Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 17




Buổi thỉnh an đầu tiên của những tú nữ mới vào cung kết thúc, Thục phi nhàn nhã từ trên ghế đứng dậy, hành lễ với Hoàng hậu rồi rời đi. Lần thỉnh an này không có ảnh hưởng gì đến nàng, trận địa bày ra, nàng không phải nhân vật chính, mà có chuyện gì cũng không cần nàng đích thân ra tay, lần thỉnh an này, chính là đơn thuần xem diễn mà thôi.

Lưu Lạc Bình dẫn theo Hoàng Ly đi dạo Ngự hoa viên, chưa vội trở về Khương Lạc cung. Nếu nói nữ nhân là hoa, thì Ngự hoa viên này, chính là mô hình thu nhỏ của Hậu cung, trăm hoa khoe sắc, muôn hoa nghìn tía, ngươi không đủ diễm lệ, ngươi liền bị mọi vẻ diễm lệ khác đè bẹp, ở trong góc khuất dần dần héo mòn. Hoa héo rồi, hạ nhân sẽ nhổ đi, trồng cây mới, người già rồi, thì sẽ có người trẻ tới, cứ ba năm một lần, Hậu cung lại thêm đông đủ.

- Tỳ thiếp thỉnh an Thục phi nương nương.

Lưu Lạc Bình hơi nghiêng đầu, thu tầm mắt khỏi đóa hoa hải đường, nhìn nữ nhân vừa hành lễ với mình, xác thực có điểm quen mắt. Lưu Lạc Bình nghiêng tay, đem quạt tròn hướng về phía Hoàng Ly, Hoàng Ly vươn hai tay đón lấy, đứng ở một bên. Lưu Lạc Bình nhận ra người đang hành lễ với mình là Lệ tuyển thị, liền nhẹ giọng nói:

- Lệ tuyển thị miễn lễ đi, tỷ muội với nhau, không cần câu nệ.

Lời khách sáo trong Hậu cung, vĩnh viễn không thiếu, những lời này, chỉ có thể nghe, không thể làm theo, nếu Lệ tuyển thị thực làm theo lời Thục phi “không cần câu nệ” mà không hành lễ, dù Thục phi không ra tay, thì không biết bao nhiêu phi tần khác muốn vịn vào sai lầm này mà trừng phạt Lệ tuyển thị. Lệ tuyển thị mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Thục phi tỷ tỷ đã nói vậy, muội muội cũng khâu câu nệ nhiều nữa. Tỷ tỷ cũng đi dạo hoa viên sao?

Lưu Lạc Bình chỉ nhẹ gật đầu, không nhiều lời. Lệ tuyển thị nhìn thấy biểu hiện của Thục phi không quá để tâm, liền tiếp tục nói, không hề nản chí, vẫn mỉm cười như trước:

- Cung nữ của muội muội tay nghề làm điểm tâm rất khéo, ở đây có đem theo một ít, không biết muội muội có diễm phúc được mời Thục phi tỷ tỷ ăn điểm tâm không?

Dứt lời, Lệ tuyển thị hơi nghiêng đầu nhìn sang cung nữ phía sau, cung nữ đó liền hơi tiến lên một bước, trong tay còn cầm một cái hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo. Lưu Lạc Bình nhìn chiếc hộp gỗ trong tay cung nữ kia, lại nhìn sang Lệ tuyển thị, hơi rũ mi, mỉm cười khẽ khàng:

- Muội đã có lòng, vậy tỷ tỷ cũng không từ chối, ta đến Lương đình ngồi đi.

Phân vị của Lệ tuyển thị thấp hơn Thục phi không chỉ một ít, quyền quyết định đương nhiên nằm trong tay Thục phi, Lệ tuyển thị cũng vui vẻ theo nàng, một đường đi theo sau Thục phi đến Lương đình. Thục phi và Lệ tuyển thị vừa ngồi xuống, cung nữ bên cạnh Lệ tuyển thị liền nhanh nhẹn đặt hộp gỗ tinh xảo lên bàn, mở ra, lấy ra một vài đĩa điểm tâm bày lên bàn đá. Những đĩa điểm tâm này xác thực rất tinh xảo, màu sắc bắt mắt, hình thù tương đối lạ mắt. Lệ tuyển thị nhìn Thục phi, mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ nếm thử một chút tay nghề cung nữ ở điện của muội đi, hẳn là không ngon bằng Ngự thiện phòng.

