Lúc Em Cần Anh Đã Ở Đâu?

Chương 8: Đại náo động phòng




Hai người ở mỏm đất cứng ấy tốn mất ba ngày, trong thời gian đó có hai chiếc máy bay tìm kiếm bay qua, luôn lượn quanh ở tầng thấp, nhưng không hề phát hiện ra hai bọn họ. Sau đó đồ ăn trong ba lô cũng hết sạch, Bạch Lạc Nhân quả quyết, lập tức phải rời khỏi đây, dù cho có nguy hiểm cũng còn hơn là ngồi đợi chết.

Ngay lúc đầu mới rời khỏi khu vực đầm lầy này đã xảy ra chút vấn đề, có điều cũng may là có hai người, có chuyện gì còn có thể cùng nhau phối hợp. Qua được đoạn nguy hiểm nhất, sau đó tình hình cũng đỡ hơn, tuy đi về phía trước tốc độ rất chậm nhưng cơ bản là thuận lợi, không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Cứ như vậy hai người túm lấy nhau, bước thấp bước cao quay lại con đường Cố Hải đã đi.

Đi khoảng ba ngày đường, Cố Hải đến được nơi dừng xe, vết bánh xe để lại thành cái hố to vẫn còn, nhưng xe không thấy đâu nữa.

Cố Hải nghiến răng, vốn cho rằng chịu đến cuối rồi, như thế này chẳng phải lại chịu đựng thêm 2 ngày nữa.

Không có gì ăn, hai ngày này chỉ uống nước cầm hơi, khi may mắn có thể tóm được vài món dân dã, bởi vì không có củi khô đốt, hầu như là ăn sống, nếu không chỉ có thể ăn cỏ và vỏ cây.

Bạch Lạc Nhân vừa quay người, Cố Hải liền túm lấy cậu, " Cậu cứ kéo thế này đi, khắp nơi đều là đầm lầy, ngộ nhỡ đi xa một chút xảy ra nguy hiểm thì phải làm sao? Lúc đó tôi muốn cứu cậu cũng không kịp."

"Tôi thà bị rơi xuống đầm lầy còn hơn là để cậu không đâu vào đâu kéo đi."

Cố Hải cười nghiến răng nghiến lợi, " Cậu thật có khí phách."

Bạch Lạc Nhân nhanh như chớp mất dạng.

Cố Hải đứng ở chỗ cũ đợi, chưa đến 5 phút liền nghe cách đó không xa tiếng kêu cứu của Bạch Lạc Nhân.

Nguy rồi!

Cố Hải dồn ba bước làm một chạy về phía phát ra tiếng kêu, có hai lần không nhìn rõ suýt thì rơi xuống bùn, vùa chạy vừa hướng về phía Bạch Lạc Nhân gào to: "Đừng ngọ ngoạy, cố gắng nằm thẳng, tăng diện tích tiếp giáp giữa cơ thể và dòng chảy."

Kết quả, chạy đến bên Bạch Lạc Nhân mới phát hiện cậu ta hoàn toàn không sao, ngồi trên mặt đất, thần sắc buồn khổ.

"Sao thế?" Cố Hải lau lau mồ hôi trên trán.

Bạch Lạc Nhân lắc lắc, "Không đi ra được."

Cố Hải bật cười,thật không biết phải nói gì mới tốt, một chuyện táo bón mà cũng phải làm huyên náo đến như vậy.

"Hai chúng ta ba ngày nay chỉ cỏ dại, ăn vỏ cây, có thể đi ra mới là chuyện lạ." Nói xong đi về bên cạnh Bạch Lạc Nhân ngồi xổm xuống, ra mệnh lệnh: "Đưa tay của cậu ra đây!"

Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng ngước mắt lên, hỏi: "Để làm gì?"

