Lúc Em Cần Anh Đã Ở Đâu?

Chương 46: Thân phận ra ánh sáng




Editor+Beta+ Trans : hoaxuongrong

Edit: baotri1998

Cố Hải ở công ty của Cố Dương đã gần mười ngày, cơ bản đều đã thấu rõ hoạt động công ty. Mọi thứ ở công ty Cố Dương, từ lớn như là máy móc thiết bị nhập khẩu, đến nhỏ như là đồ thủ công mỹ nghệ, miễn là Cố Hải để mắt đến, đều sai người vận chuyển về Bắc Kinh hết. Hắn còn cắt giảm các chi tiêu, kinh phí đều bị giảm còn hai phần ba so với kế hoạch ban đầu, một phần ba kia đi về đâu, trừ Cố Hải ra thì không còn ai biết.

Cố Hải luôn cố mở các tài liệu mật trong máy tính của Cố Dương, nhưng luôn luôn là sai mật khẩu, nhận diện gương mặt hay nhận diện dấu vân tay càng không cần phải nói, máy tính không giống như bọn người ngu ngốc bên ngoài này, người đã bị đổi cũng không nhận ra.

Trầm tư suy nghĩ một lúc, Cố Hải đột nhiên nảy ra một ý, hắn muốn thử nhập vào ngày sinh của Bạch Lạc Nhân. Ngón tay vừa mới đặt lên bàn phím, tâm trạng đột nhiên lo lắng. Cậu thà rằng không mở được mật khẩu, cũng không hy vọng mật khẩu này lại có liên quan đến Bạch Lạc Nhân.

Cố Hải kiềm chế lại tâm trạng hoảng loạn, thử nhập vào dãy số ngày sinh nhật của Bạch Lạc Nhân.

Hệ thống lại báo sai mật khẩu.

Cố Hải thở phào nhẹ nhỏm, may mắn là không phải.

Đang thử nhập lại mật khẩu khác, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

“Mời vào.”

Tiến vào là hai chàng trai trẻ tuổi, đều là những gương mặt quen thuộc, trong khoảng thời gian Cố Hải vận chuyển hàng ra ngoài, tất cả đều là hai người này phụ trách.

“Cố tổng, số hàng mẫu mà anh kêu chúng tôi chuyển đi toàn bộ đều bị trả lại.”

“Đều bị trả lại?” Cố Hải hơi nhíu hai mắt, “Vì cái gì?”

Hai người đều không trả lời, một giọng nói lạ ập đến.

“Là tôi mang trở về.”

Đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, khiến thần sắc Cố Hải bị kiềm hãm.

Dáng người cao lớn, rất tuấn tú, hai mắt như đều mang theo nguồn điện, chỉ cần nhìn vào đều như phát ra tia lửa.

Đương nhiên, Cố Hải có để ý đến người này, nhưng không phải bởi vì bề ngoài cắn ta, mà là loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

“Hai người đi ra ngoài trước đi !” Cố Hải thản nhiên nhìn hai người kia nói.

Văn phòng chỉ còn lại có hai người, Cố Hải mới mở miệng hỏi: “Vì việc gì lại vận chuyển trở về?”

Người đối diện mặt lạnh nói: “Những thứ của công ty chúng ta, vì sao lại chuyển ra ngoài?”

“Tôi không phải đã giải thích rồi sao? Mấy thứ này không phải là sản phẩm để bán, chỉ là bán thành phẩm, cần đưa ra ngoài thị trường để ngươi dùng thử......” Cố Hải một bên vừa nói, một bên lăn chuột, tìm kiếm hồ sơ nhân sự. Rốt cục, cậu cũng tìm thấy trang này, Đông Triệt, 28 tuổi, trợ lý chủ tịch kiêm phó tổng giám đốc.

“Đừng tìm, để tôi tự giới thiệu bản thân.”

Cố Hải sắc mặt thay đổi, cậu ở đây gần mười ngày, đều không có ai nhận ra cậu, nhưng tên Đông Triệt này, vừa vào cửa liền biết cậu không phải là Cố Dương, có thể thấy được người này cùng Cố Dương có quan hệ tương đối thân thiết.

“Làm sao cậu biết tôi không phải là Cố Dương ?”

“Cảm nhận được.” Đông Triệt rất thản nhiên trả lời.

Cố Hải hứng thú nhìn Đông Triệt, “Vì sao trước đó vài ngày không thấy cậu?”

“Xuất ngoại vừa mới trở về.” Đông Triệt ngồi xuống sô pha, đôi chân dài gác lên một góc bàn, ánh mắt như có như không nhìn Cố Hải, “Cậu đến đây đã bao lâu rồi?”

