỏi nàng.

Đáy mắt Tiêu Dật Phong kết băng, căn bản không nhìn đến sự tồn tại của nàng, càng đi càng nhanh, ném nữ nhân đáng ghét gọi ầm ĩ sau gáy, không bao lâu đã khuất khỏi tầm mắt nàng.

———————————-

Đêm thất tịch đến, Hạ Vân Hi càng them cố gắng, muốn bày tỏ tình yêu mênh mông cuồn cuộn của nàng.

Trời còn chưa sáng nàng đã bò khỏi giường, lấy 101 phong thư tình đã viết xong từ trước trong ngăn tủ ra, đem toàn bộ gấp thành máy bay giấy, đi tới Cẩm Mặc cư, phóng vào cửa sổ phòng Tiêu Dật Phong.

Thủ vệ thấy thế, tò mò hỏi nàng: ”Hạ cô nương, cái này là thứ gì?” Gấp giấy hình dạng kỳ quái.

“Thư tình!” Nàng hì hì cười một tiếng.

Không bao lâu, máy bay giấy rơi đầy cả phòng, Tiêu Dật Phong từ trong đám “thư tình” thức dậy, sau đó mang theo bộ mặt sương lạnh vào triều sớm.

Sau giờ Ngọ, Hạ Vân Hi được Tề Diệp Lỗi giúp một tay, treo ngoài Cẩm Mặc Cư đầy thơ cầu ái, hy vọng có thể làm Tiêu Dật Phong hiểu được tâm ý của nàng.

Vậy mà ——

“Đáng chết, đốt hết cho ta!” Một đống ngổn ngang bừa bãi.

Vì vậy bọn thái giám thủ vệ vội vàng xử lý tác phẩm của Hạ Vân Hi.

Hoàng hôn xuống, Hạ Vân Hi ôm một đống diều màu sắc rực rỡ, trên đó viết những lời tỏ tình với Tiêu Dật Phong, sau đó từng cái một thả trên trời.

“Vân muội tử, làm như vậy thì có ích lợi gì?” Nhìn những con diều nhanh nhẹn bay múa lượn lờ trên không trung, Lý Trạch Dương thú vị đùa giỡn hỏi.

Hơn nửa tháng ở đây, Hạ Vân Hi cùng kim bài tam tướng cũng chung sống hòa hợp, nhất là Lý Trạch dương mập mạp như phật Di Lặc kia, mặt tròn trịa, nụ cười làm nàng cảm thấy rất mới mẻ, vì vậy đặc biệt thích chơi với hắn. Mà Lý Trạch Dương thấy nàng tinh quái cũng cảm thấy hết sức thú vị, vì vậy coi nàng như muội muội mà đối xử.

“Lý đại ca, ngươi quên rồi sao? Hôm nay là đêm thất tịch, Chức Nữ sẽ xuất hiện, vì vậy ta muốn đem tâm ý của mình truyền đạt cho họ biết, hi vọng Chức Nữ có thể giúp ta với cùng Dật Phong thuận lợi ở cùng nhau.” Hạ Vân Hi vẻ mặt thành thật giải thích, nở nụ cười rạng rỡ.

“Vậy mà muội cũng nghĩ đến, thật đáng nể phục, ha ha!” Lý Trạch Dương thấy những tư tưởng kỳ lạ trong đầu nàng cũng bội phục cực kỳ.

Chỉ tiếc, diều thả ra không bao lâu đã bị Tiêu Dật Phong vô tình bắn xuống.

“Đừng đem đồ bỏ đi tới đây!” Thật là ‘đồ bỏ đi’ mang đến đồ bỏ đi.

Thấy những thứ này đều không có tác dụng gì, Hạ Vân Hi dứt khoát chạy đến phòng hắn, gõ chiêng trống, nhiệt tình thổ lộ.

“Tình yêu Dật Phong, ta thật sự rất yêu chàng!”

“Ngu ngốc!” Tiêu Dật Phong khinh thường cười lạnh.

“Tâm ý của ta đối với chàng Thiên Địa chứng giám.”

“Nhàm chán!”

“Nếu trời đất không còn ta vẫn sẽ yêu chàng!” Câu này là từ trên sách học được.

“Bệnh thần kinh!” Kẻ điên.

“Tình yêu, xin tiếp nhận tình yêu của ta......”

......

Cứ như vậy, bao nhiêu lời ái tình vẫn kéo dài vô cùng tận, mọi người buồn cười và mong đợi một buổi náo nhiệt mới mẻ trong đêm thất tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.