Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 19




Editor : Mai Tuyết Vân

“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể đi được rồi.” Diệp Thiên nói với Trữ Tuyết, “Mà ta lại không muốn đi, suy nghĩ một chút ta thấy gả cho Nam Cung Hi cũng không tồi, không phải sao? Hình như hắn rất yêu thích ta đấy.” Nghe xong câu nói của cô ta,. . . Trong mắt Diệp Thiên xuất hiện một tia khát máu.

“Chắc ngươi cũng hiểu chuyện này không phải sự thật.” Diệp Thiên nhắc nhở, nhưng Trữ Tuyết lai không cho đó là đúng, “Ta có thể biến nó thành sự thật không phải là được hay sao? Đúng rồi, ngươi đừng tưởng ta không biết, may mà tính mạng của ta lớn, bất quá không phải ngươi xuống tay chỉ có mình ta chứ?” Nàng nói ra lòng dạ của Diệp Thiên.

“Ngươi đã biết rất nhiều chuyện, đúng là ta không nên để ngươi lại.” Trữ Tuyết nhún vai, “Ta rất ngạc nhiên, tại sao ngươi lại dùng trăm phương ngàn kế muốn tách bọn họ ra?” Cô ta vừa hỏi xong. Diệp Thiên đã lập tức bóp cổ cô.

"Không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu không ta thật sự sẽ giết chết ngươi." Hắn buông lỏng tay ra, Trữ Tuyết vuốt cổ của mình không ngừng ho khan, "Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Mới vừa rồi nàng thật sự nghĩ rằng hắn sẽ giết nàng.

"Tìm cơ hội rời khỏi hắn, nếu không ta sẽ lập tức giết chết ngươi.” Bỏ lại những lời này, Diệp Thiên rời đi, Trữ Tuyết nhìn theo bóng dáng đã đi xa của hắn, “Ngươi nói đi là ta sẽ lập tức rời đi ư? Ta cứ không đi!” Nói xong nàng cũng rời đi. Mặc kệ hết thảy, nhất định phải gả đi.

Đợi hai người rời đi, lúc này Nam Cung Hi mới đứng thẳng người lên, cây trâm tay đã bị hắn bẻ gẫy, hắn vẫn luôn tin tưởng sư phụ, sao người lại có thể đối xử với hắn như vậy? Thì ra từ đầu đến cuối hắn đều bị người khác đùa giỡn, nghĩ đến những lời nói trước khi đi của Qúy Tinh, hắn lại cảm thấy khó thở.

Kể từ lúc trên mặt Nam Cung Hi không còn sẹo,người ở Đô thành đều không sợ hắn nữa rồi, bởi vì không còn lý do gì nữa rồi, hơn nữa mặt mũi của hắn tốt lên,thì số đào hoa cũng kéo theo, hắn lại muốn thành thân, đây mới là chuyện để bọn họ say sưa nói chuyện.

“Hi nhi, con thật sự muốn kết hôn với cô gái tên Trữ Tuyết đó?” Nam Cung Hi gật đầu, “Mân Mân, chúng ta đi, hôn lễ này đừng có mà hy vọng chúng ta tham gia.” Nam Cung Hạo lôi Thượng Quan Mân kéo đi.

“Hi nhi, chúc mừng con!” Diệp Thiên ngoài mặt nói ra những lời chúc mừng đó, kỳ thực lại đang rủa thầm, nữ nhân kia lại có thể không nghe lời của hắn, xem ra nàng chán sống rồi. “Tạ ơn sư phụ.” Hắn cung kính nói với ông ta, Diệp Thiên hài lòng gật đầu.

Bên kia Qúy Tinh cũng đã tỉnh lại, người vui mừng nhất chính là Lâm Nhược Tịch rồi, “Tinh nhi, lúc thuốc còn đang nóng hãy uống đi.” Nàng vừa tỉnh lại đã lập tức thấy Nhược Tịch bưng thuốc đến trước mặt nàng, “Nhược Tịch, đây là thuốc gì vậy?” Nàng cau mày nhìn thứ thuốc đen ngòm trong chén, cái này có thể uông sao?

"Thuốc dưỡng thai." Mặc dù màu sắc của cái này rất khó ci, nhưng lại nghe Hách Liên Viên nói y thuật của quỷ y gì gì kia rất tốt. “Thuốc an thai?” Lúc này nàng mới nhớ ra lần trước hình như Nam Cung Hi đã hất nàng văng ra ngoài, sau đó. . . Sao lại có thể không mất đi cơ chứ?

