Lục Quốc Chi Tranh

Chương 47: Giở Trò




Edit:Nhật Dương

“Cô nói cái gì, xảy ra tai nạn xe cộ, tại sao ngay lúc mấu chốt thế này lại không cẩn thận như vậy, hiện tại người thế nào, đã đưa đến bệnh viện và không có nguy hiểm tính mạng sao, cô nói hôm nay không thể chụp được à, nhưng người bên chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Cô nói bây giờ bỗng nhiên tôi chạy đi đâu tìm ra một đôi tay giống như vậy tới đây, được rồi được rồi, tôi biết rồi, cứ như vậy.” Vẻ mặt của Tô Minh Duệ đen thui cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn mọi người đang nhìn anh, khẽ thở dài nói: “Mọi người chờ thêm một chút nữa, do người đó trên đường tới đây xảy ra tai nạn xe cộ, tôi lại tìm một người khác tới đây, đợi thêm nửa tiếng nữa.”

Nghe vậy, một đám người đã đợi một lúc lâu không hẹn mà cùng lộ ra chút mệt mỏi, chỉ do nể mặt Tô Minh Duệ nên mới không lên tiếng oán trách.

Nhưng Niếp Quân Hạo lại không có cố kỵ điều này, vốn nghe nói muốn chụp hình chung với một người phụ nữ xa lạ cũng đã khiến anh cực kỳ không vui rồi, đợi lâu như vậy lại còn bị cho leo cây nên càng không thể nhịn tới cực điểm. Trên trán đã hiện lên chút tức giận, phải biết rằng lúc trước đều là người khác chờ anh, khi nào thì đến phiên một giáo chủ ma giáo như anh chờ người khác.

Đang định lên tiếng thì đã có một người trước anh một bước, mạnh mẽ đẩy người nào đó ra, đột nhiên chặn lời nói đến miệng của anh lại.

“Còn tìm cái gì, lãng phí thời gian lãng phí tinh lực, không phải chỉ là để lộ một bàn tay thôi sao, để cho cô ấy lên.” Alie đẩy An Cẩn Du còn chưa tỉnh hồn lại do bất ngờ kinh sợ bên cạnh Niếp Quân Hạo ra, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.

Mọi người ở đây cũng bị biến cố bất ngờ này làm sợ hết hồn, bao gồm Niếp Quân Hạo và An Cẩn Du tạm thời bị đẩy ra cứu tràng.

Tô Minh Duệ chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó sắc mặt chợt trở nên khó coi: “Alie, cậu phải biết tôi rất kỳ vọng vào quảng cáo này, đây không phải là đang nói đùa. Hơn nữa rõ ràng cậu cũng biết bàn tay phù hợp với yêu cầu quảng cáo chiếc nhẫn này thật sự rất…”

Lời phản đối của Tô Minh Duệ ngừng lại chỉ vì Alie đã lập tức kéo tay An Cẩn Du tiến tới trước mặt Tô Minh Duệ, thậm chí còn đưa ra trước mặt mọi người.

Chỉ trong chớp mắt, tiếng bàn luận khe khẽ xung quanh đều biến mất, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn thon dài đến khó tin của An Cẩn Du.

Bởi vì quanh năm đều làm việc trong văn phòng, sau khi tan ca về cũng đều trực tiếp trở về nhà, sinh hoạt hằng ngày của An Cẩn Du rất có quy luật cũng chỉ có hai điểm trên, cộng thêm da của An Cẩn Du vẫn luôn rất tốt, tự nhiên tay cũng thế, trắng nõn lại trơn bóng, móng tay trên những ngón tay thon dài được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề, khiến người nhìn vô cùng thoải mái.

Đôi mắt Tô Minh Duệ trừng lớn, nhìn chằm chằm tay An Cẩn Du một lúc mới có chút khó tin cảm thán một câu: “Không ngờ cô mà cũng có một đôi tay giống như đôi tay của một nhà nghệ thuật.

“Ách” Khóe miệng An Cẩn Du co rút, thật sự không rõ lời này của Tô Minh Duệ đến tột cùng là đang khen cô hay là tổn hại cô, chỉ đành phải ấp úng trả lời lại: “Lúc nhỏ tôi có học piano mấy năm.”

“Piano, thì ra là như vậy.” Vẻ mặt Tô Minh Duệ như bừng tỉnh, nhưng cũng vì vậy mà bỏ lỡ vẻ mất mác chợt lóe nơi đáy mắt của An Cẩn Du khi nói lời này.

Nhưng mà anh ta không phát hiện, không có nghĩa là những người khác không phát hiện, ít nhất Niếp Quân Hạo vẫn chú ý An Cẩn Du chính là một trong số đó. Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng anh lại thấy rõ ràng ngay lúc đó An Cẩn Du có chút thương cảm, trực giác nói cho anh biết, cái piano gì đó, tuyệt không đơn giản với cô như khi cô nói nhẹ nhàng như vậy.

