Luật Sư Đại Nhân Không Dễ Chọc

Chương 3: Sư phụ (2)




.

Diệp Vân đúng thật là không ngờ Thiên La Ngưng Thần thảo lại ở trong sơn động cuối cùng. Có thể nói là vận khí của hắn đúng là không tốt lắm, tổng cộng có ba sơn động thì lại lại cái cuối cùng mới có Thiên La Ngưng Thần thảo.

Thông đạo cuối cùng này, nếu như không có Tô Linh dẫn đường thì chỉ sợ rất lâu Diệp Vân mới có thể tìm được Thiên La NGưng Thần thảo.

Thông đạo này không ngờ lại có đến tận hơn mười lối rẽ, thoạt nhìn thì giống nhau như đúc, không chút khác biệt nào. Với vận khí của Diệp Vân khi bước vào từng thông đạo lúc trước thì chỉ sợ trước mười thông đạo này, hắn căn bản không thể tìm thấy được Thiên La Ngưng Thần thảo.

“Phía trước chính là nơi có Thiên La NGưng Thần thảo, hơn nữa lại có một đầu linh thú thủ hộ. Nếu muốn lấy được nó thì đúng là cực kỳ khó khăn.” Tô Linh chợt dừng lại, nói.

Diệp Vân mỉm cười, khoác lấy vai nàng, ôn nhu nói: “Không sao đâu. Là lạo linh thú nào vậy?”

Tô Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, còn không sao ư, chẳng lẽ gia hỏa này còn không biết đến sự lợi hại của linh thú?

Đối với đệ tử Luyện Khí Cảnh bình thường mà nói thì, đối mặt với yêu thú cấp chín thì chỉ có thể chạy trối chết. Ngày đó, chỉ với yêu thú cấp chính Thần Vũ Thứu Vương cũng đã làm cho đệ tử Luyện Khí Cảnh tứ trọng thúc thủ vô sách, gặp phải nó đúng là chỉ có thể chạy trốn, tuy nói nguyên nhân chính là Thần Vũ Thứu Vương kẹt ở yêu thú cấp chín mấy trăm năm khiến cho thực lực của nó phải mạnh hơn rất nhiều so với yêu thú cấp chín bình thường.

Nhưng mà, thủ hộ Thiên La Ngưng Thần thảo chính là một đầu yêu thú. Mặc dù không phải dạng yêu thú như Thần Vũ Thứu Vương sau khi độ kiếp mà mở ra linh trí, trở thành linh thú, thế nhưng cũng không phải là dạng mà đệ tử Luyện Khí Cảnh bình thường có thể chống lại được.

Bình thường mà nói thì, một đầu linh thú có thể so sánh với đệ tử Luyện Khí Cảnh thất trọng. Thế nhưng loại linh thú sau khi độ kiếp tiến cấp thì ở một thời điểm nào đó, thì tu vi của nó có thể đạt đến Trúc Cơ Cảnh.

Trước mắt còn không biết là đầu linh thú này thuộc loại nào, có đẳng cấp ra sao, vậy mà tên Diệp Vân này còn nói không sao, bộ dáng vô cùng tin tưởng.

“Thật sự không sao mà. Nếu như đầu linh thú kia đang thủ hộ Thiên La Ngưng Thần thảo, mà nơi đây chính là nơi thí luyện của đệ tử vô Ảnh Phong, có thể đi vào đến đây thì đều là những đệ tử thiên tài, tông môn sao có thể để cho chúng ta bị linh thú giết chết một cách đơn giản như thế chứ?” Diệp Vân xoa đầu Tô Linh, thấp giọng nói.

“Hừ hừ, đệ tử thiên tài của Vô Ảnh Phong, còn nói cả chúng ta nữa chứ. Sao ta không hề thấy ngươi có chút thiên tài nào cả vậy?” Tô Linh hừ hừ hai tiếng, nói.

Diệp Vân cười ha ha, nói: “Diệp Vân ta một năm nay tu vi tinh tiến cực nhanh, chỉ sợ năm đó, ngay cả Mộ Dung Vô Tình cũng không có được như vậy. Với tốc độ như vậy thì không phải là thiên tài thì còn là cái gì nữa?”

