Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 95: Hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu (thượng)




“Công Tôn, ngươi đã khỏe chưa?”

Trong nha môn Tùng Giang phủ, Triệu Phổ khiêng Tiểu Tứ Tử đang cầm trái quýt hỏi Công Tôn đang bận rộn ở trong phòng ngỗ tác.

Từ Khánh chờ ở cửa, chuẩn bị đón mọi người lên thuyền đến Hãm Không Đảo, bọn Bạch Ngọc Đường hẳn là đang đợi ở trên thuyền rồi.

“Các ngươi đi đi.” Công Tôn còn đang nghiệm thi, hắn trước sau vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân chết của mấy người này có chút khả nghi, liền muốn kiểm tra thêm mấy lần nữa.

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử rất muốn đi đến Hãm Không Đảo, thấy Công Tôn không muốn đi, liền kêu hắn ……. phụ thân bé từ hôm qua đến hôm nay đều nghiên cứu về nguyên nhân cái chết của mấy thi thể kia, thật bận rộn nha.

Công Tôn bỏ đồ ở trên tay xuống, thấy Tiểu Tứ Tử có dáng vẻ rất muốn đi, liền dỗ dành bé, “Tiểu Tứ Tử, con cùng với bọn Triệu Phổ đi đi, đi chơi cho thật vui vẻ vào, phụ thân không đi được.”

Tiểu Tứ Tử hơi xị mặt, “Phụ thân không đi a?”

“Ta nói này Thư ngốc, ngươi nên kết hợp giữa làm việc và thư giãn a, nghỉ ngơi một chút sau đó lại tra tiếp sao.” Triệu Phổ cũng khuyên Công Tôn.

Công Tôn xua xua tay, “Ta tra ra nguyên nhân cái chết càng nhanh, thì càng chóng có đầu mối, nếu không, nói không chừng hôm nay lại có người chết nữa, ngươi thay ta trông Tiểu Tứ Tử một ngày.”

Triệu Phổ bật cười, “Ngươi rốt cuộc cũng chịu yên tâm giao nhi tử cho ta rồi a?”

Công Tôn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ta mới là cha nó!”

“Tiên sinh a, ngươi không đi sao được a?!” Từ Khánh đợi nửa ngày, chính là muốn chờ Công Tôn cùng đi. Đại ca Đại tẩu những năm này thường cảm kích Công Tôn, vẫn muốn tìm một cơ hội để cảm tạ ân cứu mạng của hắn năm đó. Hôm nay, Đại tẩu cũng đã có tin vui, năm đó nếu như không có Công Tôn, Hãm Không Đảo cũng không có được cả nhà đoàn viên, chuyện vui liên tiếp, đó là một đại ân nhân a. Thấy Công Tôn không chịu đi, Từ Khánh gấp đến độ vò đầu bứt tai, mấu chốt chính là người ta có lý do đầy đủ, là vì tra án……

Tử Ảnh nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiểu Tứ Tử, ý tứ giống như là bảo Tiểu Tứ Tử khuyên phụ thân bé một chút.

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, nhìn nhìn mọi người một chút, lại nhìn Công Tôn đang cau mày tâm sự trọng trọng một chút, nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Phổ.

Triệu Phổ ngẩng đầu.

Tiểu Tứ Tử nói, “Cửu Cửu, con muốn xuống dưới.”

Triệu Phổ cho là Tiểu Tứ Tử muốn đi làm nũng với Công Tôn, liền đem bé từ bả vai thả xuống dưới đất.

Tiểu Tứ Tử chân vừa mới chạm đất, liền sửa sang lại y phục một chút, chạy đến bên người Công Tôn, “Tiểu Tứ Tử cùng không đi.”

…………..

Mọi người sửng sốt.

Công Tôn cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt ngẩng mặt nhìn Công Tôn, “Tiểu Tứ Tử bồi phụ thân.”

“Ách….” Công Tôn đưa tay xoa xoa khuôn mặt tròn xoe của bé, “Con không phải muốn đi Hãm Không Đảo sao, phụ thân một mình ở lại là được…….”

“Ngày mai hoặc lúc khác đến cũng được mà.” Tiểu Tứ Tử xắn tay áo, bộ dáng giống như là muốn phụ giúp cho Công Tôn, “Phụ thân làm xong chính sự chúng ta sẽ cùng đi.”

