Lục Quốc Chi Tranh

Chương 10: Nụ Cười




Mai Phượng định tỏ chối từ, nhưng Thẩm Tu lại lớn tiếng mở miệng: "Những năm này, Tử Hào do bà vất vả chiếu cố, tuy bà không phải mẹ ruột Tử Hào, lại đối với nó còn tốt hơn mẹ ruột. Mà hiện tại bà là vợ của tôi, bà không theo tôi lên, người nào có tư cách ngồi ở bên cạnh tôi?"

Một câu, mặc dù là nói cho Mai Phượng nghe, nhưng cũng cho hiện trường tất cả mọi người nghe.

Ông cụ có thể làm mặt răn dạy Mai Phượng, cũng sẽ không răn dạy ở trước mặt Thẩm Tu.

Bời vì Thẩm Tu đã là người lớn, là gia chủ cái nhà này!

Mai Phượng nghe nói như thế, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Thẩm Tu cứ mang theo Mai Phượng lên đài như vậy.

Hạ Diệp Hoa ngồi ở bàn thứ ba, cảm giác được ánh mắt chung quanh, toàn bộ rơi lên người bà, những ánh mắt kia, để cho bà cảm thấy gương mặt đều nóng rực lên.

Kiều Luyến càng vô cùng tức giận.

Cái Thẩm Tu này quả thực là quá ghê tởm!

Ông ta để Mai Phượng lên sân khấu, thì cứ lên chứ sao.

Hạ Diệp Hoa chưa từng có nghĩ tới đoạt cái gì cùng với Mai Phượng!

Mà lúc ông ta đang khích lệ Mai Phượng, là muốn chửi bới Hạ Diệp Hoa sao?

Kiều Luyến siết chặt nắm tay, lại bị Hạ Diệp Hoa nắm chặt, cô ngẩng đầu, liền thấy Hạ Diệp Hoa bất đắc dĩ cười.

Bà mở miệng: "Chỉ cần Tử Hào trôi qua vui vẻ, trôi qua hạnh phúc. Ta cũng không đáng kể."

Đây mới là mẹ ruột.

Kiều Luyến gật đầu.

Một đôi người mới bắt đầu đổi giọng.

Thẩm Tử Hào quỳ xuống trước cha mẹ Hạ Noãn Noãn, sau đó dập đầu, hô một tiếng cha mẹ, cha mẹ Hạ Noãn Noãn, cho cậu ta một cái hồng bao.

Hạ Noãn Noãn quỳ xuống trước Thẩm Tu và Mai Phượng, hô một tiếng "Cha."

Sau đó nhìn về phía Mai Phượng.

Lúc cô do dự, nghe được Tử Hào mở miệng: "Dì Mai."

Nàng cũng liền theo hô một tiếng Mai di.

Sắc mặt Mai Phượng, lập tức có chút không kềm được.

Nhưng bà ta vẫn để mặt mũi mình tràn đầy vui cười, cho đôi người mới hồng bao.

Thậm chí, bà ta còn ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Diệp Hoa một chút.

Cái nhìn kia, đã bao hàm quá nhiều thứ.

Giống như là khoe khoang: Xem đi, xem như con trai con dâu không gọi tôi là mẹ thì thế nào? Hiện tại bọn họ quỳ xuống, cùng Thẩm Tu đứng trên đài, vẫn là tôi!

Người mới đổi gọi kết thúc, người chủ lễ tuyên bố, kết thúc buổi lễ.

Sau đó cũng cô dâu chú rể mời rượu.

Kiều Luyến và Hạ Diệp Hoa đang ngồi bàn ba, bỗng nhiên trông thấy Hạ Noãn Noãn xuống đài, kéo Thẩm Tử Hào lại, cách xa như vậy, cũng không biết bọn họ nói cái gì, Thẩm Tử Hào liền nhìn về phía bên này một chút.

Trên mặt cậu ta còn có chút không tình nguyện, thế nhưng Hạ Noãn Noãn lại nói cái gì, Thẩm Tử Hào liền không nhịn được khẽ gật đầu.

Sau đó, hai người mỗi người cầm lên một ly rượu, cũng không có bắt đầu từ bàn một, ngược lại đi tới bàn ba trước.

Lễ đường kết hôn, lớn vô cùng, tuy rất nhiều người, thế nhưng khoảng cách tới bàn, vẫn rất rộng rãi.

Hạ Noãn Noãn và Thẩm Tử Hào đi tới trước mặt Hạ Diệp Hoa.

Sau đó hai người lui về sau một bước, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Hạ Diệp Hoa.

Hạ Noãn Noãn hô một tiếng: "Mẹ."

Hạ Diệp Hoa vội đứng lên, vội vàng ngồi xổm người xuống đỡ cô: " Mau dậy đi..."

Hạ Noãn Noãn liền nhìn bàcười: "Mẹ, mẹ cùng đừng đổi cách xưng hô."

Lúc này Hạ Diệp Hoa mới lập tức minh bạch.

Hai người, đây là ở trước mặt mọi người, cho bà một thân phận người thân!

Bà siết chặt tay, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Kiều Luyến nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thở dài.

Con dâu hiểu chuyện như thế, là quan trọng cỡ nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.