Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 16




Ngày hôm sau, như thường lệ, Lưu Lạc Bình đều dậy sớm hơn Hoàng thượng, rồi sẽ hầu hạ hắn mặc y phục lên triều. Lưu Lạc Bình đứng trước mặt hắn, đầu mày cuối mắt đều là ý cười, chậm rãi giúp hắn mặc long bào. Lưu Lạc Bình luôn như vậy, chỉ có ở trước mặt nam nhân này mới luôn thể hiện ra ý cười, cả người mới thu liễm hết tất cả phòng bị, trở nên dịu dàng nhu hòa, lại có điểm nũng nịu như tiểu nữ tử.

Lưu Lạc Bình mặc xong long bào cho hắn, hơi kiễng chân, nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói:

- Hoàng thượng ca ca, từ hôm nay Hoàng thượng ca ca có thêm một bó hoa mới rồi.

Hoàng thượng mỉm cười, dung túng vuốt tóc nàng, khẽ đáp:

- Trẫm lên triều.

Lưu Lạc Bình nhu thuận cười:

- Vâng.

Hoàng thượng luôn như vậy, dung túng nàng, che chở nàng, giống như cha, giống như huynh trưởng, mà cái nàng cần, đâu chỉ như vậy. Trước kia, nàng thường gọi hắn là “Lạc ca ca” khi đó, nàng còn rất thích thú, vì trong tên của hắn có một chữ giống với tên nàng. Nhưng hiện tại, hắn là đế vương, không thể gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng, nàng liền gọi hắn là Hoàng thượng ca ca, mà ý của nàng, đại ý chính là hôm nay hắn sẽ lâm hạnh một tú nữ mới nhập cung, mà hắn, sẽ chọn người đứng lên đầu sóng ngọn gió này.

Sau khi tiễn Hoàng thượng lên triều, Lưu Lạc Bình liền chuẩn bị đến thỉnh an Hoàng hậu. Lần thỉnh an này, cũng là để xem những tú nữ mới ra sao, Lưu Lạc Bình cũng có điểm lưu tâm, liền bảo Hoàng Ly trang điểm tỉ mỉ một chút. Dung nhan của nàng vốn đã xinh đẹp theo kiểu yêu mị, nay trang điểm lên, lại càng có vẻ quyến rũ động lòng người.

Lưu Lạc Bình ngồi trong kiệu, một đường đến Chiêu Dương cung. Thái giám ở ngoài đại điện thấy người đến là Thục phi, liền cao giọng hô:

- Thục phi nương nương giá lâm.

Địa vị của nàng ở Hậu cung này chỉ dưới Hoàng hậu, chúng tỷ muội nhìn thấy đương nhiên phải hành lễ. Nhìn trong đại điện đủ các loại nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, hoa nở đua nhau, người nào người nấy dung nhan yêu kiều, thùy mị xinh đẹp vô cùng. Lần thỉnh an này lại là lần đầu tiên ra mắt của các tú nữ, trận địa bày ra lại càng hoa lệ, người nào người nấy trang điểm xinh đẹp vô cùng, trâm ngọc vòng tay, trang phục hoa lệ, ai nấy đều là mỹ nhân khiến người mỏi mắt mong chờ.

Thục phi này là lão nhân trong cung, là người không thể đắc tội, các tú nữ trong lòng âm thầm lưu tâm, lại ngước lên nhìn dung nhan của Thục phi, quả nhiên danh bất hư truyền. Dù hơn các nàng bốn, năm tuổi, nhưng nhìn tựa hồ không có điểm khác biệt, hơn nữa dung nhan này không chỉ xinh đẹp thông thường, mà là kiểu xinh đẹp yêu mị vô cùng, cả người nàng lại có khí chất yêu kiều mềm mại, quả thực là quyến rũ tận xương.

Thục phi ngồi vào chỗ không lâu, Hoàng hậu liền xuất hiện, chúng tỷ muội đều đã xuất hiện đông đủ, nhưng người có lòng để ý, liền biết thiếu mất một người, là Lệ tuyển thị.