Công Tôn há miệng, Tiểu Tứ Tử lôi kéo Công Tôn tiến vào ngỗ tác phòng, còn không quên xua tay với bọn Triệu Phổ, ý bảo mọi người đi đi.

Công Tôn ngược lại bị làm khó xử, bị bé kéo vào trong phòng, hắn ngồi xổm xuống nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử … hay là phụ thân sẽ cùng con đến Hãm Không Đảo trước đi, ăn cơm xong ta sẽ lại trở về……..”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Phụ thân nếu như không tra rõ nguyên nhân cái chết của mấy người đó thì nhất định sẽ không vui vẻ mà ngoạn chơi, phụ thân không vui, Tiểu Tứ Tử cũng không vui vẻ!”

Công Tôn đã cảm thấy lỗ mũi bắt đầu cay cay, tiểu đoàn tử nhà hắn chính là tri kỷ đệ nhất thiên hạ a!

Đám ảnh vệ đang bám ngoài cửa nghe lén, người nào người nấy cũng đều cắn khăn tay ——- Tiểu vương gia nhà bọn hắn chính là ngoan nhất thiên hạ a.

Triệu Phổ cũng khoanh tay một cái —– Được rồi! Giờ thì lớn nhỏ đều không đi rồi, chỉ còn lại một mình lão tử!

Từ Khánh suy nghĩ một chút cũng không tiện làm khó người khác, liền lưu lại một thủ hạ, nói là chờ đến khi Công Tôn làm xong chuyện thì cho người đến Hãm Không Đảo báo tin, hắn sẽ phái người đến đón.

Vì vậy, mọi người chỉ đành phải đi trước, lưu lại Công Tôn cũng Tiểu Tứ Tử ở lại trong sân bận rộn.

Bao Chửng vốn cho là hôm nay tất cả mọi người đều đến Hãm Không Đảo, hắn cùng với Bàng thái sư cầm một quyển ghi chép phong thổ Tùng Giang phủ, chuẩn bị ra ngoài tìm một quán trà ngồi một chút, thuận tiện hỏi thăm tin tức liên quan đến Hồ yêu, tiện thể quan sát một chút chung quanh xem có đầu mối gì hay không.

Đi qua hậu viện, Bàng Cát liền nhìn thấy con Tiểu hồ ly kia ngồi trên bàn đá liếm lông, tò mò mò hướng vào bên trong nhìn một cái, vội vàng chạy ra kéo Bao Chửng lại ——- Nhìn!

Bao đại nhân nhìn vào bên trong, thấy Công Tôn vẫn còn nhìn về phía những thi thể này suy nghĩ, Tiểu Tứ Tử thì đang ngồi ở ngưởng cửa, đang giúp hắn phối dược gì đó đây.

“Ai nha tiên sinh.” Bao Chửng chạy vào phòng, “Chẳng lẽ lại có phát hiện gì mới sao?”

Công Tôn có chút bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, “Còn không có.”

“Không phải đã nói là do Vô Phong chưởng tạo thành sao?” Thái sư cũng đi vào, nhìn thấy một gian đều là thi thể máu thịt mơ hồ, liền đứng ở ngoài cửa không dám vào trong.

Công Tôn rầu rĩ nói, “Ngoài mặt nhìn có vẻ như vậy, nhưng mà hình như lại có chút gì đó không đúng, nói thí dụ như, nếu như là do bị chưởng lực gây thương tích, như vậy ít nhất trên người cũng phải lưu lại dấu tay! Thế nhưng những thi thể này lại vô cùng sạch sẽ, một chút vấn đề cũng không có.”

Bao Chửng cười, vỗ vỗ Công Tôn, “ Không bằng tiên sinh cứ nghỉ ngơi một lát đi, mang theo Tiểu Tứ Tử đến Hãm Không Đảo ăn bữa cơm, hít một chút gió biển thay đổi tâm tình, nói không chừng sẽ có phát hiện mới, cái này gọi là chỉ cần một lần tra là có thể dễ dàng nắm được ngay điểm mấu chốt.”

Công Tôn suy nghĩ một chút, ngược lại cảm thấy cũng đúng! Mặt khác, hắn thấy Tiểu Tứ Tử một mình ngồi ở ngoài cửa giúp hắn phối lại dược liệu cũng có chút đau lòng, ngược lại càng không thể tập trung tinh thần.

