Luật Im Lặng

Chương 37: Giám khảo đề cử!




Ferdinand Castile làm 1 động tác vô tội không hiểu rốt cuộc anh đã chọc giận ai, chỉ là lâu không gặp đến chào hỏi 1 tiếng thôi mà, cô ấy có cần chỉ vào mũi anh chửi 1 trận không?

Dạo trước xưởng gỗ và vườn hương liệu do gia tộc Castile đầu tư bên Ấn Độ xuất hiện vấn đề nên anh cần lập tức tới xử lí, vì thế chưa kịp nói lời tạm biệt với Kelly yêu dấu của anh.

Vừa tới đó không lâu, anh đã nhận được điện thoại của người nhà nói hôn lễ được cử hành sớm, lúc đó anh vừa mừng vừa lo, không dám tin Kelly lại đồng ý gả cho anh sớm thế, trong lòng cô, điểm của anh luôn rất thấp.

Trẻ thì ai không phong lưu, cũng không thể vì anh có duyên phụ nữ mà phong tỏa anh chứ! Vì thế anh thôi thúc người nhà mau chóng cử hành hôn lễ để tránh cô ấy hối hận.

Quả nhiên, một tháng trước nghe tin, nói cô ấy la lối đòi hủy hôn, không đầy 10 ngày sau từ gia tộc Osner truyền đến tin hủy bỏ việc chuẩn bị, hôn lễ sẽ được dời lui vài tháng.

Tin này hại anh vội như kiến trên chảo nóng nhảy lên máy bay, về nước hỏi họ rốt cuộc làm gì, tại sao hôn lễ đang chuẩn bị lại la dừng.

Ai ngờ lúc đó Ấn Độ xảy ra chính biến vũ trang, toàn quốc rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tất cả phương tiện giao thông bao gồm thuyền, xe lửa, máy bay đều bị tạm ngưng sử dụng, tất cả đường lớn đều treo bảng cấm, thậm chí trong thành phố lớn cũng có lệnh cấm.

Thế là anh chỉ có thể đợi trong khách sạn, đợi suốt 10 ngày, khó khăn lắm mới bao trọn được một chiếc thuyền đánh cá đáp tại Malaysia, rồi đáp máy bay về nước, quá trình vô cùng nguy hiểm, xém chút nữa vì nhập cảnh phi pháp mà vào ngồi ăn cơm tù miễn phí.

Kết quả anh có được không phải là sự hoan nghênh nhiệt liệt, thứ thục nữ giáng xuống là ánh mắt giận dữ chửi rủa, thật khiến người ta đau khổ.

Anh thật không trăng hoa như cô nghĩ đâu, chỉ là hai bên tình nguyện để thỏa mãn nhu cầu, cũng không thể bắt anh phải DIY (Do It Yourself…trong tình huống này có nghĩa là *** ****…trời ạ :”>, chắc ai cũng hiểu mà) chứ, hại thân lắm.

Huống chi cự tuyệt thục nữ là không lễ phép, anh cũng tiết chế lắm rồi, một tuần chỉ làm 3 lần, không như mấy năm trước đêm nào cũng ca hát suốt đêm, phụ nữ trong vòng tay thay đổi không ngừng.

“Kelly yêu dấu em khát không, uống ngụm nước trái cây mát cổ nào.” Anh ân cần cầm ly cà chua ép lên đút cô.

Sao cô chịu uống cho được, cái ly đó có cho thêm tới 2 viên đường! “Không muốn! Anh đem đi, đừng lây bệnh cho tôi.”

“Baby, có lây thì cũng lây từ lâu rồi, 3 tháng trước……” Một đêm thích hợp thất thân, rượu ngon người đẹp.

“Anh……im miệng, im miệng, đừng có kéo tôi vào, tôi và anh không có chút quan hệ nào hết.” Kelly muốn che giấu, nhưng khó mà qua mắt người khác.

Ferdinand cười tà .”Em khiến anh đau lòng quá à! Sweetheart, cái đêm nhiệt tình đó khiến anh cả đời khó quên.”