Cố Hải không phân bua nhiều lấy tay Bạch Lạc Nhân đang đặt trên bụng ra, sau đó đặt tay mình lên, dùng lực nhẹ nhàng ấn xuống bên ngoài chỗ ruột đang xoắn xít lại kia, vừa ôn như vẫn không quên nói một câu mỉa mai, "Cậu đúng là tổ tiên sống! Thật muốn để đám binh lính thuộc hạ cậu nhìn thấy cái bộ bạng con gấu này của thủ trưởng họ!"

Lông mày Bạch Lạc Nhân càng ngày càng chau lại, cuối cùng đẩy mạnh Cố Hải một cái.

"Tôi có cảm giác rồi, cậu mau đi ra chỗ khác!"

Vì thế một người nào đó đã không còn giá trị lợi dụng lập tức bị trục xuất.

Cố Hải đứng trên mỏm đất bằng đợi Bạch Lạc Nhân, đột nhiên nghe thấy trên không trung một tràng tiếng động, ngước mắt nhìn lên, phát hiện ra một chiếc phi cơ. Hơn nữa phi công trên chiếc máy bay này cuối cùng cũng có mắt, không bay qua đầu cậu mà cách cậu tầm mười mét hạ xuống.

Cố Dương từ máy bay đi ra, sải bước về phía Cố Hải.

"Sao anh lại tới đây?"

Cố Dương rất bình tĩnh, "Nghe nói cậu xảy ra chuyện nên đến."

Bạch Lạc Nhân thư thái đi ra ngoài, vượt qua hai cái cây, thấy cách đó không xa bóng dáng hai người đang đứng. Lòng vừa hân hoan, còn chưa kịp vui vẻ, liền nhìn thấy một gương mặt bất lương, nụ cười trên miệng rất nhanh thu lại.

Cố Dương nhìn thấy Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt, ánh nhìn cũng rất bình tĩnh.

Bạch Lạc Nhân đi đến trước hai người, trực tiếp nói một câu, "Đi thôi!"

Sau đó sải bước lên máy bay.

Không biết tại sao, Cố Dương nhìn thấy Bạch Lạc Nhân lãnh đạm như vậy đi qua ngay cạnh mình, không hề toát ra một thần sắc dị thường nào, trong lòng lại có thứ cảm giác mất mát.

Bạch Lạc Nhân lên phi cơ trước, nhìn phi công hỏi: "Bay bao lâu rồi ?"

"Gần một đêm rồi." Phi công ngáp một cái.

Bạch Lạc Nhân vỗ cậu ta một cái, "Được rồi, để tôi lái."

Sau đó rất nhanh ngồi vào ghế điều khiển.

Đợi Cố Dương và Cố Hải lên máy bay, Bạch Lạc Nhân và phi công đã đổi chỗ, hai anh em họ dĩ nhiên là ngồi đằng sau.

Trên đường mọi người đều trầm mặc, Bạch Lạc Nhân bỗng dưng mở miệng hỏi: "Có thuốc không?"

Cố Dương rút ra một điếu, không nói gì đưa đến trước mắt Bạch Lạc Nhân, sau đó lại lấy thêm một điếu đặt lên miệng mình.

Tạch!

Tiếng bật lửa.

Bạch Lạc Nhân quay đầu lại nắm lấy cổ tay Cố Dương, cướp cái bật lửa Cố Dương cầm, "xin ít lửa."

Bạch Lạc Nhân ngậm điếu thuốc. lộ ra nụ cười ranh mãnh.

Cố Dương bị nụ cười không rõ nguyên do đó làm cho đáy lòng khuấy động chút run rẩy, còn chưa kịp tiêu hóa, Bạch Lạc Nhân đã quay đầu đi, không khí hỗn tạp mù mịt khói thuốc bao phủ cả buồng máy.

Bạch Lạc Nhân không lái về quân đội, mà dừng ở quảng trường.

Phi công ngồi bên cạnh gương mặt ngạc nhiên, "Sao vậy, máy bay có vấn đề sao ?"

