Lục Quốc Chi Tranh

Chương 30: Người Thứ Ba




Editor: Quỷ Quỷ

An Mộc chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, lớn lên từ nhà họ Phong nên cô biết chuyện gì nên nói chuyện gì không.

Lúc này nếu cô nói cho mọi người biết Diêu Cảng sàm sỡ cô, người ta ngược lại sẽ cho rằng cô chuyện bé xé ra to.

Dù sao hai người cũng đóng vai người yêu của nhau, hành động đương nhiên phải thân mật, Diêu Cảng có làm quá một chút cũng không ai nói gì.

Đối mặt với chỉ trích, An Mộc hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Thạch Tiểu Phong, “Đạo diễn Thạch, thật xin lỗi, hôm nay tôi không có phong độ tốt nhất, có thể ngày mai quay lại được không?”

Thạch Tiểu Phong cũng nhìn ra An Mộc đang không thể tập trung.

Thậm chí anh còn cảm thấy có chút may mắn khi cô không thể nhập vai ngay từ đầu.

Nói ra khó nghe, nhưng nếu An Mộc vẫn không thể nhập vai anh hoàn toàn có thể đổi người!

Hiện tại đổi người căn bản không có tổn thất gì cả, nhiều lắm thì làm chậm trễ tiến độ vài ngày.

Sắc mặt Thạch Tiểu Phong không tốt lắm, gật gật đầu, liền để cho các diễn viên phụ tiến vào quay.

An Mộc đi về phía phòng nghỉ tháo trang sức.

Dọc đường, nghe được mọi người bàn luận.

“Chẳng phải cô ta rất khá sao? Mới có như vậy thôi cũng làm không xong!”

“Nhan sắc là tất cả, cái này mà cô cũng không biết sao.”

“Nữ phụ xuất sắc cũng chỉ là hư danh thôi sao? Nhìn cái kiểu diễn của cô ta, tôi lại cảm thấy chưa biết chừng Hứa Lộ bị oan?”

“Chậc, nghĩ mình xinh xắn thì tốt lắm sao!”

An Mộc không nói lời nào.

Cô có thể hiểu mấy người này đều không có ác ý.

Chỉ vì một mình mình mà làm chậm trễ công sức của bao nhiêu người, người ta chửi bới cũng phải thôi.

Năm đó khi đang quay “Chìm nổi”, Hứa Lộ từng diễn hỏng một số cảnh, liên lụy đến đoàn làm phim cũng bị người ta chỉ trích.

Chỉ là loại chuyện này nay xảy ra với mình nên có chút chưa thể chấp nhận.

An Mộc cố gắng hít sâu.

Không ngờ chỉ trong một ngày, cô bị đám nhân viên đoàn làm phim nghị luận đến hai lần, lại còn quá trái ngược nhau.

Lúc mới tới được người ta ngưỡng mộ.

Mà giờ…

An Mộc nhắm mắt, để mặc nhân viên hóa trang tháo trang sức cho cô.

Lúc rửa mặt cô mới để ý đến Âu Dương Sát Sát vẫn luôn đi sau lưng cô, nhìn thấy bộ dáng của cô lại không nói gì.

An Mộc liền thở dài.

Vào khách sạn, đến giờ ăn tối cô vẫn chưa tới ăn cơm.

Chạng vạng, Phong Kiêu gọi điện đến.

Câu đầu tiên anh nói, “Sao lại thế này?”

Trong giọng nói vừa có sự thân thiết, vừa có sự tức giận.

An Mộc sửng sốt, “Hả?”

“Hôm nay đóng phim, có chuyện gì xảy ra?”

Hóa ra anh đã biết hết.

Việc Diêu Cảng làm với cô, chỉ có mình cô biết, chưa hề nói cho Âu Dương Sát Sát nghe, nên có lẽ cô ấy chỉ nói với Phong Kiêu rằng cô rất rất không vui, nguyên nhân là gì thì không biết.

An Mộc theo bản năng muốn xả cơn tức ra với Phong Kiêu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một câu cũng không thốt ra.

Cô đột nhiên nghĩ ra, từ khi mình ở bên Phong Kiêu, càng ngày cô càng ỷ lại anh.

Đây không phải là tính cách của cô.

Nếu muốn sinh tồn trong làng giải trí bằng thực lực của mình, không thể cứ vì một việc nhỏ thế này mà làm phiền anh.

Đúng, chút chuyện này với An Mộc chả đáng là gì!

Đối phó với Diêu Cảng, cô vốn không để vào mắt.

An Mộc khẽ cười lạnh, cô không hề ý thức được rằng, tươi cười lúc này vô cùng giống người nào đó khi sắp sửa làm ra chuyện xấu, góc độ nhếch môi cũng không sai một ly, “Không có việc gì, anh yên tâm đi, em có thể giải quyết được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.