“Đi chết đi, anh làm tình của ngươi đừng có kéo tôi vào, ai mà không biết người tôi ghét nhất là anh.” Cô dùng đôi mắt oán hận cảnh cáo anh tốt nhất đừng mở miệng.

“Phì phì phì! Thục nữ có giáo dục tốt sao lại phun ra những câu bất nhã như vậy, nhưng mà anh hiểu em đang nói một đằng, lòng một nẻo, em quá yêu anh rồi.” Anh bước lên định ôm chầm lấy giấc mơ cũ.

Kelly nhanh tay nhanh chân bám vào nhân vật phong vân trên trường đua. “Người tôi yêu nhất là Băng Hỏa, anh đừng có đến phá hoại hạnh phúc của tôi.”

“Hạnh phúc?” Ferdinand dẹp đi vẻ mặt bông đùa. “Nguơi là ai?”

“Coi tôi như người qua đường được rồi!” Tự nhiên kéo cô vào, chê cuộc sống của cô chưa đủ náo nhiệt hay sao? Phùng Thính Vũ than thở nhìn lên trời.

Ferdinand nở ra 1 nụ cười thâm ý. “Cô là con gái chứ?”

Vui chơi đã lâu, không thể nào anh không phân biệt được đàn ông, phụ nữ, dùng mũi ngửi cũng ngửi ra, xương cốt đàn ông không nhỏ như thế, ngoại hình lừa được người khác, nhưng kết cấu thân thể thì không.

“Anh đoán xem!” Anh ta quả thật có bản năng phong lưu, năng lực nhìn người rất chuẩn, không hổ danh là lãng tử ăn chơi trong các bụi hoa.

“Băng Hỏa không phải là con gái! Anh đừng có gặp một người yêu một người. ‘Anh ấy’ là người đàn ông của tôi.” Đáng ghét, đáng ghét, Băng Hỏa là đàn ông, là đàn ông mà.

Cô tuyệt đối không thừa nhận Băng Hỏa là con gái.

“Elisa, em nói hắn là nam hay nữ?” Quay đầu lại, một cô gái xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh cao ráo đang bước tới.

Không thể dùng chữ đẹp để hình dung, mà phải nói là lãnh diễm cao quý, nụ cười mỉm trên môi khó đoán, một đôi mắt màu hạt dẻ chứa đựng ý tán thưởng, bất giác tỏa ra một làn khí mê người, như một đóa hồng Tây Ban Nha.

Ánh mắt nhìn người của cô khiến người ta run sợ, như đang nhìn chằm vào vật săn đã lâu, dù cử chỉ cao nhã không chút tì vết, nhưng cứ khiến người ta có cảm giác cô đang dùng lưỡi liếm con mồi.

“Dù là nam hay nữ, không là tuýp em thích.” Cô không nói rõ, lời mang ẩn ý.

Nhưng cách nói của cô lại khiến ai đó khó chịu.

“Em tránh xa cậu ta ra, Elisa.” Narsa đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt là một người xa lạ.

Vì anh mắt ham muốn kia như đang rà soát Tiểu Vũ.

Thu lại ánh mắt, dẹp đi các tia ham muốn, Elisa nhẹ nhàng bước tới bên anh. “Lâu rồi không gặp, hôn phu.”

Là một kiểu khiêu khích. Phùng Thính Vũ ngạc nhiên đối tượng cô ta khiêu khích lại là Narsa, như muốn giành với anh vật gì đó hoặc là…người nào đó?!

“Hiển nhiên là vẫn chưa đủ lâu, đừng đụng vào bạn anh.” Anh không thích ánh nhìn Tiểu Vũ của cô ta, ánh mắt mang đầy ý định chiếm hữu.

“Chỉ là bạn thôi sao? Em cứ tưởng ít nhất cũng phải là người tình.” Cũng may, chưa trễ.

Narsa giọng điệu nghiêm túc thanh minh. “Tiểu Vũ là ‘nam’, bọn anh không thể là tình nhân.”

“Ai nói đồng tính không thể có tình yêu, chỉ cần cảm tình đủ sâu sắc, khó khăn thế nào cũng không thành vấn đề.” Cô ám chỉ lấy hình bóng tuấn lãng kia.