"Đúng vậy, Hách Liên Viên tìm cái gì mà quỷ y đến chữa trị cho muội.” Nói đến đây, Qúy Tinh nhìn gian phòng một chút, “Đây là nơi nào?” Nói đến đây, Lâm Nhược Tịch lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Còn không phải tại cái tên Nam Cung Hi đó mang đại phu khắp thành đến để xem cho cái nữ nhân vô danh kia ư, tỷ và Hách Liên Viên hết cách, chúng ta đã không còn ở thành Đô nữa rồi.” Nói xong nàng giật mình vì đã nói chuyện không nên nhắc đến, lập tức đưa tay che miệng. Nhưng nàng nhìn thấ Quý Tinh không có phản ứng gì, lúc này mới thở phào vỗ ngực.

“Đưa thuốc cho muội.” Lâm Nhược Tịch đưa thuốc đến cho nàng, nàng nhận lấy thuốc rồi lập tức uống ngay. . ., “Đúng rồi, Tinh nhi, tên Hách Liên Viên nói với quỷ y muội là phu nhân của hắn, sau đó người nọ còn nói chờ các ngươi mời hắn ăn cơm.” Lâm Nhược Tịch vừa nói xong, Quý Tinh lập tức bị sặc, “Khụ khụ. . . Khụ khụ. . .” Nhược Tịch vội vàng đón lấy chén thuốc.

"Muội làm sao vậy? Đến uống thuốc cũng bị sặc, có cần tỷ gọi quỷ y kia đến xem cho muội một chút hay không?" Nàng vừa giúp Quý Tinh vỗ lưng vừa nói thầm, Quý Tinh trợn tròn mắt, còn không phải tại những lời của nàng nên Quý Tinh mới bị sặc hay sao, thật là.

"Hách Liên Viên đâu?" Từ khi nàng tỉnh lại nàng không muốn nói đến những chuyện trước kia, mà đối với lời nói của Lâm Nhược Tịch, nàng cũng làm như không nghe thấy."Hắn? Không biết, khi tủ đi sắc thuốc đã không thấy hắn đâu,có thể đã ra ngoài rồi." Nói xong nàng cầm chén để lên bàn, giúp Quý Tinh rót một chén nước.

"Uống miếng nước đi, vừa rồi uống thuốc đắng lắm phải không?” Quý Tinh nhận lấy cái ly, uống một hớp, Lâm Nhược Tịch lập tức tiến lên cầm lấy cái ly cất đi, “Này, Nhược Tịch. . . Tỷ. . .” Lâm Nhược Tịch nhìn lại mình một lượt, có chõ nào không ổn sao? “Không phải, ý muội muốn nói là, sao tỷ lại như nha hoàn vậy?” Nghe xong hình dung của nàng về mình, Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn nàng.

"Sao muội lại có thể hình dung ta như một nha hoàn, thật là làm tổn thương lòng tỷ.’’ Nàng nói xong ngước khuôn mặt uất ức nhìn Quý Tinh, “Hì hì, tỷ đừng khôi hài nữa.” Thấy nàng mỉm cười, lúc này đáy lòng cứ thấp thỏm của Lâm Nhược Tịch mới đặt xuống được.

"Hách Liên Viên không chuẩn bị nha hoàn cho chúng ta, cho nên. . . Haizz. . ." Nàng thở dài, mới nhắc đến tào tháo, tào tháo lập tức đếm."Cô lại đang nói xấu gì ta?" Hách Liên Viên vừa vào cửa lập tức nghe thấy Lâm Nhược Tịch nhắc tới tên của hắn.

“Không có, là ta đang khen ngươi mà thôi, cái gì mà nói xấu ngươi kia chứ!” nói những lời này xong nàng còn bất chợt nháy mắt với Qúy Tinh một cái, “Khụ, khụ, tỷ ấy chưa nói xấu ngươi.” Qúy Tinh mở miệng nói, “Xem đi, Tinh nhi có thể làm chứng đó.” Bộ dạng của nàng hả hê.

“Nàng không sao chứ?” Lời này của Hách Liên Viên là nói với Qúy Tinh, nàng gật đầu một cái, “Cảm ơn ngươi.” Nàng vừa mới nói lời đa tạ, Lâm Nhược Tịch đã không vui lòng rồi, “Cảm ơn cái gì kia chứ? Hắn tự xưng là phu quân của muội, chuyện này hắn nên làm mà, sao hả?” Mấy chữ cuối cùng nàng nhìn Hách Liên Viên mà nói.

