Lúc Em Cần Anh Đã Ở Đâu?

Chương 87: Chiến tranh




Editor: Chris Nguyen

Cố Hải từ trong túi lấy ra hai bộ quần áo, một bộ đưa cho thím Trâu, một bộ đưa cho Bạch Hán Kỳ, cao giọng nói rằng: "Đây là chúng con tìm thợ chuyên môn đặt làm y phục cho hai người, có thể mặc xuất hiện ở bữa tiệc hôn lễ, hai người thử xem có hợp không?"

Mặt thím Trâu lộ vẻ vui mừng, "Ai cha, vẫn là con trai biết nghĩ cho người khác a! Thím chính là đang phát sầu không có một bộ y phục nào mặc coi được để đi ra ngoài!"

Bạch Lạc Nhân lại cầm một túi đưa cho thím Trâu, "Ở đây còn có đồ trang sức, người xem có thích không!"

Thím Trâu cảm động đến không biết nên nói cái gì cho phải, "Con thật là, lại để cho các con tổn kém như vậy."

Dứt lời, không kịp chờ đợi trở về phòng thay đồ.

Bạch Hán Kỳ cười khẩy nói, "Tuổi càng lớn càng thích bảnh chọe."

Bạch Lạc Nhân nhìn Bạch Hán Kỳ, bộ dạng vài chục năm vẫn không thay đổi, áo ba lỗ, quần cộc lớn, đi dép kẹp... Nhịn không được nói: "Ba, người cũng đem quần áo mới thay thử xem, không thích hợp chúng con còn sửa kịp."

Bạch Hán Kỳ lắc lắc tay, "Không thử, nóng lắm."

"Nóng thế này sao không mở máy điều hòa không khí?"

Cố Hải vừa nhắc như thế, Bạch Lạc Nhân mới chú ý tới độ nóng trong phòng, vừa khi vào cửa tưởng như đi thang lầu mà xuất mồ hôi, lúc này mới phát hiện trong phòng thực sự rất nóng.

Bên cạnh Bạch Hán Kỳ có một cây quạt hương bồ*, ông thà rằng tự mình quạt tay, cũng không muốn phí tiền điện.

(*Quạt hương bồ là loại quạt tay, làm bằng lá cây hương bồ)

Cố Hải bất chợt cảm thấy xấu hổ.

"Được rồi, ba, con cùng người vào nhà thử xem y phục." Bạch Lạc Nhân phá vỡ không khí ngột ngạt.

Lúc vào phòng ngủ, Bạch Lạc Nhân giúp Bạch Hán Kỳ thay giày mới, vừa đưa cho ông cái quần, cuối cùng cẩn thận giúp ông đeo thắt lưng. Bạch Hán Kỳ buông mắt nhìn xuống Bạch Lạc Nhân, yêu thương lấy tay xoa tóc con mình.

"Con trai, ba hỏi con, hai đứa là ai cưới ai?"

Bạch Lạc Nhân giúp Bạch Hán Kỳ buộc giây giày, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Chúng con chẳng phân biệt ai cưới ai, cứ là thân phận bình đẳng mà kết hôn."

"Nên như vậy, ba không thể so sánh về gia thế, phương diện này trong hôn nhân không thể nhường nhịn, đây là chuyện đại sự cả đời. Ba tuy rằng bình thường có bênh vực Đại Hải, nhưng đến lúc quan trọng cấp bách này, lòng ba vẫn là buộc chung với con. Ngày tháng các con còn rất dài, nhớ kỹ lời ba nói, dù ai chịu ủy khuất* cũng không thể để bản thân chịu ủy khuất."

(*‘ủy khuất’ tức chịu uất ức, chịu khuất phục)

Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Ba yên tâm đi, con sẽ đem cả cuộc đời chịu dựng của ngài tất cả đều bù đắp lại."

Bạch Hán Kỳ cười ha ha.

Cố Hải vừa đi ra ngoài một chuyến, lúc này trở về, hai cha con vẫn còn ở trong phòng chưa ra! Nói chuyện gì mà yên ắng vậy? Cố Hải trong đầu dò xét đi tới.

"Ba, Cố Hải tới, ta đi ra ngoài đi."

Bạch Lạc Nhân quay đầu định đi, Bạch Hán Kỳ đột nhiên kéo hắn lại, lén lút hỏi:

"Con ở phương diện kia không chịu thiệt chứ hả?"

Bạch Lạc Nhân dĩ nhiên biết Bạch Hán Kỳ nói phương diện kia là phương diện nào, căng thẳng trong lòng, lập tức lắc đầu.

Bạch Hán Kỳ cười cười, tràn ngập ánh mắt tự tin nhìn Bạch Lạc Nhân, không hổ là con ta.

"Nhớ kỹ, phương diện này tuyệt đối không thể để chịu thiệt."

