Lục Địa Kiện Tiên

Chương 6: Nản lòng thoái chí




Người đẹp ấy thấy Sở Thế Kiệt cứ nhìn chằm chằm vào mình, mà tầm nhìn ấy lại hướng xuống dưới, cứ tưởng rằng Sở Thế Kiệt đang nhìn bộ ngực hãnh diện của mình, cô ấy không chịu nổi liền ngẩng đầu ưỡn ngực ra mà tiến lại gần hơn nữa, để lộ khe rãnh sâu hơn nữa cho Sở Thế Kiệt nhìn.

Đàn ông mà, ai mà chẳng háo sắc.

Mà người như Sở Thế Kiệt vừa đẹp trai lại giàu có, cho dù sau này anh ấy còn có rất nhiều người đẹp tự nguyện tìm đến đi chăng nữa, nhưng nếu như có thể thành công ngồi lên vị trí đó, trở thành Sở phu nhân, vậy thì chẳng phải quá tuyệt vời sao?

“Ông Tổng, hay là, mình ra hoa viên đằng sau nói chuyện nhé?” Người đẹp ám chỉ mà hỏi.

Sở Thế Kiệt dường như không nghe được lời mời của người đẹp vậy, hỏi, “Sợi dây chuyền trên cổ em, mua ở đâu vậy?”

Người đẹp ngơ người ra, tuy rằng không hiểu tại sao Sở Thế Kiệt đột nhiên lại hỏi về sợi dây chuyền này, nhưng cô ấy vẫn thẳng thắng trả lời, “À, em mua từ một phu nhân khác, thật ra lúc sớm em đã muốn mua sợi dây chuyền này rồi, vì là kiểu dáng số lượng có hạn, cả thế giới chỉ có một sợi, nhưng tới lúc mua thì đã bị người khác mua trước rồi, nhưng lại không ngờ, mới ngày hôm qua, trong đám bạn, lại có một người bán lại sợi dây chuyền này, nên em đã mua lại.”

Sở Thế Kiệt nghe xong, liền cau mày lại.

Hàn Nhã đã bán sợi dây chuyền đi rồi sao? Chẳng phải lúc đó cô ấy nói thích lắm sao, tại sao lại bán đi rồi?

Sở Thế Kiệt hoài nghi, quay lưng rời khỏi.

“Ơ, Ông Sở, Ông Sở, ông đi đâu vậy!” Người đẹp phía sau hờn dỗi mà giậm chân, nhưng cũng chỉ có thể giậm chân mà thôi.

Về đến nhà, Hàn Nhã trước sau như một, khi nghe được tiếng động cơ xe, liền chạy ra đón Sở Thế Kiệt.

Sở Thế Kiệt nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng mỉm cười của cô ấy, ánh mắt bừng tỉnh, thản nhiên hôn lên gò má cô ấy.

Sau khi lên phòng, Hàn Nhã lại ân cần giúp Sở Thế Kiệt mở nước tắm, nói, “Anh Kiệt, hôm nay anh đi dự tiệc chắc cũng mệt rồi, anh tắm sớm và đi ngủ sớm nhé.”

Sở Thế Kiệt cau mày híp mắt, nói, “Tiểu Nhã, anh có chút nhức đầu, em giúp anh đi pha ly trà dã rượu nha.”

Hàn Nhã ngớ người ra, trà dã rượu, đó là cái gì vậy? Cô ấy chỉ biết thuốc dã rượu thôi, thuốc thì ở tiệm thuốc có bán, nhưng trà dã rượu, nó là một loại trà sao?

Nhưng, là một người vợ hiền đức, cô ấy chỉ có thể cười và nói, “Dạ, Vâng.”

Cầm theo chiếc điện thoại xuống lầu, Hàn Nhã vào bếp bắt đầu tìm kiếm trà dã rượu, vừa nhìn, là hoa cả mắt, trà gì mà khó pha quá vậy?

