Luật Sư Đại Nhân Không Dễ Chọc

Chương 2: Sư phụ (1)




Tô Linh cũng không ngờ trong Hỏa Long Quật này lại có thể nhìn thấy Diệp Vân, sự giận dữ vừa rồi lúc này lại chuyển sang sự vui mừng khó có thể nói thành lời.

Diệp Vân nhìn thiếu nữ mặc quần áo màu lục thì cười nói: “Nha đầu nhà ngươi tu luyện cái gì mà ngay cả quần áo cũng không mặc. Vạn nhất có người xông vào thì làm sao?”

Vẻ mặt Tô Linh đỏ bừng, sẵng giọng nói: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi à. Đã bảo là không được vào mà cứ tiến vào là sao? Đúng rồi. Sao ngươi lại vào Hỏa Long Quật?”

“A, ta nghe Huyên di nói ngươi bị bắt đến Hỏa Long Quật để tu luyện…” Diệp Vân khẽ cười.

Không đợi hắn nói hết thì Tô Linh đã lộ ra vẻ vui mừng, kéo tay hắn, nói: “Vì thế nên ngươi đến tìm ta?”

Diệp Vân híp mắt, cười nói: “Ta đâu có nhàn rỗi như vậy. Huyên di nói người đã cho ngươi pháp bảo hộ thân, tối đa chỉ là hữu kinh vô hiểm mà thôi, cho nên ta cũng không có lo lắng nữa. Ta sau khi trở thành đệ tử nội môn thì cần phải chọn lấy một nhiệm vụ để hoàn thành. Vì vậy ta liền chọn nhiệm vụ tiến vào Hỏa Long Quật ngắt lấy một cây Thiên La Ngưng Thần thảo.”

Tô Linh bĩu môi, vẻ mặt hiện lên vẻ thất vọng, nói: “Thì ra là không phải để đến tìm ta, mà chỉ là ngắt Thiên La Ngưng Thần thảo gì đó. Cái gì? Thiên La Ngưng Thần thảo? Ngươi nhận nhiệm vụ cấp chín?”

Tô Linh vốn đang thất vọng, lẩm bẩm hai câu thì bỗng nhiên thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ khó có thể tin tưởng.

“Đúng vậy, nhiệm vụ cấp chín, ban thưởng là một trăm điểm cống hiến.” Diệp Vân tủm tỉm cười.

Tô Linh tức giận nói: “Ngươi cũng biết là nhiệm vụ cấp chín à? Chẳng lẽ ngươi không biết nhiệm vụ cấp chính hầu như là không thể hoàn thành? Mà sự nguy hiểm trong đó cao như thế nào hay không?”

Diệp Vân nhún vai, nhìn vẻ mặt giận dỗi của Tô Linh thì đưa tay khẽ xoa đầu nàng ta, nói: “Chẳng qua chỉ là khó hơn một chút mà thôi, cũng không phải là không thể hoàn thành được. Trong trăm năm qua, chẳng phải là vẫn có hai người hoàn thành đó sao?”

“Ngươi cũng biết là có hai ngươi à? Hơn nữa không phải là trăm năm, mà là năm trăm năm đó. Mà hai người này đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, một người là Mộ Dung Vô Tình…” Tô Linh dựng tay vào eo, phẫn nộ quát.

“Người còn lại là Thần Thiên Vân, nhất mạch của Thi trưởng lão.” Diệp Vân tiếp lời của Tô Linh.

“Mẹ ta ngay cả Thần Thiên Vân cũng đã nói cho ngươi biết. Không sai, ngươi cũng đã biết hai người này chính là kỳ tài ngàn năm khó gặp của Thiên Kiếm Tông ta, tiền đồ sau này không thể đong đếm được. Nếu như những người có hi vọng trùng kích Kim Đan nhất thì không phải là cha ta và Âu Dương thúc thúc, mà chính là hai người Mộ Dung Vô Tình và Thần Thiên Vân đó.” Sự tức giận trên mặt của Tô Linh dần thu lại, kéo lấy cánh tay của Diệp Vân.