“Không biết bọn Tam gia đã cho thuyền đi chưa.” Công Tôn ra cửa rửa tay.

Lúc này, người do Từ Khánh lưu lại liền nói, “Tiên sinh, ngươi lúc này tới, thuyền hẳn là vẫn còn chưa có rời đi đâu, Tam gia còn muốn vận chuyển hàng nữa, ít nhất phải một canh giờ mới có thể nhổ neo.”

“Tiểu Tứ Tử, nhanh chóng đi rửa tay.” Công Tôn vẫy vẫy Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt bỏ đồ trong tay ra, chạy đi rửa tay, thật vui vẻ mà kéo bàn tay của Công Tôn, cùng nhau chạy đến bến tàu.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử bước nhanh ra khỏi nha môn, gia đinh Từ Khánh lưu lại chỉ cho hắn đường đi tới bến tàu, nói là cứ đi thẳng về phía tây, tới chỗ đường vòng là có thể thấy được bến tàu rồi. Sau đó, gia đinh còn phải đi vào trong Tùng Giang phủ làm việc khác, Công Tôn một mình ôm Tiểu Tứ Tử đi về phía Tây, vừa mới bước đi được hai bước, Tiểu hồ ly liền nhảy lên, chui vào trong ngực Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu hồ ly rất thân, hồ ly kia cả ngày lẫn đêm đều đi theo bé.

Công Tôn liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, con không sợ hồ ly này sao?”

Tiểu Tứ Tử xoa xoa đầu hồ ly lắc lắc, “Nó cũng không có cắn người.”

“Không phải a, phụ thân muốn nói đến chuyện Hồ Ly tinh kia.” Công Tôn nghiêm túc nói, “Chẳng lẽ không cảm thấy con hồ ly này quá thông minh sao.”

“Đúng ác, bất quá hồ ly vốn thông minh a.” Tiểu Tứ Tử vừa nói lại vừa sờ sờ đầu Tiểu hồ ly, “Chuyện tốt chuyện xấu gì nó cũng báo mộng cho con đó.”

“Nó báo mộng cho con?” Công Tôn buồn cười, vỗ vỗ cái mông bé, “Con bao lâu không có nằm mộng rồi? Nằm mộng cái gì, mau nói cho phụ thân biết!”

Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn vừa hỏi, lại nghĩ đó cũng không phải mộng đẹp gì …… vì vậy đưa tay nhẹ nhàng nắm một chòm tóc của Công Tôn, nhỏ giọng thầm thì một câu, “Mộng đều không đúng với sự thật đâu!”

“Sao?”

“Đều không đúng a!” Tiểu Tứ Tử rất khẳng định mà gật đầu.

Hai người vốn hảo hảo đi trên đường, nhưng dần dần, cũng cảm giác bốn phía có không ít người cứ chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.

Công Tôn có chút không hiểu, cảm thấy bầu không khí có chỗ không đúng lắm, theo bản năng mà bước nhanh hơn.

Lại đi thêm một hồi, hắn liền nghe thấy bên đường có không ít người nhỏ giọng bàn tán, “Đứa bé kia ôm một con hồ ly, thấy không?”

“Đây chắc không phải là hai yêu hồ chứ? Ngươi xem hắn cũng mặc một thân bạch y a.”

…………….

Cũng không biết ai là người đầu tiên nói ra, những người đi theo bàn tán lại càng ngày càng nhiều, họ cũng dần dần cảm thấy Công Tôn và Tiểu Tứ Tử chính là Hồ yêu.

Công Tôn nhìn mình một chút, lại nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, cau mày ………….

Tiểu Tứ Tử liền nhìn Tiểu hồ ly trong ngực một chút, giương mắt nhìn Công Tôn.

Công Tôn cười một tiếng, “Nó có phải là bằng hữu của con không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

“Vậy con phải ôm nó thật chặt, nếu lúc này buông tay, nó không thể không bị những người thấy hồ ly là sợ hãi kia đánh chết.”

Tiểu Tứ Tử theo bản năng mà ôm chặt lấy Tiểu hồ ly.

Công Tôn gật đầu, “Vậy là đúng rồi, con nếu như đã coi là là bằng hữu thì dù có nguy hiểm hơn nữa cũng không được buông tay, vào lúc này chỉ có chúng ta mới có thể bảo vệ nó.”