Bạch Lạc Nhân nghĩ mà hổ thẹn với sự tự tin của Bạch Hán Kỳ

Thím Trâu thịnh tình mời mọc, hai người quyết định ăn cơm tối ở nhà, Cố Hải chủ động yêu cầu đi mua thức ăn, Bạch Lạc Nhân cùng cậu ta đi xuống lầu.

Hai người mới vừa đi trong chốc lát, Bạch Hán Kỳ liền hướng thím Trâu nói: "Trước tiên mau tắt điều hòa, chờ con nó trở về mở lại."

Bang bang bang...

"Có người gõ cửa, để tôi mở."

Bạch Hán kỳ mở cửa, nhìn xuống đứng ở phía ngoài chính là nhân viên công ty điện lực, lúc này quay đầu hỏi thím Trâu: "Tiền điện tháng này chúng ta chưa đóng sao?"

"Đóng rồi!" thím Trâu từ phòng bếp đi tới, "Tôi vào chiều hôm qua đã đóng."

Bạch Hán Kỳ cười cười hướng nhân viên điện lực nói: "Chúng tôi đã đóng tiền điện."

Vẫn không bỏ qua, thái độ tên nhân viên nhất quán kiên quyết, sắc mặt có vẻ tươi cười nhìn Bạch Hán Kỳ và thím Trâu.

"Ngài trúng thưởng!"

"Trúng thưởng?" Thím Trâu trợn tròn mắt, "Trúng thưởng cái gì?"

"Công ty điện lực chúng tôi vừa tổ chức long trọng hoạt động rút thăm trúng thưởng tiền điện, ngài là hộ duy nhất rút thăm được giải nhất, tổng giá trị một vạn nguyên tiền điện, chúc mừng ngài."

Dứt lời liền viết giấy chứng nhận đưa cho Bạch Hán Kỳ và thím Trâu.

Bạch Hán Kỳ ngây ngẩn cả người, "Có chuyện tốt như vậy?"

"Đúng vậy!" Ánh mắt công nhân mỉm cười nhìn Bạch Hán Kỳ, "Có điều ngài nhất định phải dùng hết số tiền trong vòng một năm, quá thời hạn sẽ trở thành phế thải."

Thím Trâu lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bạch Hán Kỳ, "Ông nói xem có phải hai đứa nhỏ lại giở trò quỷ?"

Bạch Hán Kỳ còn chưa lên tiếng, lão Chân hàng xóm cũng đang cầm giấy chứng nhận trúng thưởng đi lên.

"Lão Chân, ông cũng trúng sao?" Bạch Hán Kỳ vội vã hỏi.

Lão Chân nhướng mắt vui vẻ, "Đúng vậy! Trúng 500 kwh điện, đủ dùng ba tháng!"

Bạch Hán Kỳ và thím Trâu lúc này mới tin mình thực sự may mắn.

"Ai cha, thật tốt quá, một năm không cần đóng tiền điện..." Thím Trâu lẩm bẩm.

(Haizz.. Cố Hải mà đã muốn gạt người thì làm rất tới luôn!! Ko có sơ hở đâu ^^)

Bạch Hán Kỳ vội vàng mở điều hòa, vừa giục thím Trâu, "Có thể đem toàn bộ thiết bị điện gia dụng mở lên, không được để cho đám điện lực kia được lợi!"

Buổi tối, Bạch Hán Kỳ muốn giữ Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ở nhà ngủ, hai người ngủ phòng Bạch Lạc Nhân, phòng ngủ Bạch Hán Kỳ chỉ cách một bức tường.

Nửa đêm, Bạch Hán Kỳ không ngủ được, ghé đầu sát tường nghe ngóng động tĩnh.

Cố Hải giống như cọp con lười biếng nằm lỳ trên giường, Bạch Lạc Nhân ngồi trên người hắn, đấm bóp vai và cổ cho hắn.

"Cậu nắn bóp giúp tôi như vậy, cảm giác rất tuyệt." Cố Hải nói.

Bạch Lạc Nhân buồn bực, "Cậu nói cậu ngủ gục, tại sao vai lại bị chuột rút?"

"Không biết, có thể do mấy ngày nay ngồi máy vi tính quá lâu."

"Nhưng trước đây cậu cũng ngồi máy vi tính, trước đây sao không bị thế này?"

Cố Hải giả vờ oan ức nói, "Trước đây tôi cũng thường bị chuột rút vai, chỉ là cậu không biết thôi."

Bạch Lạc Nhân ánh mắt rầu rỉ nhìn Cố Hải liếc mắt, "Sau một thời gian dài ngồi trước máy vi tính, phải thường xuyên đứng lên đi bộ một chút, hoạt động cổ một chút. Tôi cho cậu biết, tương lai nếu như cậu liệt ở trên giường, tôi cũng sẽ không hầu hạ cậu!"

Dứt lời dùng sức nhéo một cái.

"Áá..." Cố Hải kêu đau, "Nhẹ một chút..."

Bạch Lạc Nhân nắm tay lại, dùng các đốt ngón tay day ấn xương bả vai Cố Hải, Cố Hải lập tức hít một hơi.