Diệp Vân mỉm cười, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trẻ trung của Tô Linh rồi nói: “Nếu như trước đây đã có người thành công thì tại sao Tô Linh ngươi lại không tin tưởng vào ta?”

Too Linh quay đầu nhìn hắn vô cùng chăm chú, sau nửa ngày mới nói: “Tu vi của ngươi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng rồi ư? Thật là đáng mừng.”

Diệp Vân vuốt đầu nàng, nói: “Tu vi của ngươi cũng đã tăng lên Luyện Khí Cảnh tứ trọng rồi đó thôi, so với ta còn nhanh hơn nhiều. Đúng rồi, ngươi thí luyện còn lâu không? Không bằng đi theo ta, cùng tìm kiếm Thiên La Ngưng Thần thảo, sau đó cùng đi ra ngoài.”

Tô Linh lắc đầu, nói: “Không được. Lần thí luyện này cũng không phải là chuyện riêng của mình ta. Nếu như mà tự tiện rời đi, một khi bị người ta đàm tiếu thì phụ thân của ta sẽ bị đám người Thi trưởng lão công kích. Lúc đó thì phiền toái lắm.”

Trong mắt Diệp Vân lóe lên tinh mang, âm thanh có chút lạnh lùng: “Lại là Thi trưởng lão. Xem ra bên trong Thiên Kiếm Tông cũng không có an ổn chút nào. Không ngờ bên trong một tông môn tu tiên mà lại lục đục với nhau như vậy. Nếu như có một ngày ta đạt đến Trúc Cơ, nhất định phải đến gặp Thi trưởng lão một lần, cho hắn biết được rằng, tu tiên quan trọng nhất chính là thực lực, chứ không phải cứ có mưu mô là đủ.”

Tô Linh hoảng sợ, vội vàng kéo tay Diệp Vân, nói: “Không được. Tu vi của Thi trưởng lão chính là Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, không thua kém bao nhiêu với phụ thân của ta. Nhưng mà phụ thân ta cũng đã từng nói, đám người Thi trưởng lão cũng không đáng lo, chủ yếu là vị Thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông đứng đằng sau ấy, có lẽ đã có tu vi Kim Đan Cảnh. Một khi hắn can thiệp thì cho dù toàn bộ Thiên Kiếm Tông cũng không thể trái lời.”

“Kim Đan Cảnh? Hừ, tưởng là Kim Đan mà có thể ngông cuồng thế sao? Tu tiên, Kim Đan Cảnh có là gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là bước đầu mà thôi. Đã tu thành Kim Đan mà vẫn còn mê luyến quyền lực như thế thì làm Thái Thượng trưởng lão để làm gì cơ chứ?” Diệp Vân phẫn nộ quát lên.

Khuôn mặt Tô Linh khẽ biến, nhìn về phía thông đạo một cái rồi khẽ thở dài.

Diệp Vân có chút đau lòng nhìn thiếu nữ trước mắt, rõ ràng nàng ta chỉ là một nữ hài mười lăm mười sáu tuổi, trong khu mộ địa vẫn còn nét ngây thơ hoạt bát, còn có chút điêu ngoa. Thế nhưng chỉ một thời gian không gặp mà đã mang tâm sự nặng nề như vậy, còn đâu dáng vẻ ngây thơ ngày xưa chứ.

“Đi thôi! Hỏa Long Quật này chắc hẳn ngươi rất thông thạo, giúp ta đi tìm Thiên La Ngưng Thần thảo.” Diệp Vân kéo tay Tô Linh, đi về phía bên ngoài.

Cánh tay Tô Linh thoáng giãy ra một chút, môi anh đào khẽ nhếch, muốn nói nhưng lại thôi, sau đó để cho Diệp Vân nắm lấy, đi ra ngoài sơn động.

Diệp Vân thấy cánh tay TÔ Linh khẽ giãy ra thì hắn lập tức nắm chặt lại. Sau khi thấy Tô Linh đồng ý đi theo hắn thì trên mặt hiện ra sự vui vẻ.