Trương tiệp dư hơi nheo mắt nhìn vị trí trống kia, trong lòng âm thầm cười nhạo, nàng đương nhiên nghe được tin tức Lệ tuyển thị này khi tuyển tú náo loạn ra sao, lại vẫn được Hoàng thượng khen một câu “thú vị”, đương nhiên là ngay lúc đó đã coi nàng ta là một đối thủ. Trương tiệp dư có phụ thân là Định An hầu, địa vị của phụ thân cao, đương nhiên là nàng ta vào cung liền có phân vị tốt. Chỉ là phân vị tốt còn không bằng được Hoàng thượng yêu thương, mà Lệ tuyển thị này, nghe nói hôm qua còn “vô tình” gặp mặt Hoàng thượng ở Ngự hoa viên, cũng không biết là vô tình hay tỏ vẻ vô tình nhưng trong lòng cố ý. Lại nói đến, gặp được Hoàng thượng ở Ngự hoa viên, nhưng dường như Hoàng thượng cũng rất yêu thích nàng ta, lại khen một câu “thú vị” nữa.

Lệ tuyển thị này được Hoàng thượng hai lần khen “thú vị”, cũng may là nàng ta còn chưa được sủng hạnh, ngày hôm qua Hoàng thượng đến Khương Lạc cung, là cung của lão nhân trong Hậu cung, Trương tiệp dư nàng ta còn chưa có ý dị nghị với người có địa vị như vậy. Nhưng Lệ tuyển thị này, còn chưa được sủng hạnh mà đã kiêu ngạo đến muộn như vậy, Hoàng hậu cũng đã xuất hiện, mà nàng ta còn chưa thấy nổi một cái góc áo, vậy đến lúc được sủng hạnh rồi, chẳng phải là điêu ngoa không ra hình ra dạng gì sao.

Trương tiệp dư âm thầm nắm chặt khăn tay, hai mày hơi nhíu, hung ác nhìn về chiếc ghế trống kia một lát, rồi ung dung quay mặt đi, hai mắt lại nhu hòa, bình thản như trước.

Trương tiệp dư quay ra nhìn Hoàng hậu, bắt đầu đánh giá người có địa vị cao nhất Hậu cung này. Thục phi có vẻ đẹp yêu mị, còn Hoàng hậu là vẻ đẹp đoan trang nhã nhặn, nhìn đi nhìn lại, đúng là không thu hút bằng Thục phi, nhưng cũng phải, người có vẻ đẹp đoan trang nhã nhặn một chút, ngồi lên ghế Hoàng hậu mới không bị dính phải cụm từ “hồng nhan họa thủy”. Nhưng nói đi nói lại, nếu thật sự Hoàng thượng sủng Hoàng hậu vô cùng, thì đoan chính cũng có thể thành hồng nhan họa thủy.

Trương tiệp dư thu mắt, hơi nghiêng đầu trò chuyện với một vị phi tần ngồi bên cạnh.

Mà Thục phi ngồi ở trên ghế cao, cùng với Hoàng hậu trò chuyện, ngoài mặt nhìn như vui vẻ, nhưng cái vui vẻ của những năm tháng là bạn khuê phòng của nhau, cũng đã bay xa lắm rồi. Thục phi đương nhiên nhận ra Lệ tuyển thị còn chưa có xuất hiện, Lệ tuyển thị, bộ dáng như vậy, chắc chắn là xuyên đến không lâu, có lẽ còn chưa quen với giờ giấc ở đây. Nhưng như nàng đã nói, nàng sẽ chỉ bàng quan nhìn, không nhúng tay.

Trò chuyện hồi lâu, cuối cùng Lệ tuyển thị cũng xuất hiện, vừa thấy Lệ tuyển thị, trên mặt Hoàng hậu liền tỏ rõ vẻ không vui, nhưng Hoàng hậu là ai, là Hoàng hậu, sẽ không tự mình ra tay, ngược lại có bộ dáng hiền hậu, rộng lượng, chỉ dặn dò Lệ tuyển thị mấy câu liền cho nàng ta về chỗ ngồi. Ngược lại, rất nhiều phi tần không thể “hiền hậu” như vậy, Lệ tuyển thị vừa ngồi xuống, ánh mắt hung ác liền liên túc chĩa đến.