“Khoảng mười ngày.” Cố Hải thành thật nói.

Đông Triệt cười nhẹ, “Mười ngày...... Công ty bị cậu trộm hết là đúng rồi .”

“Như thế nào mà gọi là trộm?” Cố Hải bình tĩnh nhấc một điếu thuốc, “Phương diện quản lý kinh doanh của công ty các người tồn tại lỗ hổng lớn, tôi là đến đây tu sửa, nếu công ty các người cứ tiếp tục hình thức kinh doanh này, sớm muộn gì cũng đóng cửa .”

“Tu sửa?” Đông Triệt cười lạnh một tiếng, “Công ty chúng tôi đều sản xuất sản phẩm cao cấp, hoạt động theo phương thức của cậu, cậu muốn chúng tôi hướng tới bọn tiểu thương dân đen sao?”

“Các người không phải cũng là dân đen sao? Từ trên xuống dưới có mấy ngàn người, vốn lưu động trải qua vài giai đoạn, số vốn thực sự đưa vào sản xuất sinh lợi so với tôi dự tính ban đầu còn thiếu nhiều lắm.”

Đông Triệt hơi nheo hai mắt lại, “Cho nên cậu đã lấy tiền trong tài khoản của công ty, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài sao? Cậu là đang muốn giúp người nhà họ Cố vơ vét tiền của hả?”

“Tôi cũng không ngại nói rõ với cậu.”

Ánh mắt Đông Triệt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, “Đem toàn bộ nguồn vốn trở lại, trả lại mọi thứ, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Tôi đang giữ trong tay chứng cứ phạm pháp của cậu, nếu như cậu không muốn tổn hại gì, tốt nhất nên làm theo yêu cầu của tôi.”

Cố Hải từ ghế đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đông Triệt, ánh mặt giận dữ nhìn vào gương mặt người này.

“Tôi đột nhiên nhớ ra, còn có một thứ chưa lấy đi.”

Đông Triệt đưa ánh mặt lạnh lùng đối diện Cố Hải, Cố Hải đột nhiên nắm chặt cổ Đông Triệt, đưa mặt hắn đến gần tầm mắt mình cách chưa đến hai centimet.

“Cậu cũng theo tôi đi đi !”

Đông Triệt hung hăng nắm lấy cổ tay Cố Hải, tất cả gân xanh đều hiện lên trên mu bàn tay.

“Công ty của cậu không phải không tuyển nam sao?”

Ánh mắt Cố Hải nhấp nháy, “Tôi có thể cho cậu ngoại lệ !”

--------------------------------------------------------------------------------------------

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Cố Dương đang cùng viên cảnh sát bắt giữ Chu Lăng Vân ngồi uống trà.

“Tình hình như thế nào? Khai ra rồi sao?”

“Chúng tôi chỉ phụ trách giam giữ, không phụ trách thẩm vấn, ông ta thậm chí nếu thú nhận, chúng tôi cũng không được phép xử lý. Sau hai ngày phải áp giải về quân đội, đây là nghi phạm quan trọng, việc thẩm tra xử lý chắn chắn phiền toái.”

Cố Dương hung hăng nhăn mày, gương mặt nghiêm trọng.

“Vậy là mấy ngày nay ông ta rất thoải mái ?”

Viên cảnh sát lập tức hiểu ý của Cố Dương, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

“Đây là cán bộ quốc gia, làm sao chúng tôi tự tiện ra tay chứ? Chưa nói đến việc ông ta có thể ra ngoài, ngay cả khi ông ta không ra ngoài, dù là con trai hay người thân ông ta, sao chúng tôi dám đụng tới?”

Cố Dương gật đầu, ánh mắt quét nhìn về phía viên cảnh sát.

“Tôi có thể làm giúp.”

Gương mặt viên cảnh sát lộ vẻ kinh ngạc, “Đừng bắt tôi làm trung gian...... Nếu có chuyện gì bất trắc, cậu không phải cũng bị liên lụy sao? Dù cho cậu và ông ta có hiềm khích gì, cũng có thể mượn tay người khác để trả thù ông ta, tự ra tay, có hơi quá......”

“Yên tâm.” Cố Dương ngắt lời viên cảnh sát,“Tôi dù cho có xảy ra chuyện gì, cũng không làm liên lụy đến ông đâu.”

Nói xong, mặt lạnh đi đến phòng thẩm vấn.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi thành công di dời mâu thuẫn, Bạch Lạc Nhân khó có được hai ngày nghỉ ngơi.