Lưu Lạc Bình tao nhã nâng đũa gắp một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, hương vị thanh thuần, ăn rất ngon. Đừng hỏi tại sao nàng lại không do dự ăn điểm tâm mà Lệ tuyển thị đưa như vậy, còn chưa trải qua thử độc, chỉ đơn giản bởi vì Lệ tuyển thị còn chưa có đủ căn cơ, cũng không dám ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật hạ độc một lão nhân trong Hậu cung như nàng. Hơn nữa, Lệ tuyển thị linh hồn là người hiện đại, xuyên đến chưa lâu, không giống như nàng, ở đây hai mươi năm, tư tưởng cũng gần như gắn liền với nơi này, Lệ tuyển thị chắc chắn rất bài xích việc hạ độc hãm hại người khác. Mà nhớ đến biểu hiện của Lệ tuyển thị trên đại điện vào ngày tuyển tú liền biết, lần này mời nàng ăn điểm tâm, điểm tâm chỉ là chuyện phụ, thăm dò mới là việc chính.

Lưu Lạc Bình ăn xong một khối điểm tâm, không hề keo kiệt lời khen:

- Muội muội không cần khiêm tốn, điểm tâm ăn rất ngon, hình thức lại tinh xảo, muội muội thật có phúc, có nha đầu nấu ăn khéo léo như vậy, chẳng phải ngày nào cũng được ăn ngon hay sao?

Lệ tuyển thị cười càng rạng rỡ, uyển chuyển nói:

- Nếu Thục phi tỷ tỷ thích như vậy, muội cũng không ngại tặng cung nữ này cho tỷ tỷ.

Lưu Lạc Bình nghe xong cũng không hề đổi sắc mặt, vẫn mỉm cười như cũ, giọng nói vẫn vô cùng nhu hòa:

- Tỷ tỷ cũng rất muốn vậy, nhưng ở Khương Lạc cung, tỷ tỷ cũng có một nha đầu chuyên làm điểm tâm cho tỷ ở phòng bếp nhỏ, tay nghề cũng rất khá, nếu tỷ nhận thêm một người nữa, khó tránh khỏi nha đầu đó ghen tỵ.

Lưu Lạc Bình không muốn có người của Lệ tuyển thị ở trong cung của mình, mặc dù thoạt nhìn, cung nữ này chẳng thể làm nên sóng gió. Với phân vị của Lệ tuyển thị, chưa đủ để đem theo nha hoàn hồi môn, cung nữ xung quanh nàng ta chắc chắn đều là người trong cung. Nếu những cung nữ này vào Khương Lạc cung, nếu thân phận đơn giản thì không sao, chỉ sợ rằng lại có người chủ tử sau màn, liền rất khó xử lý. Cho dù không có uy hiếp, cũng nên diệt trừ nguy cơ uy hiếp, cung nữ từ cung khác, không phải trường hợp bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối không nhận, mà với phân vị của nàng hiện giờ, người khiến nàng bất đắc dĩ, cũng mới chỉ xuất hiện có Hoàng hậu thôi. Mà Hoàng hậu, nếu muốn hãm hại, sẽ chẳng bao giờ lộ liễu như thế.

Lệ tuyển thị cũng không cố chấp, ngay lập tức mỉm cười vui vẻ:

- Không sao, dù sao muội mà thực cho nha đầu này đi, quả thật là có điểm tiếc nuối đấy.

Lưu Lạc Bình cười nhạt, không đáp lời, bấy giờ mới tỉ mỉ quan sát dung mạo của Lệ tuyển thị. Dung mạo của thân thể thực sự này rất giống với dung mạo của Lệ Giai, là dung nhan kiểu đơn thuần ngây thơ, nàng ta có một đôi mắt ướt át to tròn, mặt hơi tròn, nước da trắng nõn hồng hào, môi nhỏ khéo léo, chúm chím tựa hoa đào, tổng thể nhìn có điểm trẻ con, nhưng vẫn rất thanh tú đáng yêu. Nhìn bộ dạng của nàng ngày hôm nay, hẳn là đã có điểm thích nghi với việc xuyên không, chấp nhận đời sống cổ đại này.

Lệ tuyển thị thấy đề tài phụ cũng đã dùng đến, liền không ngần ngại bắt đầu có ý thăm dò:

- Thục phi tỷ tỷ, lần này muội tặng tỷ ít điểm tâm này cũng là vì muốn bồi tội, lần ở trên đại điện tuyển tú muội muội quá luống cuống, đã vô lễ với tỷ tỷ. Nhưng quả thật tỷ tỷ rất giống với một cố nhân của muội.

Lưu Lạc Bình nghe thấy thế cũng không hề gượng gạo, một loạt động tác gắp điểm tâm như mây trôi nước chảy, tao nhã vô cùng, không hề có một giây khựng lại. Giọng nói cũng đầy vẻ tùy ý, thản nhiên:

- Ồ? Vậy sao? Vậy hắn là tỷ tỷ vô cùng giống với cố nhân đó của muội, mới khiến muội muội nhẫm lẫn như vậy, còn ở trên đại điện nháo loạn hồi lâu. Tỷ tỷ không trách muội, hẳn là muội với cố nhân này xa cách lâu ngày, đột nhiên gặp người có dung nhan giống, cảm xúc dâng trào thôi.