“Elisa, em nên biết với thân phận của chúng ta là không cho phép gây ra scandal.” Cho dù anh rất muốn bỏ hết xiềng xích để đi yêu Tiểu Vũ.

Cô cười rồi, nụ cười khiến người ra run sợ. “Em không giống anh, khi em đã quyết định đi yêu, dù đối phương là ai em cũng không quan tâm.”

“Em họ, chú ý ngôn từ của em, em là người mang hôn ước trên mình.” Ferdinand lạnh lùng nhắc nhở cô.

“Là người ta không chịu cưới em mà! Anh không thấy rằng vị ‘tiên sinh’ đây có một khí chất khiến người ta mê mệt.” Chớp chớp mắt, cô biểu hiện ra sự điềm tĩnh, ôn nhu ngày nào.

“Narsa, em họ tôi đợi không kịp muốn gả cho anh, chừng nào rảnh thì chuẩn bị hôn lễ đi, hai đôi chúng ta cùng bước vào lễ đường.” Anh nửa đùa nửa thật.

Trực giác lạ thường nói anh biết, cô gái tuấn tú khó phân giới tính kia sẽ dẫn đến biến động trong hôn sự của hai nhà, thậm chí sẽ là nguyên hung hại họ không thể kết hôn.

“Hai đôi là ý gì, không phải đang chỉ tôi với anh là một đôi chứ?” Kelly khó chịu nhảy dựng lên.

Nụ cười trêu ghẹo lập tức xuất hiện trên mặt Ferdinand. “Chúng ta đúng là cùng chung chí hướng! Kelly yêu dấu, em rất muốn gả cho anh rồi.”

“Ai…ai cần gả cho tên heo giống háo sắc nhà anh, anh từ từ đợi đến chết đi.” Sặc nước, Kelly kiên trì không lấy anh.

“Không lấy anh thì lấy ai, em đã là người của anh rồi.” Anh quá tự tin, tình sử thuận lợi từ trước tới nay đã tạo nên sự tự đại nơi anh.

Cô nghênh mặt. “Trên đời đâu phải chỉ có mình anh là đàn ông, tôi phải gả cho Băng Hỏa.”

“Ha ha…em đừng chọc anh cười, cô ta làm sao cưới em được, đừng quá mơ mộng.” Anh không nhịn được cười lớn.

“Anh im miệng cho tôi.” Kelly không cam tâm bị khinh thường tuyên bố. “Anh ấy là cha của đứa con trong bụng tôi.”

“Cái gì?”

Không chỉ Ferdinand chấn nộ rống lên, cả Elisa tự nhận không bao giờ nhìn nhầm người cũng bất giác nheo mày, lẽ nào họ thật sự đã sai, nhìn nhầm trai thành gái?

Nhưng, có thể sao?

Ngược lại nhân vật chính lại rất bình tĩnh, bị hiểu lầm riết cũng khá thú vị, Phùng Thính Vũ không gấp lật ra đáp án cho câu đố, nhìn xem mọi người toát cả mồ hôi, không phân biệt được cô là trai hay gái?

Nghĩ lại cô cũng hư thật, cố ý không công khai giới tính, khiến cả nam lẫn nữ đều mù quáng yêu cô, cô thật nên có cảm giác tội lỗi.

“Narsa, Kelly nói là thật sao? Cô ấy…có con rồi?” Ferdinand giọng điệu đau khổ, trong mắt chứa đựng nỗi đau thương mà người ta không nhìn ra được.

“Đúng vậy, nó có thai rồi.” Mà coi tình hình, cha của đứa bé còn không biết là mình đã làm cha nữa.

Chỉ nghe đối thoại giữa hai người mà sự khẳng định của Ferdinand, không khó đoán được cặp hoan hỉ oan gia này đã có quan hệ thể xác.

Nhưng mà, lòng Narsa có chút ác ý, cố ý không nói cho anh đứa bé đã có được hai tháng, nếu có được ngày tháng mang thai chính xác, cha đứa nhỏ sẽ nhảy lên vui mừng.

Đây là đang dạy dỗ anh, chưa kết hôn mà đã reo giống phong lưu.