“Tốt lắm, đã như vậy thì cô lên đi. Alie, kêu người ta trang điểm tay giúp cô ấy một chút.” Tô Minh Duệ trầm mặc trong chốc lát rồi dứt khoát nói.

“Được rồi, người ta đã nói rồi, có khi nào ánh mắt của người ta nhìn sai đâu, hắc hắc, tiểu đáng yêu tới đây một chút, người ta tự mình trang điểm cho đôi tay nhỏ bé của cưng.”

An Cẩn Du bị giọng nói của Alie kích thích run cả người, lúc này mới chợt hồi hồn kêu lên một tiếng, lui về phía sau, khoát tay nói: “Đợi chút, loại chuyện như vậy sao tôi có thể làm được, tôi chỉ là một phụ tá nho nhỏ chạy trước chạy sau, sao tôi có thể làm được chuyện như quay quảng cáo được, mọi người hãy tìm người khác đi.”

“Người khác.” Tô Minh Duệ bị An Cẩn Du thình lình sợ hãi kêu lên làm sợ hết hồn, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức nắm ngay lấy tay An Cẩn Du nói: “ Tiểu Du, chúng ta không phải là bạn sao.”

“Ách, cái này…” Bỗng nhiên rất muốn nói không phải.

Làm như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng An Cẩn Du, Tô Minh Duệ căn bản không cho An Cẩn Du cơ hội phản bác đã lập tức ra tay trước để chiếm được lợi thế nói: “Vừa rồi em cũng đã gọi anh là anh Duệ, em nói chúng ta không tính là bạn bè thì anh cũng sẽ không đồng ý.”

“…” Anh Duệ, anh còn có thể vô sỉ thêm chút nữa sao.

“Nếu đã là bạn bè rồi, hôm nay anh Duệ anh đây một người bạn gặp nạn, nói thế nào thì em cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mà nên cố hết sức vì anh Duệ anh ra chút sức lực nhỏ của em không phải sao.”

“…” Tôi tôi tôi, nhưng lại không lời nào để phản bác

An Cẩn Du buồn bực trong chốc lát, vẫn còn hơi giãy giụa nói: “Nhưng…nhưng em chưa làm cái này bao giờ.”

Tô Minh Duệ thấy An Cẩn Du có chút dao động, hai mắt sáng lên, không ngừng cố gắng nói: “Không trải qua cái này cũng không sao cả, lại không để em diễn, em chỉ cần lộ đôi tay nhỏ bé ra mà thôi. Tiểu Du à, không phải anh Duệ làm khó em... em xem một đám người trong studio này của chúng ta, trừ em ra đều là đàn ông. Nếu không phải em, còn có thể… để một đám đàn ông diễn với vị kia nhà em sao.”

“…” Đã nói vị kia không phải là của nhà cô rồi, thế nào mà nói một cái hai cái đều không nghe, An Cẩn Du đã vô lực châm chọc rồi.

Tô Minh Duệ vừa nói thế, An Cẩn Du mới phát hiện cả một đoàn êkip, từ nhiếp ảnh gia đến thợ trang điểm, thậm chí cả những trợ thủ đạo cụ sư bên cạnh, trừ cô ra, tất cả thuần một sắc đều là nam. Mẹ nó, đây là kỳ thị giới tính trần trụi sao.

Tô Minh Duệ làm như nhìn thấu được chút dấu vết rối rắm đau trứng trong lòng An Cẩn Du, bình tĩnh nói: “Tiểu Du, cái này cũng không nên trách anh, muốn trách chỉ có thể trách dáng dấp vị kia nhà em quá tốt.”

“Đây là cách nói gì vậy.”

Tô Minh Duệ thở dài, bày ra bộ dáng sống không thể yêu nói: “Ai bảo bình thường vị kia nhà em lại xuất sắc như vậy, hơn nữa cứ đứng ở chỗ nào thì lại vô ý thức thả ra hormone nam tính, trừ kháng nguyên thể là em ra, anh tin chắc rằng không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể chống cự lại anh ấy. Tiểu Du, em ngẫm lại xem, anh mà để mấy cô đó đi vào thì chắc chắc mấy cô đó sẽ lộ vẻ háo sắc chảy nước miếng nhìn vị kia nhà em cả ngày cho xem, lại kéo chậm tiến độ, anh sợ không thể quay được quảng cáo này.”

“…” Lý do này thật sự là say lòng người giờ phút này An Cẩn Du chỉ muốn bạo một câu chửi bậy: con mẹ nó, vậy mà cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.