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu.

Công Tôn cũng nhanh chân bước đi, Tiểu Tứ Tử đột nhiên tiến lên, đến bên tai hắn nhỏ giọng nói, “Phụ thân, mấy người phía sau vẫn một mực đi theo chúng ta nga!”

“Là ai?” Công Tôn không có quay đầu lại, nhưng mà lúc nãy hắn cũng cảm thấy hình như có ngươi theo dõi, hơn nữa …… nhất định phải có người cố ý tung tin ở xung quanh, nói rằng bọn họ chính là hồ yêu.

“Mấy người kia sáng sớm con đã gặp.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói với Công Tôn, “Là cái gì đó, Hỏa cái gì….”

Công Tôn nhướng mày, “Hỏa chưởng môn?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

Công Tôn tâm nói không ổn, bây giờ cũng chỉ có hắn cùng Tiểu Tứ Tử, bên người ngay cả một ảnh vệ đều không có, vạn nhất người của Hỏa chưởng môn gây phiền toái, vậy thì hỏng bét. Mặt khác, Công Tôn cũng cảm thấy không thoải mái, Hỏa chưởng môn này đơn giản chỉ là lũ tiểu nhân hèn hạ, công tư cũng chẳng biết phân biệt, còn tự xưng cái gì mà danh môn chính phái.

Nghĩ đến đây, Công Tôn liền nhẹ nhàng móc ra một cái túi bên hông Tiểu Tứ Tử, bên trong có cất một chút bột thuốc dùng khi nguy cấp. Hắn mặc dù không biết võ công, nhưng dù sao cũng đã mang theo Tiểu Tứ Tử vào nam ra bắc, có tình huống nào mà không trải qua!

……………………..

“Vương gia, ngươi sao lại đi chậm như vậy a?” Âu Dương ôm cánh tay, nhìn Triệu Phổ có dáng vẻ không yên lòng, cứ đi ba bước lại quay đầu lại một lần nói.

“Bến tàu đang ở phía trước đó, ngươi vừa đi vừa đạp kiến a?” Âu Dương bĩu môi.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh thấy Triệu Phổ có vẻ buồn buồn, liền cười hì hì tiến tới, “Vương gia, muốn nhi tử a?”

Triệu Phổ bĩu môi —– Nói thì hay lắm, cái gì mà cùng đi Hãm Không Đảo ăn hải sản, Thư ngốc kia thật là không có tình thú.

“Công Tôn cũng thật là làm mất hứng ……..” Âu Dương bất mãn.

“Đi.” Triệu Phổ đạp Âu Dương một cước, “Hắn ở lại là để làm chính sự! Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, cả ngày lẫn đêm chỉ lo chơi.”

Âu Dương nhẫn cười, ôm cánh tay liếc mắt nhìn nhìn Triệu Phổ ——– Uy! Vì một cái thư sinh mà đạp huynh đệ a!

Triệu Phổ vừa nói ra miệng, cũng cảm thấy buồn bực ……….. Mình lại đang nói tốt cho Thư ngốc kia sao? Không phải từ trước đến nay mình đều ghét nhất thư sinh sao.

Nghĩ đến Công Tôn, Triệu Phổ lại cau mày ——— Thư ngốc kia lại lúc nào cũng chỉ nghĩ tới nghiệm thi, không để ý gì đến chuyện ăn uống, vốn hắn cũng đã gầy như que củi rồi. Triệu Phổ tự nói với mình, Công Tôn để cho mình đói bụng thì thôi, chớ có cũng để cho Tiểu Tứ Tử đói bụng, hắn đây là không phải đau lòng cho Thư ngốc gầy đến da bọc xương lại còn không thích ăn cơm kia, hắn là đang đau lòng cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử thế nhưng lại là nghĩa tử của hắn a!

Nghĩ xong, Triệu Phổ khoát tay chặn lại, “Các ngươi đi đi, ta cũng không đi.” Nói xong, xoay người chạy quay lại.

“Ai?” Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng đi theo.

Âu Dương kéo lại cổ áo hai người, xua xua tay nói, “Ai, hai ngươi đừng có đi cản trở, có bọn Hôi Ảnh đi theo rồi, không cần phải sợ hắn biến mất nữa.”

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh liền bị Âu Dương lôi về phía bến tàu.

