Lúc Em Cần Anh Đã Ở Đâu?

Chương 43: Không cần phải !




Edit: baotri1998

Cố Dương yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân một hồi, bất chợt từ trong túi áo lấy cặp mắt kính, giơ lên quơ quơ trước mắt Bạch Lạc Nhân .

"Bạch Lạc Nhân, cậu quá lắm rồi thật làm tôi đau lòng ."

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Anh có tình sao?"

"Tôi có gì vô tâm?" Cố Dương lấy ta bấm gò má của Bạch Lạc Nhân , dấu móng tay khảm rất sâu, "Nếu như tôi vô tâm, cũng sẽ không bỏ lại nhiều chuyện rồi bây giờ đến tìm cậu như vậy, cậu nghĩ rằng tôi thật tới đây đi công tác sao? Nhiều ngày như vậy cậu thấy Tôi đi tìm khách hàng, liên lạc qua lại với một thương gia không?"

Bạch Lạc Nhân trên tay tự động đóng lại

"Cậu biết tôi là vì sao bị Chu Lăng Vân giữ lại không? Bởi vì ông ta đoạt mắt kính của tôi, tôi đeo kính mắt rồi đụng phải ông ta. Lúc đó trên người tôi còn bị thương, là bị cậu và Cố Hải cùng họp lại đánh, Tay của tôi ngay cả tay lái đều không thể khống chế được... Cho tới hôm nay tôi mới biết được, tôi mạo hiểm lớn như vậy liều như vậy để đoạt lại kính mắt, rồi biết được cậu dùng tôi là "lớp vỏ ngoài" cấp cho ông ta."

Bạch Lạc Nhân hờ hững đáp lại một cậu, "Chỉ đùa một chút thôi mà."

"Đùa?" Cố Dương cười đến khó hiểu, "Cậu đem Cố Hải thay thế, đặt ở trên người tôi làm kẻ thế thân, cậu coi chuyện này là nói đùa? ở trong mắt cậu, thứ gì Không phải trò đùa?"

Bạch Lạc Nhân lạnh đi con ngươi mắt lóe lên, "Chỉ cần phát sinh ở trên người anh , tất cả đều là trò đùa."

"Sở dĩ cậu đem chuyện tôi thích cậu , xem thành thứ đùa giỡn phải không?" Cố Dương ánh mắt mang sâu xa quét thẳng đến mặt Bạch Lạc Nhân

Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân chỉ hời hợt đáp lại một cậu, "Lặp đi lặp lại đi đi về về nói sẽ không thú vị."

Cố Dương mặt trong nháy mắt bao trùm một tầng sương mù.

"Tám năm trước, tôi đơn thuần là trong giai đoạn trưởng thành, ngây thơ lại tự mãn, lúc ấy cậu ở chổ tôi biểu đạt thiện cảm, tôi còn bởi vì vậy không thể đáp lại mà trong lòng áy náy. . Nếu như tôi bị người khác cắt phanh thắng , lại sinh hoạt trong quân đội suốt tám năm, lại còn tin tưởng lời của cậu, nếu như vậy tôi thực sự sống như đã chết."

Cố Dương ngồi dậy, hai long mi mạnh mẽ chau lại cùng một chỗ.

"Cậu còn hận tôi đúng không?"

"Giữa hai ta vẫn chưa dùng đến chữ hận như vậy"

Cố Dương không khỏi cười cười.

"Giờ đến tám năm này, tôi cuối cùng không giải thích được tôi luôn mơ thấy cậu,, tôi mơ thấy cậu chặt đầu tôi,,cậu không tim không phổi dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Thật sự đáng sợ, Cố Dương tôi đã làm vô số chuyện thất đức, bởi vì sao hết lần này tới lần khác đều mơ gặp thấy cậu, đột ngột liền tỉnh ?"

"Vì con người của tôi rất nguy hiểm." Bạch Lạc Nhân nói chuyện năm đó với Cố Dương, "Cho nên tôi không lựa chọn gây tai họa cho anh, Lúc đó anh đối với tôi thật là tốt tôi rất cảm động đến cùng lại bóp chết nó ."

"Cậu đã gây họa." Cố Dương giọng nói đông cứng.

Bạch Lạc Nhân chút nào không tránh né, "Kỳ thực anh căn bản không thích tôi, chỉ vì anh thích so bì cao thấp."

"Hiện tại tôi rất hưởng thụ loại quá trình cao thấp này."

"Vậy anh liền tự ngu tự nhạc* đi !" Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Chỉ cần anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi là được."

(*Tự ngu tự nhạc: Giải trí, hưởng thụ, thỏa mảng…..)

"Nếu tôi vẫn cứ muốn thì sao?"

Cố Dương Nói xong bắt đầu xé rách cổ áo của Bạch Lạc Nhân .

Bạch Lạc Nhân nhéo mạnh trên cánh tay Cố Dương , "Tôi nói cho anh biết, bây giờ Cố Hải còn không phải là đối thủ của tôi, càng đừng nói anh. Nếu như anh nhất thời, thì khi còn chưa muộn từ phòng này cút ra ngoài, đỡ phải tôi tìm người đến mời anh ra."