"Đúng rồi, như vậy thật rất thoải mái."

Bạch Hán Kỳ lỗ tai nhanh chóng như chui cả vào trong tường, nghe trộm những lời riêng tư giường chiếu từ bên kia tường truyền tới, từ trong lời nói lặng lẽ mà nhận ra vai vế nhân vật.

"Nhẹ một chút... Cậu không thể nhẹ nhàng một chút sao?" tiếng của Cố Hải.

"Không dùng sức sao có thể sướng được?" tiếng của Bạch Lạc Nhân.

"Nhưng cậu ban nãy mạnh quá... Ai u..."

"Thế này thì sao? Độ mạnh yếu bây giờ thế nào?"

"Tốt... Rất sảng khoái..."

Bạch Hán Kỳ cố sức nắm chặt tay, quá tuyệt vời! Con của hắn quả nhiên không để cho hắn thất vọng!!

(=)) buồn cười Bạch Hán Kỳ quá!! Người cha bá đạo!)

Thím Trâu theo thói quen sờ sờ chỗ bên cạnh, phát hiện trống không, mở mắt nhập nhèm buồn ngủ tìm kiếm chung quanh, kết quả phát hiện một bóng đen khổng lồ xuất hiện ở bên tường, lén lén lút lút, đang hướng về phía cửa mà di chuyển.

Ôi mẹ ơi! kẻ trộm!

Vì vậy, Thím Trâu nhặt cây gậy dài đứng ở đầu giường, một gậy nhắm lên vai Bạch Hán Kỳ giáng tới

"Aaa…! !"

Bạch Hán Kỳ ngã dúi dụi xuống đất.

Thím Trâu trong nháy mắt cả kinh, vội vàng đi xuống sàng, nhìn qua mặt của kẻ trộm, dĩ nhiên là Bạch Hán Kỳ.

"Ông..."

Tiếng đập cửa vang lên, là tiếng của Bạch Lạc Nhân, "Ba, làm sao vậy?"

Thím Trâu vừa muốn nói, Bạch Hán Kỳ cản bụm miệng bà lại, cắn răng hướng ra ngoài nói: "Ba không có việc gì, con trở về phòng ngủ đi!"

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân quay trở lại.

Bạch Hán Kỳ toát mồ hôi lạnh nhìn thím Trâu nói: "Mau, mau đở tôi dậy!"

Thím Trâu phải dùng hết sức mới nâng được Bạch Hán Kỳ lên giường, mở đèn nhìn lên vai, tảng lớn xanh tím.

"Ông nói xem ông khuya khoắt không ngủ, dán sát chân tường mà đi, đây không phải là ý định muốn chịu đòn sao?" Thím Trâu thở dài.

Không ngờ, Bạch Hán Kỳ lại sung sướng nói: "Tôi chịu một côn này, đắc giá trị!"

Về phòng, Cố Hải vừa chui vào chăn, lại bắt đầu giọng điệu không đứng đắn với Bạch Lạc Nhân.

"Này, vừa rồi cậu có nghe ba cậu rống một tiếng không? Mười phần phấn khích a! Thật không ngờ a, ba đã ở tuổi này, vẫn còn long tinh hổ mãnh như vậy! Cậu nói xem, thím chúng ta có thể sẽ sinh thêm một đệ đệ cho cậu hay không?"

Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải, "Mạnh Thông Thiên đã mười sáu, sinh thêm một đứa cũng hơi chênh lệch lứa tuổi!"

Cố Hải đưa tay đặt lên đùi Bạch Lạc Nhân, vuốt ve tới tới lui lui cơ hồ muốn ra ám hiệu, trên mặt dâm sắc hiển lộ không thể nghi ngờ.

"Ban ngày chơi đùa chưa đã ghiền." Tiếng nói chán ngán nhầy nhụa của Cố Hải thật đã kích thích a-đrê-na-lin của Bạch Lạc Nhân, "Đã lâu chưa cùng ‘tiểu cúc đệ’ đối mặt đánh nhau..." Dứt lời liền đưa tay qua dò xét.

Bạch Lạc Nhân nắm lấy cổ tay Cố Hải, "Nói cho cậu biết, đừng có ở chỗ này mà nhốn nháo, nhà của chúng ta gian phòng không cách âm, ba tôi bên phòng đều nghe rất rõ ràng."

"Sợ cái gì?" Cố Hải kế tục trêu chọc, "Ba chúng ta cũng hào phóng như vậy, nghe một chút tiếng rống vừa rồi, thật mang nhiều sức mạnh! !"

Dứt lời liền bắt chước Bạch Hán Kỳ ghé sát tai Bạch Lạc Nhân rên một tiếng, Bạch Lạc Nhân hô hấp lập tức thay đổi nặng.

"Đến đi, đến đi!"

Cố Hải xoay người Bạch Lạc Nhân đặt xuống dưới cơ thể mình.

Bạch Hán Kỳ vẫn còn đang ở bên kia phòng, vui mừng vụng trộm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.