“Anh đang đùa chứ! Kelly cô ấy…mang thai…….” Mà không phải là con của anh?

“Lúc đầu tôi cũng tưởng nó nói láo, nhưng mà bác sĩ Munsel thật sự xác nhận nó đang mang thai.” Ánh mắt Narsa kiên định, biểu thị anh không nói dối.

Ferdinand lúc này như già đi 10 tuổi tiều tụy. “Sao lại có thể, sao có thể, tôi chỉ mới rời đây 2 tháng.”

“Chuyện đời nhiều biến đổi, dù gì bên cạnh anh không thiếu mỹ nhân bầu bạn, bớt đi Kelly hay ghen thì anh càng có thể ôm ấy, hưởng thụ mỹ nhân.” Anh cố ý chọc.

Hai người cũng đều có phản ứng lớn.

Kelly trước là cả mặt giận dữ trừng mắt nhìn Narsa, lòng rủa anh trai xấu xa…phá vỡ duyên phận của người khác sẽ không được yên thân, tiếp sau đó là hận nhìn người đàn ông có thể sẽ phản bộ cô, các từ phong lưu, háo sắc, vô sỉ, bỉ ổi đều xuất hiện trên miệng cô.

Còn Ferdinand thì vứt bỏ thái độ ăn chơi mặt lộ sự kiên định.

“Ai tôi cũng không cần, tôi chỉ muốn Kelly.”

Kelly kinh ngạc ngoác miệng, không nói được gì bước tới gần anh.

Lúc này, có người nhảy ra tạt nước lạnh.

“Tiên sinh, anh định giành mẹ của con tôi?” Lời vừa ra, mọi người ai cũng rớt cằm.

“Tiểu Vũ, em nói gì?” Trong lòng rối ren, Narsa hỏi nhỏ bên tai cô.

“Làm cái chuyện mà từ đầu các người đã muốn tôi làm.” Thừa nhận.

“Kelly, qua đây, em rời xa anh quá rồi, anh sẽ nhớ em.” Cũng may, cô đã đọc không ít tác phẩm của Hòa Phong.

Kelly yếu tim căn bản là đang ngơ ngác, giấc mơ cô kì vọng đã lâu đang ở trước mắt, nhưng tại sao cô không cảm giác được hạnh phúc mà chỉ có hoang mang? Cô thích Băng Hỏa mà, vô cùng vô cùng thích.

Nhưng mà, cô không bước lên được, nhưng có bức tường vô hình đang cản trở hai người, khiến họ nhìn tuy chỉ cách vài bước, nhưng thật ra xa tận chân trời.

“Kelly, đừng qua đó, anh biết anh trăng hoa khiến em đau khổ, anh đảm bảo sẽ không chạm vào người phụ nữ khác nữa, anh chỉ yêu một mình em.”

Kelly đang do dự.

Phùng Thính Vũ làm một động tác tiêu sái khiến con gái đều phải la hét. “Sự đảm bảo của đàn ông thường chỉ là kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước: chỉ sự không chắc chắn,dễ vỡ), em thà tin một lãng tử chơi đùa giữa các bụi hoa hay tin một người tự trong giữ thân như anh?”

Narsa sắp xỉu rồi, cô ấy đang chơi trò gì thế, thành toàn là mỹ đức, cô ấy như thế vốn chỉ khiến Kelly không quyết định được, rối cả đầu.

Ferdinand cúi đầu nói nhỏ, “Đừng ép tôi làm ra cử chỉ mất phong độ, tôi yêu Kelly sâu sắc hơn anh.” Anh chưa từng suy nghĩ người sẽ làm vợ anh là ai khác ngoài Kelly.

“Nhưng anh lại dùng tình yêu của anh hại chết cô ấy, yêu một người không phải là nên trung thành cả thân xác lẫn tâm hồn sao?”

Ánh mắt Ferdinand hơi rụt rè. “Tôi…”

Phùng Thính Vũ tiếp tục hỏi. “Lên giường với người con gái mình không yêu có cảm giác gì? Như là sự giao phối giữa hai con thú? Trừ phi anh đều yêu họ.” Thì ra, mồm miệng cô cũng không tồi, độ độc hại không dưới tác gia Hòa Phong.