Cố Dương căng thẳng không nhúc nhích.

Bạch Lạc Nhân phần eo dùng một chút lực, bất chợt đã đem nửa người Cố Dương đặt ở dưới thân, khủy tay bóp cổ hắn, quả đấm đảo tới phút chốc , Ánh mắt Cố Dương tránh đều không tránh , Bạch Lạc Nhân lại căn bản không hạ thủ.

Oán hận nghiến răng nghiến lợi, "Sao bộ dáng của anh cùng Cố Hải lạ giống nhau như vậy a?"

Bạch Lạc Nhân mỗi lần mắt thoáng một cái , đều sẽ nhìn nhầm. Đừng nói chi Cố Dương, coi như là một người không quen, nếu như trên người của hắn dáng dấp giống Cố Hải , Bạch Lạc Nhân đều sẽ đối với hắn hơn vài phần khoan dung.

“Nếu cậu nghĩ đều đem tôi ra trở thành người thế thân , tôi không ngại cậu đem tôi trở thành người thay thế cùng với cậu ở một đêm. Cậu yên tâm, miệng của tôi rất kín, nếu cậu một mực chắc chắn đem tôi thành Cố Hải, tôi sẽ không quấy rầy lại làm rõ danh tính .”

Lúc này đây, Bạch Lạc Nhân hạ thủ không một chút lưu tình.

“Cố Dương, tôi nói cho anh biết, Bạch Lạc Nhân tôi muốn phát tiết ra, để chơi trò mập mờ, cũng sẽ không tìm đàn ông. Cố Hải là người rất đặc biệt, cụ thể cho tôi còn là một tình yêu chân thành, nhìn ra đã thấy loại như thế đã tuyệt chủng .”*

(Thật ra tác giả nói 'giống loài đặc biệt' đọc sao thấy không hay nên mình đổi thành 'người')

“Đặc biệt ?” Cố Dương cười đến nham hiểm,“Cái gì là rất đặc biệt? Không lẽ cái dương v*t kia dài bằng hai cái sao?”

“Anh nói đúng rồi.” Bạch Lạc Nhân càng tổn hại,“Cái kia của cậu ấy dài đến nổi có thể đặt đến trên người của anh .”

Cố Dương tay ấn mạnh trên lưng Bạch Lạc Nhân , vốn ban đầu là Cố Hải uy hiếp, nhưng bị hắn một phen giáo huấn, hiện tại trở lại thành Bạch Lạc Nhân uy hiếp. Bộ vị hắn là phần yếu của cơ thể, bởi vậy ất mẫn cảm, nhất là không chịu nổi bị dày vò.

Đặc biệt bộ vị này lại bị tập kích, Bạch Lạc Nhân trong mắt lộ ra dáng vẽ hung ác.

“Tôi vốn cho anh giử lại chút ít mặt mũi, nếu anh không ít quan tâm, hôm nay tôi đã hảo hảo cấu xé khuôn mặt cái khuôn mặt này.”

Không khí sau đó rất thích hợp, mắt thấy sẽ muốn khai chiến , Cố Dương đột nhiên từ trong ngực rút ra một tấm giấy, giơ lên trước mặt Bạch Lạc Nhân ,

Bạch Lạc Nhân mặt một thoáng biến sắc.

“ "Anh. . . Anh làm sao sẽ lấy được vật này?"?”

Đây là hắn cùng hơn mười nhà nghiên cứu vất vả mấy tháng mới hoàn thành vẽ một bản đồ , loại cơ mật quân sự một khi rơi vào trong tay người khác , hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Không chỉ nói Bạch Lạc Nhân sẽ gánh vác trách nhiệm, hết thảy cùng việc này sẽ liên lụy các lãnh đạo đồng nghĩa bọn họ đều phải gánh trách nhiệm, trong đó cũng bao gồm Chu Lăng Vân

Cố Dương không nhanh không chậm nói:“Tôi trực tiếp vào phòng nghiên cứu của cậu, vốn nhân viên trông coi không cho vào, kết quả có người nói tôi là người quen, mỗi ngày đều đến đưa cơm cho cậu, liền cho phép tôi đi vào.”

“Anh mở máy tính của tôi bọn họ cũng không nói gì sao?” Bạch Lạc Nhân trên mặt đều xanh bét.

Cố Dương cầm trong tay tờ giấy lau lau chiếc nhẩn ,“Bọn họ không nói bất cứ điều gì.”

Kỳ thật, Bạch Lạc Nhân đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, vốn chính là cùng Cố Hải hợp tác dự án lần này, nhưng cũng anh trai hắn, hai người cảm tình rất tốt, là người đều xem nhau trong mắt. Hắn không nghĩ tới, Cố Dương sẽ dùng phương pháp giống vậy để chống lại một quân đội, đem sự kiện này thành một trò đùa còn mang thêm một tràng ác đấu.

Bạch Lạc Nhân theo bản năng chìa tay xé rách tờ giấy, Cố Dương rất hào phóng mà ném lại cho hắn.