“Thiên La Ngưng Thần thảo đến cùng là ở đâu? Có phải là ở trong sơn động chính giữa không?” Diệp Vân thấy Tô Linh nhu thuận như thế thì cười hỏi.

Tô Linh hơi sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao ngươi lại có thể đi qua sơn động mà đến được chỗ này?”

Diệp Vân quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chỗ này, đệ tử bình thường không thể vào được à?”

“Đương nhiên không thể tiến vào rồi. Nếu như ai cũng có thể đi vào thì sao ta lại …” Tô Linh hừ một tiếng nói ra, bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, liền dừng lại, sau đó lại nói tiếp: “Đây chính là nơi trọng yếu nhất của Hỏa Long Quật. Ta muốn vào đây cũng là do phụ thân ta mở ra truyền tống trận đặc biệt mới có thể đi vào đó. Chẳng lẽ ngươi cũng dùng truyền tống trận để vào đây?”

Diệp Vân nghe vậy thì có chút sửng sốt. Hắn thật không ngờ là nơi này chính là nơi trọng yếu nhất của Hỏa Long Quật, cần phải dùng truyền tống trận mới có thể đi vào. Nhưng mà lúc này hắn chợt giật mình, nếu không phải hắn kiên nhẫn, hơn nữa may mắn mở ra một lối đi, sau đó lại gặp được Kiếm Đạo lão tổ thì đúng là không cách nào có thể đi vào đến tận đây. Bởi vậy có thể thấy được, nơi này đúng là đệ tử bình thường không thể vào được. Có thể xuất hiện tại đây thì chắc hẳn chính là những đệ tử nội môn, là nhân tài kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm Tông, hoặc là những đệ tử tinh anh được bồi dưỡng một cách trọng điểm.

“Ngươi từng nghe có người vừa mới trở thành đệ tử nội môn mà lại được sử dụng truyền tống trận để vào Hỏa Long Quật hoàn thành nhiệm vụ sao?” Diệp Vân cười hỏi lại.

“Đương nhiên là được. Mộ Dung Vô Ngân và Thần Thiên Vân chính là dùng truyền tống trận để vào đây. Nếu không thì làm sao có thể từ thông đạo bên ngoài mà vào được nơi trọng yếu này chứ?” Tô Linh gật đầu nói.

Diệp Vân cười híp mắt, cũng không nói lời nào. Hắn ôm lấy eo của Tô Linh rồi nhảy lên ngọn cây cổ thụ đã bị cháy đen.

Tô Linh thấy cây cổ thụ bị biến thành một mảnh cháy đen này thì không khỏi sửng sốt, rồi lập tức kinh hô: “Ai, ai dám đốt cây cổ thụ ba ngàn năm tuổi thành bộ dáng như thế này?”

Bỗng nhiên, nàng như nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên thần sắc khó có thể tin được.

Diệp Vân buông tay ra, nhún vai, nói: “Ta làm sao mà biết là còn có truyền tống trận để vào đây chứ. Đương nhiên là tùy tiện đi vào một thông đạo, sau đó không cẩn thận phá vỡ vách tường của một tòa thạch thất, tìm được một lối đi.”

“Nhưng sao cây cổ thụ này lại bị đốt trụi? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ngươi có biết cây cổ thụ này có công hiệu gì không? Nó chính là Sâm La Nam, mười năm mới khai hoa kết quả một lần. Mà Sâm La Quả có tác dụng vô cùng lớn đối với bồi dưỡng thần thức (thần hồn). Bởi vậy cho nên cây Sâm La Nam luôn được phụ thân ta chăm chút, cho đến bây giờ cũng chưa có nửa điểm thương tổn nào. Bây giờ thì tốt rồi, vậy mà lại biến thành bộ dạng như thế này. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?” Tô Linh hiện lên vẻ sốt ruột, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Diệp Vân nhún vai, nói: “Sau khi phát hiện ra thông đạo sau thạch bích, ta cũng không ngờ là trong thông đạo này lại có chân hỏa, hơn nữa khi ta đi qua thì liền bốc cháy một cách điên cuồng. Nếu không phải tu vi của ta đã tăng lên đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng thì chỉ sợ đã bị chân hỏa đốt thành than rồi, mà ngươi cũng không còn gặp được ta nữa.”

