Lúc Tàn Canh

Quyển 1 - Chương 12




Thanh xuân mỗi người trôi qua nhanh như bằng, chỉ để lại những nuối tiếc thời học trò cùng những mảnh kí ức rời rạc...

Thanh xuân mỗi người trôi đi,còn lại những tháng năm thanh thản chưa từng bước vào sự đời...

Thanh xuân là cả một câu chuyện có đắng có ngọt...

Thanh xuân có cả những cảm xúc thầm kín tuổi học trò mới đc khai mở...

Thanh xuân mỗi người đều có,thanh xuân mỗi người khác nhau...

Thanh xuân của tôi có cậu...

Cậu biết đấy, sẽ chẳng bao lâu nữa đâu,chúng ta sẽ chẳng còn là hằng xón thân thiết, cùng ngau học cùng trường cấp 3 rồi cùng nhau lộc cộc đạp xe trở về lúc xế chiều....

Vì thời gian chẳng đợi chờ ai cả,nó vô tình lắm...

Rồi một ngày ko xa, mỗi chúng ta sẽ có một màu nhà riêng,một con đường riêng và cả...một gia đình riêng...

Người ta nói nếu như có một tình yêu thanh xuân đẹp, hãy tỏ tình ngay vì sau bày sẽ chẳng còn j hối tiếc cả...

Nhưng người ta liệu có biết rằng, để lm đc điều đó cần sự dũng cảm tới mức nào?

Đó đơn thuần là do người ta nói,người ta ko phải là người trong câu chuyện, lm sai người ta có thể hiểu hết đc nói ra sẽ khó khăn nhường nào?

Để nói đc chữ thích vs cậu chắc là cả bầu trời dũng cảm trong tôi...

Xin lỗi cậu, tôi ko có đủ phi thường mà hét lên vs cậu rằng tôi thik cậu nhiều lắm...

Tôi chỉ biết đơn phương ngắm nghía từ xa,cậu sẽ ko bao giờ biết....

Tốt nhất là đừng ai biết, chỉ mk tôi biết thôi,để sau này chỉ mk tôi biết cà chỉ mk tôi quên...

Ko hẳn là sẽ quên đi,chỉ là cất giấu vào nơi sâu nhất tâm hồn, cất vào rồi lúc con tim mềm yếu nhất sẽ lấy ra an ủi bản thân...

Ngày tôi sợ nhất là ngày chúng ta tốt nghiệp cấp 3...

Ngày tôi sợ nhất là ngày xa cậu...

----------------------------------------------------------

Từ sau vụ mà tôi cứ cho là hẹn hò đó, tôi và cậu tập trung cho ôn thi, ko gặp nhau đc nhiều

Kỳ thi này vs tôi quả là cực hình,phải hộc máu mồm mới giữ đc vị trí top 10 vs cậu, chỉ 1 điểm nữa thôi là xuống top rồi

Tôi ko muốn mk bị cậy coi thường vù ko nằm trong top

Cậu lúc nào cx đứng nhất rồi

Kỳ thi này quá mệt mỏi...

Cũng may có cậu làm động lực...

Có lẽ đây là quãng thời gian yên bình nhất của tôi.

Vào lúc này thì nhà trường cho học sinh nghỉ học sau thi, 2 tuàn sả láng

trong hai tuần ấy, crush dẫn tôi đi xem phim vài lần, đến nhà tôi chỉ bài cho vài lần rồi ăn luôn cơm

Nhiều lúc vô tình nhìn thấy nhau qua cửa sổ, hay chạm mặt ngoài đường, chúng tôi lại vẫy tay chào nhau.

Nói là vẫy tay chứ chỉ có tôi loi choi nhảy cà tưng lên, cậu ấy phong thái tiêu sái, đúc tay vào túi quần rồi nhìn tôi cười nhẹ

Chỉ là vài giây thôi cũng đủ làm con tim tôi điêu đứng, loạn nhịp ko thôi

Một cuộc sống hàng ngày ăn no ngủ kĩ, lại đc cười và nói chuyện vs crush của mình thì quả thực ko còn gì bằng nhưng vốn dĩ, thượng đế lại cho tôi một con đường gập ghềnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.