Buổi tối, cậu nằm ở trong chăn, toàn thân không có nơi nào là thoải mái. Bởi vì trên lưng có vết thương, cậu chỉ có thể nằm nghiêng, cố gắng không để lưng tiếp xúc với giường. Dạ dày thì không cần phải nói, hai ngày cũng chưa ăn cái gì, hầu như ăn gì đều phun ra hết, nhìn cái gì đều thấy ghê tởm.

Đem máy tính ở bên cạnh, mở video lên, trò truyện cùng Cố Hải.

Lúc gương mặt Cố Hải xuất hiện trong tầm mắt, bệnh tình Bạch Lạc Nhân lập tức đỡ hơn một nữa.

“Cậu còn có thể hưởng thụ à !” Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân trong chăn, nhịn không được thốt lên một câu,“Cậu thì đều nằm trong chăn, tôi còn đang bận rộn ở văn phòng đây !”

Bạch Lạc Nhân ánh mắt buồn rầu nhìn Cố Hải, “Bận rộn việc gì?”

“Thân phận tôi bị bại lộ, hôm nay phó tổng giám đốc đến, cũng là trợ lý của anh tôi, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra tôi không phải là Cố Dương. Cậu nhìn người ta, rồi nhìn lại mình đi, ngủ chung với tôi lâu như vậy, mà còn có thể không nhận ra tôi.”

Cố Hải vốn định chọc giận Bạch Lạc Nhân, cho hắn ăn chút giấm chua (ghen), không ngờ hắn liền không để ý đến những lời sau đó.

“Thân phận bại lộ hả ?” Bạch Lạc Nhân sắc mặt căng thẳng, “Hắn ta chẳng phải sẽ đem chuyện này nói với anh cậu sao? Anh cậu bây giờ còn chưa gây ra sóng gió gì cho công ty cậu! Anh ta nếu biết cậu làm những việc như vậy, không lẽ anh ta không làm việc tương tự đối với công ty cậu sao?”

“Cậu quá đề cao anh ta rồi, trong tay tôi nắm giữ hạng mục trọng điểm của quốc gia, sức mấy anh ta dám đối nghịch với quân đội? Huống hồ tên trợ lý này cũng sẽ không đem tình hình công ty nói cho anh tôi đâu, cậu lo lắng hơi quá rồi.”

“Làm sao cậu biết hắn ta sẽ không nói?” Bạch Lạc Nhân hỏi lại.

Cố Hải hơi hơi hé miệng, “Cảm giác.”

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, “Mới gặp một ngày liền hiểu lòng nhau rồi hả?”

“Đúng vậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Cố Hải nghiêm túc.

Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng,“Vậy cậu giúp tôi cám ơn hắn, cám ơn hắn đã cứu vớt tôi.”

Gương mặt Cố Hải lập tức từ nghiêm túc biến thành dữ tợn, khoảng cách rất lớn, lập tức toàn bộ đau đớn trên người Bạch Lạc Nhân đều biến mất.

“Muốn đánh không?” Bạch Lạc Nhân đem chăn xốc lên, lấy gối đầu dưới chăn, lót lên mông, vẻ mặt khiêu khích nhìn Cố Hải.

“Cậu đánh đi ! dùng sức đánh ! như thế nào lại không đánh hả? Có bản lĩnh cậu đưa tay đi ra!”

Ánh mắt Cố Hải đỏ rực, ngọn lửa kia như muốn thiêu đốt màn hình.

“Làm sao hả? Còn muốn cởi quần mới đánh hả?” Bạch Lạc Nhân đem quần cởi ra đến một nửa, anh mắt gian tà liếc nhìn Cố Hải, “Như thế này được không? Mau ra tay đi !”

Khuôn mặt Cố Hải như muốn chui vào màn hình, hai mông to tròn của Bạch Lạc Nhân cứ phần phật như vậy, cơ thể thoải mái ưỡn ra trên giường, tựa như móc câu vào trong xương của một con báo hoang dã.

“Cậu đem máy tính hướng bên cạnh cậu đi, tôi nhìn không rõ.” Cố Hải cổ họng đều khàn khàn.

Bạch Lạc Nhân gật gù đắc ý, không quan tâm Cố Hải, cố ý ép người.

“Bảo bối ơi, vợ yêu ơi, tiểu nhân tử, tiểu lư nhi *......” Cố đại thiếu gia bắt đầu xuống nước. (con lật đật nhỏ)

Bạch Lạc Nhân sâu sắc hỏi, “Còn nhất kiến chung tình không?” *

(* Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên)

“Nhất kiến chung tình sao? Đó là thành ngữ sao? Sao tôi chưa từng nghe qua?”

Bạch Lạc Nhân,“......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.