“Thôi, đừng có mà nói khoác nữa. Trước tiên xem linh thú thủ hộ là cái dạng gì đã.” Vẻ mặt Tô Linh vẫn hiện lên nét lo lắng. Nơi đây mặc dù là nơi có chứa Thiên La Ngưng Thần thảo, thế nhưng nàng cũng không hề có ý định vào nhìn linh thú thủ hộ một chút nào. Nếu như chẳng qua chỉ là linh thú cấp một thì nàng còn tin tưởng là Diêp Vân có sức đánh một trận. Dù sao thì lúc trước, Diệp Vân giao thủ cùng với Mô Dung Vô Ngân cũng đã truyền đến tai nàng, lúc đó cũng đã khiến cho nàng nghe được mà vô cùng vui mừng.

Nhưng mà, nếu linh thú thủ hộ thật sự là linh thú cấp hai thì cũng không cần phải nhìn tiếp nữa, chỉ có thể quay người rời đi mà thôi. Linh thú cấp hai nghe nói thực lực cũng tầm Trúc Cơ Cảnh nhị trọng. Thế nhưng Trúc Cơ Cảnh nhị trọng mà nhất trọng đúng là có sự chênh lệch rất lớn. Tuy rằng thực lực Diệp Vân đột nhiên tăng mạnh, thế nhưng nàng cũng không tin rằng tu vi của hắn có thể so sánh với Trúc Cơ Cảnh nhị trọng.

Xuyên qua thông đạo thì chỉ thấy có một chút cảm giác nóng bức mà thôi, không hề giống với thông đạo lúc trước, nhiệt độ nóng đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Cũng không đến trăm trượng thì hai người Diệp Vân đã đi đến cuối thông đạo. Chỉ thấy cuối lối đi là một gian thạch thất, nhưng mà gian thạch thất này đúng là có chút rộng rãi, rộng chừng trăm trương mà độ cao cũng lên đến cả chục trượng.

Trong lòng núi này không ngờ lại có một gian thạch thất lớn đến như vậy, đúng là ngoài dự liệu của hai người.

“Những dược thảo nơi này luôn được bồi dưỡng bởi chân hỏa trong lòng đất nên vô cùng quý hiếm. Chúng ta nên tranh thủ thời gian mà tìm qua xem sao. Nếu như có thể tìm thấy Thiên La Ngưng Thần thảo mà không hấp dẫn sự chú ý của linh thú thủ hộ là tốt nhất.” Trong đôi mắt dịu dàng của Tô Linh hiện ra sự lo lắng, dù sao thì nơi này chính là có linh thú thủ hộ đó.

“Điều đó không quan trọng lắm. Ngược lại ta lại muốn xem linh thú thủ hộ có thực lực như thế nào cơ.” Diệp Vân mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.

Tu vi của hắn đã đột phá lên Luyện Khí Cảnh nhị trong, thực lực tăng lên gấp mấy lần, nhưng lại không có đối thủ để nghiệm chứng một phen, vừa vặn nếu như linh thú thủ hộ nơi này đẳng cấp không cao quá thì tự nhiên chính là thời cờ để kiểm nghiệm tốt nhất.

Huống hồ, Diệp Vân cho đến lúc này vẫn nghĩ rằng, nếu như đây chính là nhiệm vụ dành cho tân đệ tử, cho dù độ khó có đạt đến cả cửu cấp, thế nhưng vẫn chỉ là nhiệm vụ dành cho tân đệ tử mà thôi, tuyệt đối không phải là loại nhiệm vụ không thể hoàn thành. Những năm gần đây, Mộ Dung Vô Tình và Thần Thiên Vân đều có thể hoàn thành thì có thể thấy, linh thú thủ hộ cũng không phải là khó chơi như trong tưởng tượng, chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc hẳn vẫn có thể thành công.

Diệp Vân hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thoáng qua Tô Linh, nói: “Linh nhi, ngươi ở cửa thông đạo chờ ta, không nên mạo muội đi vào, đợi ta vào tìm Thiên La Ngưng Thần thảo.”

“Ngươi biết Thiên La Ngưng Thần thảo à?” Tô Linh tức thì hỏi một cách vo thức.

Diệp Vân cười nói: “Tại lúc tiếp nhận nhiệm vụ thì có một luồng thông tin tiến vào trong đầu ta, giới thiệu kỹ càng về Thiên La Ngưng Thần thảo, cho nên ta biết rất rõ về nó.”

Vẻ mặt của Tô Linh đỏ lên, nói: “Ta vậy mà lại quên mất.”

Diệp Vân đưa tay gỡ những gợn tóc rối của Tô Linh, sau đó khẽ cười một tiếng, rồi liền nhảy vào trong thạch thất.