Đều giống nhau? Hay là gần mực thì đen?

“Tôi là…tôi…” Dù trả lời thế nào cũng bất lợi cho anh, Ferdinand hối hận sự hoang đường ngày xưa của anh.

Trả lời “Phải”, thì như cầm thú có sex mà không có yêu, trả lời “Không phải”, có nghĩa là tình cảm của anh đối với Kelly đều là giả, hai mặt đều làm khó người ta.

“Băng Hỏa tiên sinh hà tất cứ ép người, đàn ông đều có nhu cầu cả, đối phương không nhất thiết phải là người mình yêu, chỉ cần là người con gái có thể kích thích cảm quan cho mình là được.”

Elisa đứng ra khiến Ferdinand như trút được gánh nặng, nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích, cô đáp: Không khách khí.

“Thân là phụ nữ nói giúp cho đàn ông là rất khó tin, tôi khâm phục sự độ lượng của cô.” Phùng Thính Vũ nhíu mày, cô không quen đấu khẩu với người cùng phái.

Trời à! Cô đột nhiên ghét bản thân, làm gì chỉ vì thấy vui mà nhúng tay vào chuyện này, thật không giống cô.

Elisa mỉm cười. “Không còn cách nào khác, hôn phu của tôi sau khi có tôi còn nuôi thêm một người tình, tôi có thể không chấp nhận sao?”

“Elisa-----”

“Em nói sai sao? Tình nhân của anh tên gì nhỉ? Hình như là Daffunny!” Cô ta còn thị uy với cô nữa kìa, biểu thị vợ chưa cưới cũng không có gì ghê gớm.

Thật ra, cô không hề để ý chuyện Narsa có tình nhân bên ngoài, chỉ cần đừng chạm đến cô là được.

“Là Daffenny.” Kelly nhỏ tiếng nói, tâm trạng cô bây giờ rối lắm.

Khoác lên nụ cười lạnh lùng, Elisa nắm lấy cây gai độc. “Không phải là tôi nghi ngờ gì, sợ đến Kelly còn biết đến sự tồn tại của người đàn bà đó.”

“Cô ta sẽ trở thành quá khứ.” Lúc Narsa nói câu này, ánh mắt khóa lấy Phùng Thính Vũ đang điềm nhiên.

Anh không hề hiểu trái tim của cô, thế giới của cô, trái tim như chứa tảng đá cứ chìm mãi, không làm sao lấy lại được.

“Em thì sao? Em cũng sẽ trở thành quá khứ sao?” Cô đang ép, ép anh tới bước đường cùng, ép anh phải cưới cô.

Narsa không trả lời câu hỏi của Elisa, vì anh không cách nào trả lời, một trái tim xé toạc thành hai nửa, một nửa là trách nhiệm một nửa là yêu.

“Anh trả lời không được em trả lời giúp anh.” Elisa cười quái dị bước đến bên Phùng Thính Vũ.

Lúc mọi người chưa kịp làm gì cô ấy đã hôn lên môi cô, kéo dài mà nóng bỏng để lại dấu ấn của nụ hôn đồng tính.

Đột nhiên, cô bị đẩy ra một cách mạnh bạo.

“Cô…cô dám hôn cô ấy, dám hôn Tiểu Vũ của tôi.” Không, anh không nhịn được, anh sắp phát điên.

Lòng Elisa dấy lên sự kích động khó bình phục. “Đừng quên anh là ai, Công Tước Osner, cưới em là trách nhiệm của anh.”

Narsa ngưng đọng, rất lâu không thể phát ra lời nói, đau đớn vì người mình đã yêu mà không thể yêu.

“Băng Hỏa, nói cho tôi nghe tên thật.” Không buông tha cô, không muốn buông tha cô, tại sao lại là cô?

“Phùng Thính Vũ.” Cô vẫn bình tĩnh như thế, nho nhã như con báo Mỹ đi dạo.

“Cảm thấy nụ hôn của tôi như thế nào?” Elisa như đứa trẻ kích động chờ đợi sự khen thưởng của người lớn.