Tạ quý nhân cầm khăn tay che bên khóe môi, nhìn về phía Lệ tuyển thị hỏi, giọng nói đầy vẻ quan tâm, hai mắt cũng vô cùng thành thực, chỉ có điều, nội dung câu nói của nàng, lại không có vẻ như vậy:

- Tỷ tỷ thật tò mò, không biết Lệ muội muội hôm nay sao lại đến muộn vậy, nếu là đêm qua Hoàng thượng sủng hạnh muội, liền biết là muội mệt mỏi mà đến muộn, nhưng nay, không biết vì sao nha?

Tạ quý nhân ở trong lòng thầm hừ lạnh, mới được Hoàng thượng khen có hai câu “thú vi”, còn chưa được sủng hạnh mà đã bày ra vẻ bị hành hạ cả đêm mệt mỏi mà đến muộn thế kia. Thật là không vừa mắt. Lệ tuyển thị hướng mắt nhìn Tạ quý nhân, nàng ta còn chưa rõ địa vị ở trong Hậu cung, cũng chẳng biết vị đang hỏi nàng kia phân vị thế nào, cũng không suy tính kỹ càng lời nói của nàng ta, liền có gì đáp nấy:

- Không có gì, đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chỉ là muội không quen chỗ nên khó ngủ, sáng nay mới dậy trễ.

Lệ tuyển thị vẫn có điểm mông lung, hai mắt vẫn mờ mịt, giờ giấc ở cổ đại khác xa với hiện đại, phải dậy sớm hơn thường ngày không chỉ một ít, cả người nàng ta hiện tại đều mệt mỏi, chỉ muốn thỉnh an cho nhanh rồi trở về nghỉ ngơi tiếp. Tưởng mỹ nhân ngồi gần Lệ tuyển thị, nhìn rõ bộ mặt mông lung mơ hồ của Lệ tuyển thị, lén dùng khăn tay che khóe môi đang hơi nhếch lên, trong mắt đầy vẻ khinh nhờn chế giễu. Nàng ta hơi nghiêng đầu, trâm cài rung rung, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, hai mắt đầy ý quan tâm, mày liễu nhíu chặt đầy vẻ lo lắng, giọng nói uyển chuyển mềm mại, dường như thực sự để ý đến Lệ tuyển thị:

- Lệ muội muội, sao nhìn qua muội muội có vẻ mệt mỏi như vậy, làn da tái nhợt, mắt có điểm thâm quầng, cả người nhìn mệt mỏi như vậy.

Tưởng mỹ nhân đây là cố tình châm ngòi, nữ nhân Hậu cung, người người đều để ý đến dung mạo, người người đều lo lắng dung nhan, dù xấu xí thế nào cũng phải bày ra bộ dáng đẹp mắt nhất để đối diện với người khác. Đi thỉnh an Hoàng hậu, dù điều này chưa từng được viết ra giấy, nhưng xem như có luật bất thành văn là phải ăn mặc xinh đẹp, thần sắc tươi tỉnh. Cho dù thực sự là đêm qua khó ngủ, đêm qua hầu hạ Hoàng thượng mệt mỏi, cũng tuyệt đối không được phép để lộ ra ngoài, mà Lệ tuyển thị này lại ngang nhiên động đến điểm mấu chốt đó. Cơ thể mệt mỏi có thể không giả bộ khỏe mạnh được, nhưng chẳng lẽ dung nhan tái nhợt và hai mắt thâm quầng nàng ta không biết trang điểm che đi hay sao? Đây là cố tình làm xấu mặt Hoàng hậu, cố tình thể hiện mình lao tâm khổ tứ hay sao? Tưởng mỹ nhân nâng khăn tay che bên khóe môi, nụ cười nhếch lên đầy toan tính. Lời vừa nói ra, ánh mắt hướng về phía Lệ tuyển thị càng hung ác, dữ tợn, mà Lệ tuyển thị này có vẻ như cố tình không biết không hay, một mực rũ mắt nhìn xuống mặt đất, đầy vẻ mệt mỏi của nữ nhân yếu nhược.