Lệ tuyển thị mỉm cười, nhưng mắt vẫn không ngừng quan sát cả quá trình Thục phi trả lời nàng ta, nhìn không ra một điểm sơ hở, không hề có vẻ như Thục phi từng quen biết nàng, hay hiểu được đại ý trong lời nói của nàng ta. Chẳng lẽ, thực sự không phải Lưu Lạc Bình, nhân viên tiếp thị rượu trong quán bar nàng ta từng gặp? Lệ tuyển thị cũng không vội, uyển chuyển hỏi tiếp:

- Đa tạ tỷ tỷ hiểu cho muội. Quả thật là đã lâu muội không gặp được cố nhân đó, trước kia muội và nàng cùng là nhân viên tại một nơi, tương đối thân thiết.

Lệ tuyển thị đánh cuộc, nàng ta đã nói đến nước này, dùng cả từ ngữ hiện đại, nếu Thục phi này thực sự là Lưu Lạc Bình, chắc chắn phải có điểm sơ hở. Tiếc rằng nàng ta quan sát cả buổi cũng không thấy Thục phi có điểm nào giống với người hiện đại.

Lưu Lạc Bình nhìn đôi con ngươi đầy vẻ mong nhờ của Lệ tuyển thị, trong lòng âm thầm cười khẽ, ngoài mặt bày ra bộ dáng ngạc nhiên hỏi:

- Nhân viên? Là gì vậy?

Lệ tuyển thị có điểm thất vọng, bộ dáng ngạc nhiên của Thục phi không hề giống làm ra vẻ, mà rất tự nhiên, dường như thực sự không biết nhân viên là gì. Nghĩ lại, lần trên đại điện tuyển tú, nàng ta cũng nói ra một đống lớn từ ngữ hiện đại, nói cả đến chuyện nhân viên trong quán bar Dạ Vũ mà Thục phi không có nửa điểm phản ứng. Lần này đến thăm dò lần nữa chỉ vì có chút hy vọng mong manh, ở nơi xa lạ này mà gặp được đồng hương, liền có cảm giác an tâm hơn nhiều. Nhưng có lẽ nàng ta phải thất vọng, Thục phi hoàn toàn giống như một nữ nhân cổ đại, chẳng hề quen biết Lệ Giai trước kia.

Lệ tuyển thị mong chờ hồi lâu, muốn biết Thục phi có phải Lưu Lạc Bình cùng làm trong Dạ Vũ hay không, nay biết không phải, trong lòng liền vô cùng thất vọng, trên mặt cũng có điểm chán nản, giọng nói đáp lời cũng không tươi tỉnh như trước:

- À, là một cách gọi khác của bạn khuê phòng.

Lưu Lạc Bình nhẹ giọng “ồ” một tiếng, gác đũa, chậm rãi đứng dậy, Hoàng Ly ở bên cạnh vội vàng tiến lại gần đỡ nàng đứng dậy. Lưu Lạc Bình mỉm cười nhìn Lệ tuyển thị vẫn có điểm chán nản, khẽ nói:

- Tỷ tỷ trở về Khương Lạc cung đây, cám ơn điểm tâm của muội, khi nào rảnh rỗi, muội muội có thể đến Khương Lạc cung thăm tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau tâm sự.

Lệ tuyển thị có điểm miễn cưỡng đứng dậy hành lễ, thấy Thục phi rời khỏi, lại chán nản ngồi xuống ghế.

Mà Thục phi đã trở về Khương Lạc cung, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, nàng sống ở đây hai mươi năm, cái học được nhiều nhất chính là che giấu cảm xúc, Lệ tuyển thị những tưởng có thể nhìn thấy điểm gì ở nàng ư, nếu nàng ta muốn quan sát, nàng liền cho nàng ta xem.

Không phải nàng vô tình, nhưng ở Hậu cung ăn thịt người này, tỷ muội ruột còn có thể hại nhau, huống gì vốn chỉ là hai người xa lạ có một cái liếc nhìn ở thế giới hiện đại. Nàng lo cho bản thân là đủ rồi, không muốn vác thêm kẻ nào khác, hơn nữa, nàng vẫn còn nhớ rõ thái độ của Hoàng thượng với Lệ tuyển thị, nếu hứng thú này tăng lên, nàng không chắc nàng còn nhân nhượng được vì tình đồng hương hay không đâu.

Lưu Lạc Bình nheo mắt nhìn ra cửa sổ, bóng nắng vàng đổ rạp qua khung cửa, tràn vào trong điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.