Lục Địa Kiện Tiên

Chương 17: Tâm như tro tàn




Sau khi Sở Thế Kiệt về đến thành phố S, đã cho người căn cứ vào số điện thoại của Hạ Thất Thất, mà điều tra ra được một loạt thông tin của cô ấy, bao gồm công việc hiện tại của cô ấy, bạn bè, Wechat, Weibo, vân vân...

Sở Thế Kiệt đã theo dõi Weibo của cô ấy, mới biết được, bây giờ cô ấy là một nhiếp ảnh gia tự do, cô ấy giúp người ta chụp ảnh cưới, ảnh tuần trăng mật, ảnh đứa con, từng bức ảnh trên đó và những người được chụp hình đó, đều hiện lên vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Dường như, ai nấy đều rất hạnh phúc, ngoại trừ cô ấy ra.

Đôi mắt ủ rủ, sau đó Sở Thế Kiệt đang định tắt Weibo đi, thì đột nhiên phát hiện, trên dòng chữ trạng thái của một bộ ảnh cưới, Hạ Thất Thất đã ghi một đoạn, [Hạnh phúc là gì,chính là em yêu anh, đồng thời anh cũng yêu em, chúng mình cùng nắm tay nhau, xâm nhập vào cuộc sống của nhau. Tuy là theo chủ nghĩa độc thân, nhưng mỗi lần chứng kiến thấy những cặp đôi vợ chồng hạnh phúc bên nhau, đều cảm thấy rất cảm động, chúc phúc cho hai người.]

Đôi mắt Sở Thế Kiệt nheo lại, con ngươi như bị cố định lại, dồn lại sự tập trung mà nhìn vào bốn chữ "chủ nghĩa độc thân"

Cái này nghĩa là sao, Hạ Thất Thất bây giờ đang theo chủ nghĩa độc thân sao? Nhưng không phải cô ấy và Mục Tư Vận đang ở bên nhau sao? Cô ấy không phải nói rằng bây giờ cô ấy rất hạnh phúc sao?

Trái tim, vừa vui mừng vừa hỗn loạn mà đập loạn xạ, Sở Thế Kiệt dường như nhìn thấy bầu trời vốn đen như mực ấy, bỗng nhiên có một ánh hào quang rực rỡ chiếu xuống, làm tỏa sáng cả bầu trời, đồng thời chiếu sáng cả trái tim, trở nên tràn đầy sức sống!

Hạ Thất Thất vẫn còn độc thân, cô ấy là độc thân!

Bấm vào số điện thoại nội bộ, Sở Thế Kiệt lập tức dặn dò thư ký, "lập tức đặt vé máy bay đi thành phố A cho tôi!"

.....

Hạ Thất Thất tan ca về nhà, vừa mở cửa ra, nửa bàn chân vừa bước được vào, thì phía sau bỗng xuất hiện sự áp bức của một bóng đen.

"Ai!" Hạ Thất Thất hoảng hốt quay người lại, vớ lấy chiếc ô gấp trên kệ gần cửa, sau đó quay ra phía sau đánh.

"Phịch, phịch, phịch!" đánh đánh đánh!

"Thất Thất, là anh!" Sở Thế Kiệt vừa lấy một cánh tay chống lại ngay mặt mình, vừa dùng một tay khác nắm lấy cánh tay đánh hỗn loạn của Hạ Thất Thất.

Hạ Thất Thất đơ người ra, rút tay về, sau đó càng dùng sức hơn mà đánh vào đầu của Sở Thế Kiệt "Ai cho anh vào đây, anh ra ngoài, đi ra ngoài!"

"Thất Thất, em nghe anh giải thích!" Sở Thế Kiệt lợi dụng cơ thể cường tráng của mình, giữ lấy đôi tay của cô ấy, sau đó chống lên cánh cửa.

Tư thế mập mờ, khiến gương mặt Hạ Thất Thất đỏ ửng lên, cô ấy gần như thẹn quá giận mà đưa chân lên đá anh ấy, "Sở Thế Kiệt, trước kia tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà, tôi và Tư Vận đã kết hôn rồi, xin anh đừng đến làm phiền chúng tôi!"

"Thất Thất, em đang nói dối, em và Tư Vận thật chất không hề ở bên nhau, em và hắn một người ở 1201, một người ở 1202, anh điều tra qua rồi, hai người không có kết hôn, em không cần gạt anh nữa!" Sở Thế Kiệt dùng đầu gối ngăn chân của cô ấy, chân hai người chồng chéo lên nhau, sự nóng bỏng của nhiệt độ thân thể đi qua lớp vải mỏng, chuyền qua làn da của đối phương.

Đôi mắt Hạ Thất Thất đỏ thẫm, tức giận mà vùng vẫy lên, "Sở Thế Kiệt, anh buông tôi ra! Ai nói tôi và Tư Vận không có ở bên nhau, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn, chúng tôi chỉ là không có sống chung trước khi kết hôn thôi!"

Sở Thế Kiệt vẻ mặt nhăn nhó, anh ấy lại không nghĩ đến vẫn còn trường hợp này, nhưng anh ấy không tin, không tin!

"Thất Thất, anh đã xem qua Weibo của em rồi, em nói em theo chủ nghĩa độc thân mà"

Năm ngón tay của Sở Thế Kiệt luồn qua các ngón tay của cô ấy, quấn chặt lấy nhau, anh ấy nhìn cô ấy, trong ánh mắt hiện lên sự áy náy sâu sắc, "Thất Thất, anh biết rằng anh có lỗi với em, anh xin lỗi vì những tổn thương mà anh đã gây ra cho em, anh biết lỗi rồi, anh trịnh trọng cầu xin sự tha thứ của em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.