Trương tiệp dư nheo mắt, nữ nhân này là bày bộ dáng này cho ai xem. Nàng ta và Lệ tuyển thị là cùng trong lần tuyển tú này mới vào cung, mà nhìn nàng ta lại bày ra bộ dáng thế kia, quả thật là vạn phần không vừa mắt. Trương tiệp dư hơi nâng tay, làm như vô ý nói:

- Chẳng lẽ Lệ tuyển thị vì băn khoăn hai chữ “thú vị” của Hoàng thượng mà phải trằn trọc như vậy hay sao?

Một lời nhiều ý, Trương tiệp dư nói ra lời này, chính là càng nhấn mạnh cho những nữ nhân Hậu cung ngồi đây việc Lệ tuyển thị được Hoàng thượng hai lần khen “thú vị”. Ngụ ý là đều do Lệ tuyển thị cố gắng sắp đặt mà thành, ở lần tuyển tú là cố gắng giả điên để lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, lần nữa là cố ý theo dõi Hoàng thượng mà trực sẵn ở Ngự hoa viên. Nữ nhân Hậu cung ấy mà, người người đều không muốn người khác được lợi hơn mình.

Ở dưới này minh tranh ám đấu, lời dói sắc nhọn như dao, mà ở phía trên, Hoàng hậu cùng Thục phi và Trần phi, ba nữ nhân tôn quý nhất Hậu cung vô cùng ung dung nhàn nhã, không hề có lấy nửa điểm bận tâm, thản nhiên cùng nhau trò chuyện. Thi thoảng hơi liếc mắt nhìn diễn biến phía dưới, chứ hoàn toàn không có ý nhúng tay. Thục phi trong tay vẫn cầm một cái quạt tròn, hơi nâng lên che ngang mặt, chỉ dùng một đôi con ngươi xinh đẹp nhìn Lệ tuyển thị, hơi lướt qua liền rời đi.

Lệ tuyển thị nghe thấy Trương tiệp dư nói chuyện, địch ý nồng đậm, tuy không hiểu rõ ngụ ý của nàng ta, nhưng cũng nhận ra câu nói có vấn đề, liền thu lại bộ dáng mệt mỏi, bày ra vẻ không cho phép người khác bắt nạt, giọng nói cũng có phân lượng hơn nhiều:

- Tỷ tỷ quan tâm nhiều quá rồi, muội có cái để trằn trọc băn khoăn còn tốt, đâu như tỷ tỷ, phải ngưỡng mộ kẻ trằn trọc băn khoăn này.

Trương tiệp dư nheo mắt, khăn tay trong tay có xu hướng bị bóp nát nhàu nhĩ, nàng ta hung ác nhìn Lệ tuyển thị một cái, trong phút chốc, cả khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn, vặn vẹo, phút chốc sau quay đầu, Trương tiệp dư đã lại mang một bộ mặt nhu hòa hiền dịu như trước, cũng không có ý đáp lại nữa.

Mà những phi tần khác nhìn về phía Lệ tuyển thị này lại tăng thêm vài phần đề phòng, những tưởng là quả hồng mềm dễ nắn bóp, hóa ra cũng là một con mèo hoang nhỏ, nhưng mèo hoang nhỏ thì sao, cho dù là mèo hoang lớn, thì con người vẫn có thể một đao giết chết đấy. Hậu cung này ấy mà, định sẵn nữ nhân ở đây đã có số phận phải tranh đấu, không tranh liền chết, không chết thì cả người thương tích đầy mình. Trong Hậu cung thực có nữ nhân không tranh ư? Không bao giờ có. Cho dù nàng ta không tranh vì bản thân nàng, thì cũng phải tranh vì cả gia tộc đứng sau nàng. Hậu cung này, người bị vùi dập thì ta lên, ta không thể đứng vững, ta liền bị vùi dập. Chỉ có hai số phận, chỉ cần là người muốn sống tốt, sẽ không dại dột chọn nhẫn nhục chịu đựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.