“Rất ngọt.” Còn quá ngọt nữa là.

Rất ngọt?!

Lúc này Narsa rất muốn giết người, anh đang suy nghĩ đến việc giết cô gái xâm phạm đến vật tư của anh trước, hoặc là cô gái kiêu ngạo dám để người khác hôn.

Elisa cười rất vui, phảng phất như niềm vinh hạnh vô thượng. “Thật sao?”

“Sau này đừng ăn quá nhiều bánh kem mật ong nữa, coi chừng mập.” Lát nữa phải đi súc miệng, ngọt quá.

“Hả?!” Mặt cô trầm xuống, thiên đường và địa ngục, rất gần.

Narsa vui mừng cười lớn, một tay ôm lấy Kelly, một tay khoác lấy Phùng Thính Vũ, không chào mà đi ngang hai anh em họ Castile.

Nhưng, vẫn còn một đám mậy đen nhỏ đang trôi nổi trên không.

Rất lâu sau đó, Elisa cười, cô thật sự đã tìm thấy một đối thủ thú vị.

“Nói thử xem, dư vị thế nào?”

“Rất ngọt.” Ngọt đến tận sâu thẳm trong lòng.

Sao lại là câu này, chẳng lẽ bên kia cũng đã ăn bánh mật ong? “Là nam hay nữ?”

“Nữ.” 100%

Phù “Còn may.” Biết là họ liên hợp lại phá anh mà.

“Anh họ, đừng thoải mái sớm vậy, cái bụng của Kelly rất rõ, cô ấy có thai rồi.” Thân là bác sĩ khoa phụ sản, cô thấy rất rõ.

“Sao lại…” Là con của ai?

Elisa cười tươi nhìn anh. “Hỏi một câu rất riêng tư, anh lên giường với Kelly chưa?”

“Em…em hỏi cái này làm gì?” Ferdinand có chút ngại, không dám nhìn ánh mắt kiểm tra của cô.

“Kiến nghị anh đi xác định số tuần mang thai của cô ấy, nói không chừng anh là cha của đứa bé.” Kelly không phải là loại con gái làm bừa với người khác.

“Hả?!”

Lúc này Ferdinand ngơ ngác rồi, vẻ mặt như bị 1 tảng đá lớn rơi vào đầu.

Rất lâu, rất lâu sau đó, một nụ cười khờ khạo xuất hiện trên miệng anh, thì ra anh làm cha rồi…làm cha đó!

Một sinh mạng nhỏ mang giọt máu của anh, con của anh-----

“Á! Anh phải đi mua một quyển sổ tay em bé, còn áo quần và đồ chơi cho baby, phòng phải được sơn màu hồng hoặc xanh da trời, giường em bé……”

“Em cho rằng anh nên cầu hôn mẹ đứa bé trước.” Tiếng cười trêu phát ra từ miệng Elisa.

“Phải phải phải…anh phải cầu hôn, phải cầu hôn……Nhưng mà, anh dùng cái gì cầu hôn?” Anh đã quá gấp rút và hoang mang rồi.

Lãng tử trên tình trường mà cũng có thể vì tình yêu trở thành thằng khờ. “Một bó hoa hồng, một chiếc nhẫn kim cương, và trái tim của anh.”

Nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên môi Ferdinand, tiếp đó, bước chân kiên định của anh tiến vào tiệm hoa, vợ của anh, con của anh, anh phải dùng cả trái tim để yêu.

Ánh mặt trời, quyến luyến.

“Phùng Thính Vũ, anh muốn hôn em.”

“Cái gì…uhm…”

Thật lá quá bá đạo, Narsa nhân lúc cô quay đầu đã xông thẳng lên trước, dùng lưỡi xâm nhập miệng cô, và không muốn rút lại.

Anh chịu đủ rồi, nếu không hôn cô anh sẽ chết trong biển ghen không đáy, sau đó diệt vong trở thành người giấm (ghen í mà =]])

Đây là làn môi mà anh quyến luyến, làn môi là anh yêu say đắm, không ai được phép có được nó trước anh, anh phải lấy đi cái mùi bánh mật ong chết tiệt, chỉ để lại mùi vị của anh, trên ngực cô, trong lòng cô.