………………………

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, cũng cảm giác thấy người sau lưng càng lúc càng đông.

Tiểu Tứ Tử có chút nặng, Công Tôn lại cả đêm hôm qua mải suy nghĩ chuyện nguyên nhân cái chết của mấy thi thể kia, ngủ không được nhiều lắm, lúc này chân cũng cảm giác đang nhũn ra.

Tiểu Tứ Tử cảm giác được cha bé hơi thở vi loạn, mạch đập cũng mau, xem ra là sắp mệt lả rồi.

“Phụ thân, người đi chậm một chút nha.” Tiểu Tứ Tử lau mồ hôi cho Công Tôn, lúc này mấy đệ tử của Hỏa chưởng môn phía sau đã nhanh bước qua, đến chặn phía trước hai người.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng lại.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn nhìn bên ngoài bốn phía, chỉ thấy bọn họ bị người của Hỏa chưởng môn bao vây.

Công Tôn nắm chặt bọc dược phấn trong tay, quan sát tình hình.

Mặc dù thần sắc của người giang hồ thường hung thần ác sát, điều này có thể hiểu được, hơn nữa đích xác là lúc trước bọn họ còn có chút hiềm khích ……. Nhưng mà, Công Tôn cảm thấy được mấy đồ đệ này của Hỏa chưởng môn hình như có vấn đề.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy ánh mắt của mấy người này hung hăng đáng sợ, đã vô thức ôm chặt Tiểu hồ ly ghé vào vai Công Tôn. Tiểu hồ ly kia một đôi mắt đen sâu, nhìn chằm chằm đệ tử Hỏa chưởng môn bốn phía, ngược lại cũng không cảm thấy sợ hãi.

“Ngươi Hồ yêu kia, lúc này xem ngươi chạy đằng nào!” Kẻ dẫn đầu đám đệ tử Hỏa chưởng môn chỉ vào Công Tôn, “Hôm nay nhất định phải thiêu chết ngươi!”

Công Tôn hơi sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm nữa chứ.

Tiểu Tứ Tử vừa nghe đến hai chữ “Thiêu chết”, lập tức nghĩ đến giấc mộng kia, liền ‘oa’ một tiếng khóc lớn, bộ dáng ôm chặt lấy cha bé giống như sợ người ta cướp mất cha đi mất, “Không được thiêu chết phụ thân!”

Tiểu hồ ly trong ngực hơi híp lại đôi mắt, nhìn chằm chằm tên đệ tử Hỏa chưởng môn vừa mới nói.

Công Tôn vừa tức giận lại vừa buồn cười, vừa vỗ lại vừa dỗ dành Tiểu Tứ Tử, vữa trừng đám võ nhân bốn phía, “Các ngươi còn có vương pháp hay không? Giữa ban ngày ban mặt chỉ vào người khác vu là Hồ yêu, lại còn muốn thiêu chết ta? Hoang đường!”

“Thiêu chết hắn! Thiêu chết hắn!”

Nhưng mà đám đệ tử của Hỏa chưởng môn kia có cái gì đó tựa hồ không đúng lắm, con mắt mỗi người cũng đều biến thành màu đỏ.

Công Tôn thấy bọn họ đưa tay sờ lên đao bên hông, biết có chuyện không hay, đám người Hỏa chưởng môn này nếu như không phải là bị điên rồi thì cũng là bị hạ độc, tóm lại đều là muốn tính mạng của mình và Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn biết chờ đến khi bọn chúng rút đao ra có muốn chạy cũng đã muộn, vì vậy cũng không thèm quan tâm nhiều chuyện nữa, liền nháy mắt với Tiểu Tứ Tử một cái.

Tiểu Tứ Tử lập tức che miệng mũi mình và Công Tôn, cúi đầu nhìn Tiểu hồ ly trong ngực, Tiểu hồ ly cũng đã đem đầu mình rúc vào trong ngực áo bé, động tác cũng thật mau. Công Tôn lúc này vung ống tay, xoay người chạy qua ………….. Động tác thật sự quá là thuần thục.

Chỉ thấy một trận khói mù màu vàng hướng về phía mấy đệ tử Hỏa chưởng môn kia bay đến.

Dược phấn này dị phần bám người. Chỉ thấy mấy đệ tử Hỏa chưởng môn sau khí dính phải, hai mắt đau nhói, sau đó cả đầu cũng bắt đầu đau ông ông …………..