Diệp Vân không hề có ý định nói những việc liên quan đến Kiếm Đạo lão tổ cho bất cứ ai, cho dù là Tô Linh, Thất trưởng lão hay là đám người Đoàn Thần Phong. Đây là một bí mật động trời, nếu như tiết lộ ra ngoài thì hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng nổi.

“Chân hỏa? Ta cũng đã từng đi qua nhưng làm gì thấy chân hỏa gì chứ, chẳng qua nó cũng chỉ nóng hơn một chút mà thôi.” Đôi mi thanh tú của Tô Linh cau lại, thấp giọng nói.

“Cho dù là như vậy, nhưng nếu không phải ta nhanh chân một chút thì ngươi cũng không thể nhìn thấy ta bây giờ đâu.” Diệp Vân nhún vai, nói tiếp: “Đúng rồi, Thiên La Ngưng Thần thảo ở nơi nào? Ngươi mau dẫn ta đi nào.”

Tô Linh có chút do dự, trầm ngâm một chút rồi nói “Thiên La Ngưng Thần thảo ở trong sơn động bên cạnh, nhưng mà đi sang đó lại có chút khó khăn. Hơn nữa, Thiên La Ngưng Thần thảo vô cùng trân quý, lại có linh thú thủ hộ, vô cùng nguy hiểm. Diệp Vân, hay là ngươi bỏ nhiệm vụ lần này đi. Một trăm điểm cống hiến cũng không phải là nhiều, ta cũng có thể cho ngươi.”

Diệp Vân nhìn nàng một cái, nói: “Không. Nhiệm vụ này ta phải hoàn thành. Nếu như vừa mới tới VÔ Ảnh Phong mà ta lại phải dùng đến điểm cống hiến của ngươi thì ta còn đến đây làm gì nữa. Huống hồ, còn có chuyện mà ngươi không biết, ta đã được Thất trưởng lão nhận làm đệ tử, rồi còn được cha ngươi thu làm đệ tử ký danh. Nếu như ta không thể lấy được Thiên La Ngưng Thần thảo thì tự nhiên sẽ bị người ta chê cười, mặt mũi của hai vị sự phụ để vào đâu?”

Tô Linh nghe vậy thì khiếp sợ, che miệng lại, gần như không thể tin được lời nói của Diệp Vân.

“Ngươi nói là Thất trưởng lão và cha ta đều thu ngươi làm đệ tử? Cha ta thu ngươi làm đệ tử thì còn có thể nghe được, thế nhưng Thất trưởng lão sao lại thu ngươi làm đệ tử chứ? Lão nhân gia người thần trí thường xuyên u mê, nửa tỉnh nửa điên, cũng không biết là người đang làm cái gì nữa.”

Diệp Vân nhẹ ôm lấy hai vai của nàng, thấp giọng nói: “Ta bái làm môn hạ của Thất trưởng lão là một điều bí mật, ngươi biết là được, không nên nói cho người khác nghe, ngay cả đám Đoàn Thần Phong cũng không biết. Tại Vô Ảnh Phong thì ta dùng thân phận là đệ tử ký danh để hành tầu, ngươi nhớ cho kỹ đó.”

Tô Linh gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói điều gì cho phải nữa.

Diệp Vân nhìn Tô Linh rồi nhìn về phía cửa động cuối cùng kia, khẽ cười nói: “Tốt rồi, nếu như ta đã là đệ tử ký danh của phong chủ Vô Ảnh Phong thì nhiệm vụ cấp chín này tất nhiên phải hoàn thành. Linh nhi, chúng ta đi thôi.”

Tô Linh nhìn bóng lưng của Diệp Vân, nhất thời có chút ngây dại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.