Thôi kệ, pha đại vậy, chủ yếu cho Sở Thế Kiệt cảm nhận được tấm lòng của cô ấy là đủ rồi.

...

Tại phòng ngủ, Sở Thế Kiệt đi về hướng phòng để quần áo, ở đó, hơn một nửa căn phòng đều là quần áo của Hàn Nhã, còn có một tủ đồ trang sức dành riêng cho Hàn Nhã.

Trước đây, Sở Thế Kiệt vốn không hề lục lọi những cái tủ này, nhưng, khi anh ấy mở tủ trang sức ra, lại phát hiện cả ba ngăn tủ, chỉ còn lại một chiếc lắc tay và một xâu chuỗi, sắc mặt, vô cùng kinh ngạc.

Lúc trước ở Thụy Sĩ, Hàn Nhã đã mua dây chuyền, lắc tay, vòng ngọc, cộng lại cũng trên 10 chiếc, nhưng giờ đây, sao chỉ còn lại một chiếc lắc tay và một xâu chuỗi rẻ tiền này vậy?

Sở Thế Kiệt đột nhiên nhớ lại hôn lễ của ngày hôm đó, anh ấy đã nghe trộm được cuộc gọi đó... có người tống tiền Hàn Nhã về 100 triệu đó.

Chỉ vì sau đó nghe được tin Hạ Thất Thất đã chết, anh ấy luôn nghĩ đến chuyện của Hạ Thất Thất, nên đã quên bén chuyện này.

Nên, giờ đây Hàn Nhã đã bán hết những trang sức quý báu này, là để gom góp 100 triệu đó sao?

Rốt cuộc là ai đã tống tiền Hàn Nhã, nhưng cô ấy, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không dám nói cho anh ấy biết, mà lại lựa chọn một mình gánh vác chuyện này?

Lúc ra khỏi phòng quần áo, vừa đúng lúc Hàn Nhã đang bưng ly trà dã rượu đi vào phòng ngủ.

Hàn Nhã cứ tưởng rằng Sở Thế Kiệt đi lấy quần áo hay gì đó, nên không để ý đến, sau đó dịu dàng nói, “Anh Kiệt, trà dã rượu pha xong rồi, đây là lần đầu tiên em pha, chắc là sẽ không ngon lắm, lần sau, em bảo đảm sẽ pha ngon hơn.”

Vẫn dịu dàng như trước đây

Ánh mắt Sở Thế Kiệt hiện lên vẻ bối rối, anh ấy nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã một cách sâu thẳm.

Hàn Nhã bị anh ấy nhìn chằm chằm với ánh mắt kì lạ khiến toàn thân cũng cảm thấy khó chịu, cô ấy chịu không nổi nữa, nuốt một ngụm nươc bọt, sau đó hỏi, “Anh Kiệt, anh sao vậy? Trên mặt em có dính gì à?”

Đôi mắt Sở Thế Kiệt hí lại, lặng im một lúc, rồi nói, “Không có gì, chỉ là cảm thấy em rất đẹp.”

Thản nhiên mà dứt lời, Sở Thế Kiệt quay người đi về hướng phòng tắm, anh ấy nhìn chằm chằm mình qua tấm gương, ánh mắt ngày càng u sầu.

Tại sao, giờ đây khi anh ấy nhìn Hàn Nhã, đã không còn cảm giác như trước kia... cô ấy là người phụ nữ năm xưa đã cứu anh ấy khi bị tai nạn xe, họ yêu nhau rất hợp tình hợp lý, khi đó anh ấy rất thích cô ấy, còn thề là phải cưới cô ấy làm vợ, nhưng bây giờ đã cưới được rồi, tại sao, anh ấy trái lại cảm thấy trong lòng trống trải như vậy?

Trong đầu, lại thoáng qua hình ảnh gương mặt Hạ Thất Thất, giọng nói ngọt ngào mà gọi anh Kiệt...

Siết chặt nắm đấm, Sở Thế Kiệt mím chặt môi lại, đấm một phát thật mạnh lên tường gạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.