Công Tôn tận dụng thời cơ, đạp ra một đám người cản đường, ôm lấy Tiểu Tứ Tử cướp đường mà chạy.

Lúc này, mấy môn đệ Hỏa chưởng môn đứng ngơ ngác tại chỗ, bọn họ cũng cảm thấy đầu từng trận tê rần, đồng thời ……. cũng thấy được Công Tôn đang chạy trốn như điên.

Trong đó có mấy đệ tử ôm đầu, cảm thấy hết sức nghi hoặc, tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Lại nhớ lại những hành động vừa mới xảy ra vừa rồi, lại càng thêm không hiểu, tại sao lại muốn thiêu chết thư sinh kia?

Nhưng mà có mấy người đứng ở phía sau không có trực tiếp bị độc phấn vẩy trúng, liền rút đao, đuổi theo Công Tôn.

Công Tôn thấy phía sau lại có người đuổi tới, cũng không kịp nhớ đến mệt mỏi cùng đôi chân đang hư huyễn, ôm lấy Tiểu Tứ Tử liều mạng chạy về phía bến tàu, mấy môn hạ của Hỏa chưởng môn kia còn hung ác, vừa đuổi vừa kêu, “Cản bọn họ lại, bọn họ chính là Hồ yêu hại người!”

Có không ít người đi đường cũng dừng chân quan sát, cũng thấy được Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu hồ ly, cũng có chút nghi ngờ, vì vậy cũng chẳng có ai đến giúp bọn họ một tay.

Tiểu Tứ Tử theo bản năng ôm chặt lấy Tiểu hồ ly, để tránh cho nó bị văng ra ngoài, Công Tôn hài lòng, lúc này nếu như bọn họ bỏ hồ ly kia đi mà kêu cứu mạng, nhất định sẽ có không ít dân chúng trên đường sẽ tới giúp một tay. Nhưng mà Tiểu Tứ Tử xem ra cũng không muốn làm chuyện đó! Đây mới chính là điều đáng nói, vào thời khắc mấu chốt nếu như bội tình bạc nghĩa, vậy thì đời này hài tử này cũng không có được tiền đồ gì, lại càng không thể có được chân bằng hữu!

Công Tôn mặc dù không có công phu, nhưng cũng không phải là người dễ dàng để cho người khi dễ, hắn thấy mấy người phía sau vẫn có dáng vẻ như muốn đuổi tận giết tuyệt, liền từ bên hông lấy ra một viên thuốc, tâm nói, hôm nay diệt các ngươi! Ai bảo các ngươi khi dễ người yếu đuối.

Bất quá, Công Tôn mặc dù nghĩ cũng rất tốt nhưng mà tay chân lại không có nghe lệnh, đại khái là vì mệt mỏi! Không cẩn thận, chân lảo đảo một cái ngã về phía trước. Công Tôn biết lần này hỏng bét, cầm viên dược theo bản năng kéo Tiểu Tứ Tử một cái, xoay người. Trong đầu nghĩ, cùng lắm thì mình liền đỡ bé nằm ngửa ra, cũng không được làm nhi tử bị té, thuận tiện ném cái viên thuốc kia ra ngoài!

Nói ra cũng thật kỳ quái, Công Tôn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cho lưng mình chạm đất, thế nhưng căn bản cái gì mà té lộn nhào cũng không có xảy ra.

Hắn đã cảm thấy được mình ngã lên cái gì mềm mềm, một chút cũng không thấy đau.

Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu hồ ly nằm trước ngực Công Tôn, nhìn thấy bóng đen quen thuộc sau lưng Công Tôn, nước mắt đã tràn ra hốc mắt cũng đã quay trở lại, nở nụ cười.

Công Tôn cũng muốn nhìn xem một cái, lại cảm thấy có hai cánh tay đỡ mình, đem mình đỡ thẳng dậy, cẩn thận nhẹ nhàng nhưng cũng rất vững vàng.

Công Tôn quay đầu nhìn lại.

Một thanh âm truyền đến, “Có bị ngã không?”

Công Tôn nháy mắt mấy cái ——- Trước mắt còn không phải là Triệu Phổ sao!

Triệu Phổ cúi đầu kiểm tra Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, vòng qua hai vòng thấy da thịt cũng không trầy xước một chút, liền yên tâm.