“Khụ, việc này, ta cam thấy trong hoàn cảnh của nàng nói như vậy là tốt nhất.” Hắn giải thích, su đó lại trừng mắt nhìn Nhược Tịch, Qúy Tinh cũng không phản đối, “Ừ, đã gây phiền toái cho ngươi, chỉ cần đừng . . . tạo nên sự ảnh hưởng đến người trong lòng ngươi là được.”

Nói đến đây, Hách Liên Viên đỏ mặt, hắn còn chưa có người trong lòng mà. “Đúng rồi, Nhược Tịch,. . . Đường Tĩnh Thiên muốn thành thân rồi.” Chuyện này là do Quỷ thúc thúc nói với hắn, bởi vì hắn sẽ tham dự, vốn hắn không muốn nói cho nàng biết, nhưng sớm muộn gì nàng không phải cũng biết sao?

"Tinh nhi muội có đói bụng không? Ta đi lấy thức ăn giúp muội." Nói xong giống như bỏ chạy ra ngoài, Quý Tinh và Hách Liên Viên nhìn theo bóng lưng của nàng , "Ngươi nói Đường Tĩnh Thiên sẽ thành thân sao? " Hách Liên Viên thu hồi tầm mắt gật đầu một cái, "Ừ, ta nghĩ sớm muộn nàng cũng sẽ biết, cho nên. . ." Quý Tinh hiểu chứ, chỉ là không biết Nhược Tịch có chịu nổi hay không.

Lâm Nhược Tịch chạy đến phòng bếp, bận rộn cả buổi, chỉ là nàng không phát hiện ra, gạo chưa vo đã cho vào nồi, mà dưới lò lại chưa đốt lửa, nàng thì lại cầm muỗng khuấy tới khuấy lui ở chỗ nào đó, hắn muốn thành thân? Tên lừa gạt này! Nói cái gì mà thích nàng, kết quả là đây, không phải đã chạy về thành thân với người khác rồi sao, Lâm Nhược Tịch nàng mới không cần loại người như vậy, nhưng tại sao nàng lại muốn khóc vậy?

Nàng hít một hơi, sau đó dụi mắt, múc thứ trong nồi cháo thả vào trog chén, lập tức bưng đến cho Qúy Tinh ăn, từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề, dừng lại trước cửa nàng sửa sang bản thân lần nữa.

“Tinh nhi, ta nấu cháo, ăn đi khi còn nóng này.” Nàng đi tới bên giường, chỉ là khi Q úy Tinh nhận lấy cháo lại ngây ngẩn cả người, “Tỷ xác định cái này là cho muội ăn sao?” Nghe thấy lời nàng nói. . ., Hách Liên Viên đi đến nhìn một chút, sau đó quái dị nhìn Lâm Nhược Tịch.

"Đúng vậy mà, thế nào?" Lâm Nhược Tịch không hiểu hỏi, Qúy Tinh cầm lấy cái bát đưa cho nàng, Lâm Nhược Tịch tiến lại gần nhìn, "Hả! Ta đi làm lại." Hình như nàng đã quên nổi lửa, nói xong nàng muốn đi ngay, lại bị Qúy Tinh kéo lại, “Đừng đi, Hách Liên Viên, phiền ngươi đi mua một chút đồ rồi trở lại sau vậy.” Tâm trạng của nàng ấy lúc này nàng không dám để cho nàng ấy nổi lửa, vạn nhất đốt luôn chính mình thì làm thế nào đây?

"Được, hai cô cứ đợi, ta sẽ trở lại rất mau." Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài, để lại hai người Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch ở trong phòng."Nhược Tịch, nếu tỷ muốn khóc hãy khóc đi, muội sẽ không cười tỷ đâu." Quý Tinh kéo tay của nàng. Lâm Nhược Tịch ngẩng đầu nhìn nàng, nước mắt uất ức từ từ chảy xuống, "Tinh nhi, trước kia tỷ thật sự vô cùng ghét hắn, nhưng bây giờ hắn muốn thành thân, tỷ lại thấy thật khổ sở." Nàng ôm lấy Qúy Tinh vùi đầu khóc rống, Quý Tinh vỗ lưng của nàng, "Tỷ lập tức thừa nhận mình thích hắn đi, thật ra thì hắn đối với tỷ cũng rất tốt, chỉ là tỷ không cảm thấy mà thôi."