“Dù sao tôi đã lưu vào trong máy tính rồi, tùy thời có thể lấy ra xem, tôi còn có thể đem nó giao cho xí nghiệp nước ngoài , khẳng định có thể được một bút lời nhiều. Cậu cũng không cần rất sốt ruột, cậu là loại người có chỉ số thông minh cao, còn thiết kế một phần cũng không gì là không thể.”

Mấy tháng cố gắng, thế nhưng đã bị Cố Dương dễ dàng giẫm lên như vậy .

Bạch Lạc Nhân có thể chờ, nhưng toàn đội của hắn không thể đợi, Cố Hải kia cũng không thể đợi, chi phí mấy triệu tờ nhân dân tệ tất cả đều ném vào, đừng nói là đình lại đột ngột, một khi trễ kỳ hạn công trình, tạo thành tổn thất đều không thể lường được. Một khi bản vẽ chạy đến trong tay người khác, nếu tiết lộ cơ mật quốc gia, tất cả bọn họ đều bị bỏ tù .

Trầm mặc sau một lúc lâu, Bạch Lạc Nhân đem ánh mắt dời về phía Cố Dương.

“Anh là một hòn đá hạ ba con chim a* !”

(* các bạn cứ hiểu một tên chúng 2 đích)

“Yên tâm, cậu và Cố Hải đều sẽ không có việc gì , nhiều lắm là bị mất ít tiền mà thôi, sẽ có hai người cam tâm tình nguyện đứng ra chịu tội thay .”

“Nói điều kiện đi !” Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra vẽ sắt nhọn.

Cố Dương trêu tức hỏi:“Cậu không nghĩ tới tôi sẽ không đành lòng sao?”

“Nhân cách bóp meo của anh đối với tôi cực kì nắm chắc.”

Cố Dương trong mắt dao động chợt lóe qua, hắn tạm thời để bản vẽ xuống, cùng Bạch Lạc Nhân mặt đối mặt mà ngồi.

“Cố Hải đâu?”

Bạch Lạc Nhân vào giờ phút này đều không muốn mở miệng, cảm giác nói chuyện đều ô uế cái đầu lưỡi mình.

“Đi Hongkong giúp anh giải quyết cục diện rối rắm .” ( má, đi giúp vậy còn đi mò mẫn ng yêu của người ta)

“Ôi chao, rất vô tư a !” Cố Dương thâm sâu khó lường cười,“Tự mình bên này cũng mở không ra cái kẹp , còn suy nghĩ đến tôi sao?”

Bạch Lạc Nhân ngang ngược cởi áo sơmi, trực tiếp vứt trên mặt Cố Dương , rồi sau đó tứ ngưỡng bát xoa* nằm ở trên giường.

( Hai tay, hai đầu gói cùng chạm vào.... tương đương với bốn chân sau cẳng như cái này là tám)

“Lên đi !”

Biểu tình trên mặt bi tráng

Cố Dương tay giử cằm Bạch Lạc Nhân,“Cậu quả nhiên đã thay đổi ! nhớ ngày đó, cậu thà tình nguyện nhìn Cố Hải ở trong địa đạo mà đông chết, cũng không hứng thú cùng tôi ở trên giường.”

“Ít nói nhảm, muốn làm thì nhanh lên !”

Cố Dương ánh mắt như muốn thiêu đốt xương quai xanh Bạch Lạc Nhân , thanh âm như trước vẫn ôn hoà .

“Cậu nói xem, nếu để Cố Hải biết bây giờ cậu lại dùng duy nhất là chọn cách này, cậu ta hẳn là rất thất vọng?”

Bạch Lạc Nhân hung hăng giử cổ áo Cố Dương,“Anh không phải không được? Nếu không được thì để tôi?”

Cố Dương một phen giử cổ Bạch Lạc Nhân rồi đè trên giường, tay hướng sát bên quần hắn tìm kiếm, hắn đang thử thăm dò Bạch Lạc Nhân, rồi đang chờ điểm mấu chốt sau đó chọc thủng trong nháy mắt, bất chợt nghĩ hắn sẽ lộ ra một bộ biểu tình cầu xin. Dù chỉ là thở dốc giãy dụa , ít nhất cũng để Cố Dương chứng kiến, Bạch Lạc Nhân đối với hắn còn nhân từ vì thể vẩn còn ôm một chút ảo tưởng.

Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân từ đầu đến cuối đều cứng ngắc như một pho tượng đá.

Cố Dương hung hăng đem tay quyết liệt kiềm giữ mặt Bạch Lạc Nhân , ánh mắt bất chợt mang theo nghiền ngẫm trở nên lạnh lùng..

“Cậu đối với tôi, dù hiểu một chút cũng không có!”

Nói xong lời này, phá cửa đi ra

Bạch Lạc Nhân từ trên giường ngồi dậy,một tay tiếp lấy được bản vẽ trượt xuống dưới, trong lòng âm thầm trả lời: Tôi thật không muốn hiểu rõ về anh, cũng không dám làm như vậy .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.