Căn thạch thất rộng trăm trượng này cũng không có đủ các loại kỳ hoa dị thảo nào, mà ở sâu trong một góc có chừng hơn trăm gốc hoa đang đung đưa. Còn những nơi khác thì chỉ là một mảnh trống trải, không có thứ gì khác nữa, mà ở chếch phía bên phải của thạch thất là một đầu linh thú đang vùi đầu ngủ sau, phát ra những tiếng hít thở đều đặn.

Diệp Vân cũng không hề liều lĩnh như mình đã nói vừa rồi, đối mặt với một đầu linh thú không biết rõ là đẳng cấp nào thì hắn tự nhiên là vô cùng cẩn thận.

“Diệp Vân. Mau ra đây! Đó không phải là linh thú bình thường đâu, mà chính là linh thú cấp hai, Thủy Vân Mạn Đà.”

Đúng lúc này thì âm thanh rất nhỏ của Tô Linh lại vang lên bên tai của hắn.

Diệp Vân nhíu mày, truyền âm hỏi: “Thủy Vân Mạn Đà? Ngươi nói chính là con thú sinh trưởng sâu trong lòng đại dương, Thủy Vân Mạn Đà kia ư? Nha đầu ngươi đừng có nói đùa thế chứ. Con Thủy Vân Mạn Đà kia chính là linh thú sinh sống trong đại dương, sao có thể ở trong Hỏa Long QUật này được chứ?”

“Ai nói đùa với ngươi chứ. Đầu Thủy Vân Mạn Đà này, ta đã từng nghe phụ thân nói qua, đúng là nó đã bị bắt từ biển về. Thủy Vân Mạn Đà bình thường vô cùng chán ghét lửa và nhiệt độ cao, tại vì nhiệt độ quá cao sẽ khiến cho thực lực của nó bị áp chế, không thể thi triển ra hết được. Thế nhưng mà con thú này lại bất đồng, nó rõ ràng ở trong Hỏa Long Quật này lại không chút sợ hãi, nhiệt độ cao cũng không khiến cho thực lực của nó giảm đi, mà trông dáng vẻ của nó giống như đang hưởng thụ vậy, rõ ràng thực lực của nó đã tiến thêm một bước rồi.” Thanh âm lo lắng của Tô Linh vang lên.

Diệp Vân đưa mắt nhìn lại. Đúng là không thể tưởng tượng được, con gia hỏa toàn thân ngăm đen kia lại là một đầu Thủy Vân Mạn Đà. Vậy mà nó lại không hề sợ hãi nhiệt độ cao, ngược lại thì giống như là chất dinh dưỡng bồi bổ thân thể của mình. Thế giới rộng lớn này, đúng là không thiếu những điều lạ.

Ánh mắt của hắn đảo qua thì nhanh chóng phát hiện được mục tiêu. Thiên La Ngưng Thần thảo nằm ở góc tường sau lưng của Thủy Vân Mạn Đà chừng hơn hai mươi trượng, toàn thân màu băng lam, tỏa ra ánh sáng âm u nhàn nhạt.

“Ngươi cứ trốn cho kỹ đi. Ta đi đến lấy Thiên La Ngưng Thần thảo về, tận lực không kinh động đến đầu Thủy Vân Mạn Đà kia là được.” Diệp Vân khẽ vẫy tay, sau đó cẩn thận từng bước tiến về phía trước.

Khoảng cách từ hắn đến Thiên La Ngưng Thần thảo cũng không quá bốn năm mươi trượng, nếu như trong lúc bình thường thì chỉ cần hai ba hô hấp là hắn có thể tiếp cận, thế nhưng ở trong này thì mỗi bước của Diệp Vân đều vô cùng cẩn thận, cố gắng không đánh thức đầu Thủy Vân Mạn Đà kia. Cho dù muốn chiến thì trước tiên cũng phải lấy được Thiên La Ngưng Thần thảo đã, sau đó thì đánh sau. Một khi không địch lại thì có thể lập tức rút đi, chắc hẳn con Thủy Vân Mạn Đà kia vì thủ hộ những đóa kỳ hoa dị thảo khác, sẽ không truy đuổi quá lâu.