Lâm Nhược Tịch hít hà cái mũi một cái rồi ngẩng đầu nhìn nàng, "Vậy ta nên làm cái gì?" Quý Tinh suy tư một chút, có, "Cướp hôn." Hai chữ này vừa nói ra, Lâm Nhược Tịch há to miệng nhìn nàng, nàng không nghe lầm chứ? Cướp. . . Cướp hôn?

"Tinh nhi, cái này không phải quá kinh thế hãi tục sao? Ta là nữ tử mà!" Hiện tại nàng đã sớm quên cả khóc, thảo luận vấn đề này với Qúy Tinh, "Nếu không thì sao đây? Muội cảm thấy như vậy là tốt nhất rồi, có thể nhìn ra cho đến cùng thì hắn có thật sự thích tỷ hay không?" Quý Tinh trừng mắt nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, nhưng cũng không đúng, cũng đâu phải do Qúy Tinh làm, nàng ấy nói thì rất đơn giản. "Tỷ vẫn cảm thấy không được ổn." Lâm Nhược Tịch lắc đầu, "Vậy thì tùy tỷ, đợi người ta kết hôn xong rồi, đến lúc đó tỷ chỉ có thể là thiếp mà thôi. " Không phải nàng hù dọa cô ấy, quả thật đúng như thế."Ta mới không cần làm thiếp!" Lâm Nhược Tịch gồng quai hàm lên, suy nghĩ rối rắm hết cả ngày.

"Được rồi, Tinh nhi, muội sẽ giúp tỷ chứ?’’ Quý Tinh gật đầu một cái, nàng đương nhiên có thể giúp."Nhưng chúng ta không có thư mời." Muốn vào Thiên Lan sơn trang phải có thư mời mới được, "Tỷ thật ngốc, tỷ suy nghĩ một chút đi mới vừa rồi Hách Liên Viên cũng biết chuyện này, khẳng định sẽ có cách cho tỷ đi." Nghe nàng vừa nói như thế, Lâm Nhược Tịch vỗ hai tay, thật sự nàng không nghĩ ra!

"Các người lại đang nói ta cái gì vậy?" Mới vừa vào cửa Hách Liên Viên lại một lần nữa nghe thấy tên của mình, mà hai người ngồi trên giường đồng thời nhìn hắn, xem hắn như con mồi đang đến, trong lòng hắn sợ hãi, mà Lâm Nhược Tịch lại trực tiếp tiến lên kéo hắn đến cạnh giường, ba người bắt đầu thương lượng "Đại kế" của bọn họ.

Ở Nam Cung phủ, Trữ Tuyết tựa vào trước ngực của Nam Cung Hi, qua hai ngày nữa bọn họ sẽ thành hôn, trong lòng nàng không cần nói cũng có rất nhiều nỗi vui mừng, “Hi, chàng thật tốt.”

Nam Cung Hi vuốt mái tóc của nàng, “Thật sao?” Cảnh tượng ân ái này cũng không làm giảm đi sự lạnh lẽo trong tầm mắt của Nam Cung Hi.. "Đúng vậy ." Nàng ngẩng đầu, Nam Cung Hi dịu dàng nhìn nàng, người trước mắt nàng chính là nam tử đẹp mắt nhất, “Hi, thiếp rất thích chàng.” Nói xong nhón chân lên muốn hôn hắn, Nam Cung Hi nhìn ra ý đồ của nàng, hắn quay mặt đi, nụ hôn rơi xuống trên mặt hắn, Trữ Tuyết chỉ coi là hắn đang xấu hổ.

"Hi nhi, chuẩn bị hôn lễ không có gì, chỉ là cha mẹ ngươi bên kia. . ." Diệp Thiên đi tới, cha mẹ Nam Cung Hi mặc kệ chuyện này, vừa đúng để cho hắn có thể sai khiến sư phụ của hắn chuẩn bị, có lẽ hiện tại ông ta đang rất không vừa lòng.

"Không có việc gì, tiếp tục hôn lễ, nàng nói phải không, Tuyết nhi." Hắn cúi đầu yêu thương say đắm nhìn người trong ngực, Trữ Tuyết ngượng ngùng đập một cái lồng ngực của hắn, Diệp Thiên cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trữ Tuyết, tay nắm thành quyền.

"Vậy ta trước hết đi chuẩn bị một chút." Nói xong, Diệp Thiên liếc mắt nhìn người trong ngực Nam Cung Hi, sau đó rời đi, Nam Cung Hi nhìn người đã đi xa, rồi lại nhìn người trong ngực mình một chút, khóe miệng khẽ nâng lên thành một nụ cười quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.