"Không." Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt nói: "Tôi nên xuống rồi!"

"Đây............" Phi công không hiểu ra sao, "Cậu.... cậu không về quân đội báo cáo sao ?"

Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Lạc Nhân liếc nhìn phi công, "Bây giờ đang là thời gian nghỉ phép của tôi, tôi về đó báo cáo cái gì?"

"Nhưng.......cậu ít ra cũng phải nói với các lãnh đạo là cậu đã an toàn chứ ?" Âm thanh của phi công ngày một nhỏ dần.

Bạch Lạc Nhân đen mặt tức giận, "Cậu không có mồm sao?"

Phi công bị giáo huấn giống chú chim nhỏ, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Cố Dương đưa ánh mắt về phía Cố Hải.

Cố Hải trực tiếp trả lời một câu, "Đừng nhìn tôi, tôi không phải người của quân đội."

Cố Dương âm u nhìn hai vị ông nội không coi mình ra gì, nghênh ngang rời đi.

Phi công lại quai sang nhìn Cố Dương.

Cố Dương một lời không nói, người cũng đi nốt.

Phi công trợn tròn mắt, tôi đây đi làm gì thế? Tôi không phải phụng mệnh đi tìm người sao? Người đâu? Nhìn cái máy bay trơ trọi, liền đấm ngực giậm chân, đang coi tôi làm được chút chuyện, vừa nãy ngồi trên máy bay còn vui vẻ, nghĩ đến việc đem được hai người về, thế nào cũng lập được công trạng bậc 3! Bây giờ thì tốt rồi, một người cũng không đưa được về, mẹ nó có ít hơn lúc xuất phát một người!!!

Hai người sánh bước được nửa đường, Bạch Lạc Nhân mới cảm giác có gì không đúng.

"Cậu đi theo tôi làm gì?"

Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Ai đi theo cậu? Chỉ là tiện đường mà thôi."

"Ờ!" Bạch Lạc Nhân nhịn không được hỏi thêm một câu, "Thế cậu đi đâu?"

"Đi đến nhà cậu."

Bạch Lạc Nhân "................"

Cố Hải mở mồm giải thích: "Không phải đi đến căn hộ mới của nhà cậu, mà là về nhà cũ của cậu."

Bạch Lạc Nhân mặt biến sắc, "Nhà cũ một người cũng không có, cậu về đấy thăm ai?"

"Không biết, chỉ là muốn đi thăm lại một chút."

Đến phía trước là phải rẽ rồi, Bạch Lạc Nhân do dự một lúc, " Được rồi, tôi đi với cậu."

"Cậu không về nhà trước báo đã bình an sao ?"

Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt nói: "Không cần, bố tôi chắc chắn không biết tôi xảy ra chuyện, mỗi lần tôi có nhiệm vụ quan trọng, quân đội đều giấu người nhà. Nếu như tôi thật sự mất tích, cũng phải đợi nửa tháng sau mới thông báo cho người thân."

Điểm này thì cậu cũng biết, chỉ là cảm thấy Bạch Hán Kỳ nhất định đoán ra được gì đó.

Hai người cùng về nhà cũ, cây táo trong vườn đã bị chặt đi, khắp mặt đất đều là cỏ khô, hồi trước có người, đều không cảm thấy nơi này lại cũ kĩ như vậy. Hiện tại cửa sổ bị khóa lại, gỗ đều mục nát, mái ngói tan tác, trong lòng có một thương cảm không rõ tên, Cố Hải đến hôm nay vẫn nhớ y như cũ, khung cảnh lần đầu tiên cậu đến đây, Bạch Lạc Nhân vì một chiếc quần lót mà cãi nhau với bố cậu.

Cố Hải đẩy mở cảnh của phòng Bạch Lạc Nhân, trong đó tất cả đều quen thuộc, đến cả cái lỗ trên đất cũng rất thân thiết. Vẫn còn chiếc giường đôi là sáng ý của cậu, chiếc đồng hỗ cũ đã từng rơi xuống chân cậu.......