Công Tôn không biết nên nói cái gì, hắc y phục ở phía sau lưng Triệu Phổ cũng bị trầy, có lẽ là hắn đã lao đến làm đệm thịt cho mình! Sợ phía sau lưng cứng rắn, liền đem phía trước mềm mại cho đỡ mình, để mình dựa vào nữa ……… Công Tôn liền có một chút cảm thấy đau lòng, sau này sẽ không mắng hắn lưu manh nữa.

“Sợ đến choáng váng sao?” Triệu Phổ thấy Công Tôn vốn miệng lưỡi bén nhọn nay đột nhiên không có phản ứng, lại có chút bận tâm.

“Thiết.” Công Tôn đem viên dược đen thui lui trong tay nhét lại vào trong túi, “Coi như bọn chúng may mắn!”

Triệu Phổ khóe miệng rút rút ——- Qủa nhiên không phải là đèn cạn dầu.

“Nhi tử có bị dọa hay không a?” Triệu Phổ cười hì hì đưa tay ra bóp quai hàm Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử vẫn còn ngơ ngác, vội vàng lắc lắc hai cái, đừng có bị dọa cho ngốc a.

Tiểu Tứ Tử lúc này cũng đã hoàn hồn lại, mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, “Cửu Cửu!”

Triệu Phổ cười nhìn hồ ly trong ngực bé, nghe từ trong miệng đám người đuổi theo kia kêu cái gì mà Hồ yêu, liền hỏi bé, “Sao không bỏ nó đi, không phải chỉ là một con súc sinh thôi sao?”

Tiểu Tứ Tử vội lắc đầu, “Như vậy sao được! Kiêu Kiêu cũng là súc sinh, Cửu Cửu có muốn bỏ nó lại hay không?”

Triệu Phổ cười một tiếng, “Ngựa sao có thể cùng Hồ ly sao sánh, hơn nữa lại không quen không biết.”

“Mới không phải.” Tiểu Tứ Tử bĩu môi, “Phụ thân nói, càng lúc hoạn nạn càng không được bội tín bội nghĩa, nếu không sẽ không có được bằng hữu.”

Triệu Phổ toét miệng cười, đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử, cũng nghiêng đầu về phía Công Tôn nói, “Dạy thật tốt a, điểm này rất hợp ý ta.”

Công Tôn mặt không tự chủ đỏ lên một chút, nói một câu, “Nói nhảm, ta dạy dỗ đương nhiên là tốt.”

Lúc này, đám người của Hỏa chưởng môn cũng chạy đến, giơ đao lên kêu, “Thiêu chết Hồ yêu kia! Thiêu chết……..”

Mí mắt Triệu Phổ cũng híp lại, kéo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đến phía sau mình.

Mắt thấy một người của Hỏa chưởng môn vọt đến trước mặt mình, hắn cũng không tránh đi đao của hắn, mà đưa tay bắt lấy lưỡi đao, “rắc” một tiếng …….. lưỡi đao bị Triệu Phổ bẻ nát bấy. Sau đó hắn một tay liền bắt được cổ áo một đệ tử của Hỏa chưởng môn, kéo đến trước mắt, “Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao?”

“Cảm giác có gì không đúng lắm.” Công Tôn ở phía sau chọc chọc hắn “Ngươi xem cặp mắt hắn cũng vô thần.”

Triệu Phổ đem người ném trên mặt đất, người nọ ngã mạnh đến răng cũng rụng hết ra.

Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Phổ liếc một vòng những dân chúng bàng quan không đến giúp đỡ xung quanh, mọi người cả kinh lui về sau mấy bước ——- Vị này thật đáng sợ.

Thu hồi tầm mắt, Triệu Phổ hướng về phía sau lưng ngoắc ngoắc.

Hôi Ảnh đem Tân Đình Hầu đến cho hắn.

Công Tôn cả kinh, tâm nói, không phải đâu, giữa đường lớn lại dùng Tân Đình Hầu?

“Ngươi muốn làm gì?” Công Tôn vội vàng hỏi.

“Làm gì?” Triệu Phổ cảm thấy Công Tôn đã biết rõ rồi lại còn cố tình hỏi, thiêu mi một cái, “Diệt cái môn phái Thiêu hỏa côn này a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.