Diệp Vân bước từng bước một. Vị trí của hắn cũng không cách quá xa con Thủy Vân Mạn Đà kia mà chỉ cách nó khoảng năm trượng, đây là khoảng cách mà hắn cảm thấy là ổn nhất. Năm trượng cũng đủ để hắn đối mặt với một kích bất ngờ của Thủy Vân Mạn Đà, mà cũng không cách quá xa lộ tuyến để hái Thiên La Ngưng Thần thảo.

Một bước, hai bước, ba bước…

Thời gian chừng nửa nén hương, Diệp Vân cuối cùng đã đi qua con Thủy Vân Mạn Đà này, đứng trước Thiên La NGưng Thần thảo.

Hắn không chút do dự, một tay như điện, lập tức chỉ thấy gốc Thiên La Ngưng Thần thảo kia bị nhổ đến tận gốc, một đoàn ánh sáng màu lam rơi vào trong tay Diệp Vân, lập tức được thu vào trong Lôi Âm Hóa Long giới.

Thân hình Diệp Vân đang ẩn núp thì lúc này liền xuất hiện, nhanh chóng bắn về phía cửa thông đạo.

Ngao ô o o o!

Đúng lúc này thì con Thùy Vân Mạn Đà kia thức dậy. Ánh mắt nó đảo qua Diệp Vân một cái rồi lập tức gầm lên một tiếng giận dữ. Chỉ thấy nó hám mồm phun ra một cột nước, nhưng cột nước lại không bắn về phía Diệp Vân mà lại bắn về phía thông đạo.

Chỉ nghe thấy Tô Linh kinh hãi thét lên một tiếng. Lập tức, cửa thông đạo liền bị một màn nước chắn lại, từng làn nước chuyển động liền che kín cửa thông đạo lại.

Tốc độ của Diệp Vân vô cùng nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện tại cửa động, chân khí tụ lại, tung ra một quyền dũng mãnh vào màn nước.

Nhưng điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là, màn nước này giống như lại có thể hấp thu năng lượng của hắn. Một quyền đánh tới nhưng lại không có bất cứ chút phản lực nào, mà màn nước cũng không có nửa điểm rung động.

Diêp Vân cảm thấy rùng mình. Hắn lúc này mới biết đầu Thủy Vân Mạn Đà biến dị này, thực lực đúng là vô cùng cường hãn.

Diệp Vân quay người lại, thấy con Thủy Vân Mạn Đà kia cả người dài nhỏ, dài chừng một trượng, đang lạnh lùng nhìn hắn, trong con ngươi hình tam giác hiện ra vẻ lãnh ý và sát ý nồng nặc.

Sở dĩ có thể trở thành linh thú thì tất nhiên là linh trí của nó đã mở ra, có trí khôn nhất định.

Diệp Vân lẳng lặng mà đứng, trong lòng không chút kinh hoảng nào. Hắn và còn Thủy Vân Mạn Đà kia đứng cách nhau tầm hơn mười trượng, mặc kệ nó có hành động như thế nào thì hắn vẫn có thể thong dong ứng đối.

“Thả…Buông…”

Một tràng âm thanh khó nghe từ trong cổ họng của đầu Thủy Vân Mạn Đà kia phát ra. Tuy nó không phải là linh thú độ kiếp thành công mà tiến cấp, linh trí đã mở ra chút ít, thế nhưng muốn dùng ngôn ngữ của nhân loại để trao đổi thì vẫn vô cùng khó khăn.

Diệp Vân mỉm cười nói: “Đã bị ta nhổ lên thì bỏ lại cũng vô dụng. Không bằng Thủy huynh cấp cho ta mặt mũi, để ta rời đi, được không?”

Ngao ô o o o !

Con Thủy Vân Mạn Đà hiển nhiên là hiểu được những lời của Diệp Vân. Nó gầm lên giận dữ, sau đó thân thể đột nhiên cuộn mình đứng dậy. Tiếp theo, từ trong miệng nó phun ra một đạo thủy tiễn màu lam dài vài thước, bắn thẳng về phía Diệp Vân.

Năng lượng ẩn chứa trong thanh thủy tiễn này hoàn toàn đã vượt qua khả năng chịu đựng của đệ tử Luyện Khí Cảnh, cho dù là Diệp Vân cũng cảm thấy khiếp sợ.

Với tu vi của hắn, nếu như bị thanh thủy tiễn này bắn trúng thì chỉ sợ liền trọng thương.

Trong khoảnh khắc, đối với đầu Thủy Vân Mạn Đà biến dị này, hắn đã có một sự hiểu biết mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.