Bạch Lạc Nhân đẩy mở cửa phòng ông nội bà nội.

Một đĩa đưa muối đặt trên bàn trong phòng, chiếc gậy ba toong ở góc phòng, bóng dáng ngồi trên phản cầm quạt hương bồ đó.........

Cố Hải đứng ngoài cửa, nhìn sống lưng thẳng của Bạch Lạc Nhân trước căn phòng mênh mông trống trải đến vắng lặng. Cậu mãi mãi không quên hình ảnh Bạch Lạc Nhân khom lưng giúp bà nội rửa chân và đứng lên xoa miệng cho ông nội Bạch, mãi mãi sẽ không quên một cậu nhóc cả thân lạnh giá nhưng luôn đem lại cho người khác sự ấm áp.

"Chúng ta đi thăm mộ ông bà đi." Cố Hải nói.

Khi Bạch Lạc Nhân quay đầu lại, đã cởi bỏ lớp thần sắc u buồn.

"Đừng có chúng ta, chúng ta, ai là người nhà với cậu? Đó là ông nội tôi, bà nội tôi, đi thăm mộ cũng là tôi đi."

Cố Hải nhếch môi cười, "Tôi cũng làm phiên dịch cho bà nội của chúng ta hơn một năm đấy!"

Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải một cái, khi lách qua người cậu ta, khóe miệng chứa đựng ý cười, có lẽ là đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện thú vị trước đây.

Khi hai người đi đến cổng, Bạch Lạc Nhân bỗng dừng chân.

Cố Hải cũng theo đó dừng lại, cậu phát hiện ra cây hạnh ở gần cửa vẫn chưa bị chặt.

"Cái cây này sao không bị chặt?" Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt đáp: "Để cho A Lang bầu bạn."

Cố Hải hỏi: "Nó chết khi nào thế? Tại sao lại chết?"

"Chết ba năm trước, không có nguyên nhân, chính là già rồi chết, khi tôi về nó đã ở dưới đất rồi." Ngữ khí Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ đau lòng.

Cố Hải an ủi, "Tính ra đã bao nhiêu năm, số lần nó hôn cậu còn nhiều hơn tôi hôn cậu, nó cũng sống đủ vốn rồi."

(Đi so đo với con chó :(((( )

Bạch Lạc Nhân cuốn theo một làn khí lạnh ra khỏi cửa.

Hai người đến nghĩa trang, mỗi người cầm một bó hoa, đặt trước bia mộ ông nội Bạch bà nội Bạch.

Bạch Lạc Nhân trầm mặc, không biết nói cho Cố Hải nghe hay cho chính mình nghe.

"Khi ông bà nội tôi đi, tôi đều không được nhìn mặt lần cuối."

Cố Hải khẽ nói: "Như vậy cũng tốt, nhìn người thân tắt thở ngay trước mắt, là ám ảnh cả đời không quên được."

Bạch Lạc Nhân mỗi lần đứng trước mộ phần ông bà nội, tâm trạng đều vô cùng nặng nề, hôm nay không biết có phải vì có Cố Hải không, tất cả những nút thắt trong lòng lại không đau như vậy.

Cố Hải đứng bên cạnh mở miệng: "Ông, bà, là cháu có lỗi với hai người, là cháu cướp đứa cháu trai của ông bà đi, do cháu làm ông bà ít được gặp cậu ấy nhiều lần như vậy......"

"Cậu đừng có trước mặt ông bà nội tôi ăn nói linh tinh được không?" Bạch Lạc Nhân giận rồi.

"Cậu đừng có ngăn lại, để tôi nói nốt!" Cố Hải quay đầu lại, "Nếu như ông bà nơi chín suối vẫn còn chưa an giấc, thì cứ để cháu ông bà tiếp tục phá hoại cháu đi, cháu không một lời oán hận!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.