Lục Địa Kiện Tiên

Chương 19: Chuyện tốt mà cô làm đấy




Sở Thế Kiệt tự cười vào mình, sau đó đứng dậy, nói, “xin lỗi, tôi sẽ không đến quấy rầy Thất Thất nữa, hy vọng anh, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy.”

Nhưng, có những lúc, nói ra những lời chúc phúc thì rất dễ dàng, nhưng để làm được điều đó, thì lại rất khó.

Sở Thế Kiệt bắt đầu rơi vào tình trạng mất ngủ, anh ấy luôn nghĩ về những lời nói của Mục Tư Vận, nghĩ đến Hạ Thất Thất đã từng vì anh ấy mà chịu đủ mọi sự dày vò trên tinh thần mà dẫn đến tự sát, anh ấy làm sao cũng không thể ngủ được.

“Ba ơi, sao ba còn chưa ngủ nữa vậy?” Tiểu Hi tỉnh dậy trong nữa đêm khuya, vừa dụi mắt, vừa hỏi Sở Thế Kiệt, “Ba đang nhớ mẹ, nên mới ngủ không được phải không?”

Sở Thế Kiệt ngơ người ra, “sao Tiểu Hi biết được vậy.”

“Bởi vì thỉnh thoảng, con hay nghe thấy ba gọi tên mẹ trong mơ, ba luôn miệng kêu, Thất Thất, Thất Thất.” Tiểu Hi vừa nói, thân hình nhỏ bé vừa ngồi dậy, nhìn lên tấm hình cưới treo trên tường.

Phía trên kia, Hạ Thất Thất nụ cười rạng rỡ, còn Sở Thế Kiệt thì khuôn mặt lạnh như băng mà nhìn vào ống kính, một bức ảnh cưới mà hai gương mặt trái ngược nhau, nhưng đó lại là bức ảnh có nụ cười đẹp nhất của Hạ Thất Thất, vì vậy, Sở Thế Kiệt đã đem bức ảnh đó treo lên tường.

“Ba ơi, Tiểu Hi cũng rất nhớ mẹ.” Tiểu Hi nói một cách nhỏ nhẹ, trong ánh mắt, hiện lên sự nhớ nhung.

Trong phút chốc vành mắt Sở Thế Kiệt đỏ ửng lên, Tiểu Hi cần mẹ, nó vốn dĩ có thể có một người mẹ, một người mẹ rất yêu thương nó, nhưng vì những tội lỗi mà anh ấy đã gây ra, khiến cho đứa con trai của mình, không thể hưởng được tình thương của mẹ.

“Tiểu Hi...” Sở Thế Kiệt nghẹn ngào, vuốt ve đầu của Tiểu Hi, nói, “xin lỗi, Tiểu Hi, ba đã nói dối con, thật ra mẹ con vẫn còn sống, nhưng vì ba đã phạm sai lầm, ba không còn mặt mũi nào để xin mẹ con tha thứ, và mẹ con, cũng sẽ không tha thứ cho ba nữa.”

Ánh mắt của Tiểu Hi, từ rạng rỡ, trở nên buồn rầu, “mẹ thật sự, không thể tha thứ cho ba sao?”

Sở Thế Kiệt lắc đầu, anh ấy cũng đã từng nghĩ qua vô số lần, muốn quay lại đó cầu xin sự tha thứ của Thất Thất, nhưng anh ấy, cũng giống như Mục Tư Vận đã nói, dựa vào cái gì, làm sao lại đáng?

Nếu như tình yêu là sự bên nhau, anh ta nguyện dùng cả đời người còn lại để ở bên Thất Thất, nhưng nếu như Hạ Thất Thất không đồng ý ở bên anh ta, anh ta còn có thể làm gì?

Trong lĩnh vực kinh doanh, anh ấy là một cao thủ, nhưng trong lĩnh vực tình yêu, anh ấy thực ra là một thằng ngốc, anh ấy thậm chí không biết rằng, thực ra trong tình yêu, có thứ gọi là kiên trì, ví dụ như, 101 lần cầu hôn, và chẳng hạn như, 101 lần xin lỗi.

So với sự bối rối của Sở Thế Kiệt, đầu ốc ngây thơ của Tiểu Hi lại đơn giản hơn nhiều, Tiểu Hi hỏi, “Ba ơi, vậy mẹ cũng không thích Tiểu Hi, không cần Tiểu Hi sao?”

Ánh mắt Sở Thế Kiệt trở nên u ám, “mẹ con, không hề biết con vẫn còn sống, năm xưa, ba đã nói dối mẹ rằng Tiểu Hi không còn nữa, vì vậy mẹ con đã rất đau buồn và sau đó còn tự sát, ba là một người có tội.”

Có vẻ như, thực sự rất tội lỗi.

Thật ra Tiểu Hi không hiểu những chuyện phức tạp như vậy, nó chỉ hỏi, “Vậy ba ơi, Tiểu Hi có thể cho mẹ biết được sự tồn tại của Tiểu Hi không?”

Sở Thế Kiệt ngớ người ra, nếu như Hạ Thất Thất biết được sự tồn tại của Tiểu Hi, có lẽ cô ấy sẽ rất thích Tiểu Hi... cho dù Thất Thất không thể tha thứ cho mình được, nhưng cô ấy, có lẽ sẽ rất thương Tiểu Hi...

Vậy nếu như tình cảm giữa cô ấy và Tiểu Hi dần dần tốt lên, sau đó anh ấy cũng tham gia vào, thì Hạ Thất Thất có thể vì Tiểu Hi mà tha thứ cho anh ấy không?

Một ý tưởng rất ngu ngốc, một Tổng Giám Đốc Sở, cuối cùng cũng đã nghĩ ra.

Tuy nhiên, cho dù muốn cho Tiểu Hi và Hạ Thất Thất nhận lại nhau, có lẽ cũng nên, theo thứ tự từng bước một? nếu như quá đột ngột, hay là vì Hạ Thất Thất quá căm hận anh ấy mà không chịu nhận lại Tiểu Hi, vậy thì sẽ hỏng bét.

Chân mày chau lại, cuối cùng anh ấy cũng đã nghĩ ra một ý tưởng vẹn cả đôi đường, sinh lực bỗng trổi dậy, anh ấy lấy điện thoại từ trên tủ giường lên, sau đó gọi cho thư ký của mình.

Rạng sáng 3 giờ, quấy nhiễu đến giấc mộng, thư ký của đầu dây bên kia sau một hồi lâu mới nhấc máy lên, trong giọng nói buồn ngủ ấy mang theo sự oán giận trong lòng, “Tổng Giám Đốc, đã trễ vậy rồi, ông có việc gì vô cùng khẩn cấp, hay đặc biệt khẩn cấp không?”

Sở Thế Kiệt dường như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của thư ký, nói, “Hãy chuẩn bị, thành lập một chi nhánh công ty trong thành phố A, đặt tên công ty là Bất động sản Thất Hạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.