Làn nước ngọt ngào, mùi hoa nhẹ nhàng lại bay vào mũi anh vui đùa, anh nhớ ra rồi, là mùi hoa tường vi được trồng trong vườn trước lúc anh còn nhỏ, mẹ thích nhất là dùng sương trên hoa pha trà.

Mùi hương nồng nàn đó y như mùi hương không tan trên người cô lúc này.

Cô đích thực là con gái! Sự mềm mại dưới tay anh chính là tượng trưng cho phụ nữ, sao anh lại có thể bỏ qua một bộ phận quan trọng như vậy, không lớn không nhỏ vừa vặn trong tay anh, săn chắc mà nhọn đứng, có tính đàn hồi.(có cần chi tiết vậy không =.=)

Bình thường cô khoác lên trang phục nam rộng lớn, khiến người ta không nhìn thấy cô có một cơ thể nóng bỏng, các đường cong hấp dẫn, trên dưới……

“Á-----”

Một cái xác bị quật xuống thành hình chữ đại thật giống hiện trường án mạng, ngũ quan nhăn nhó như vừa bị người ta đạp cho mấy cú, thì thào rên rỉ để chứng tỏ anh còn chưa chết, vẫn còn một hơi thở.

Xương cốt toàn thân như bị di chuyển, tiếng kêu thảm của Narsa dẫn đến không ít sự chú ý của người hầu, tất cả dần dần tập trung nơi phát sinh……

Nói thật, không có ai cười cả.

Chỉ là mặt tím hết, từng người từng người tưng tưng tưng chạy đến một nơi thật xa thật xa, nơi đó phát ra các tiếng cười lớn nhỏ, chỉ có Ed là tận trung vẫn ở lại, trên miệng treo một nét cười.

“Tước gia, ngài không sao chứ?”

Chữ “Cút” ngậm trong miệng nói không ra, Narsa toàn thân ê ẩm.

“Tôi tin là lòng tự tôn của anh ta đã chịu vết thương lớn, cần được chữa trị.” Hứ! Anh ta không biết tường vi có gai sao?

“Khụ! Anh nghĩ là bác sĩ ở Tây Ban Nha không đủ cao minh, trị không khỏi vết thương tự tôn.” Xem ra vết thương không nhẹ.

“Trung Quốc có một phương thuốc cổ truyền, anh nên thử.” Bị gai đâm trúng tay rồi chứ?

Ed hỏi: “Xin được lắng nghe.” Nền đất lạnh quá.

Một quản gia thú vị, sao trước đây cô không phát hiện ra nhỉ. “100ml nước tiểu của ngựa, một chén lớn phân trâu tươi, rải lên trứng gián và trứng ruồi, thêm một chút phân bón, sữa người, sau đó kêu một bệnh nhân bệnh phong lên đạp vài cú, rồi đắp lên ngực anh ta.”

“Có tác dụng không?” Trứng gián khó tìm, lấy sữa người có tội.

“Người chết cũng có thể bò ra từ mộ, anh nói coi nó có tác dụng không?”

“Ồ! Thế à.” Vậy chắc là có tác dụng.

“Xác chết” nằm dưới đất vẫy vẫy tay, bộ mặt muốn ăn thịt người, xương cốt rã rời chưa nối lại được.

“Các người coi tôi chết rồi mà thảo luận à, muốn hại chết tôi sao?” Nếu lấy phân ngựa nước tiểu trâu về thật, anh sẽ bắt quản gia ăn đầu tiên.

Phùng Thính Vũ cúi người nhéo khuôn mặt biến dạng của Narsa. “Tôi coi như anh chết rồi đó! Không khí ở dưới tốt không?”

“Em hôn anh một cái thì sẽ biết được mùi vị thôi.” Cô ấy thực sự không sợ chết, còn nhéo nữa.

“Tôi sẽ trực tiếp đưa anh lên chuyến tàu địa ngục, VÉ, MỘT, CHIỀU.” Tính xấu không chừa.

Đứng dậy, cô chỉnh chu áo quần hơi bị rối, thần sắc trấn tĩnh không hoảng loạn, không ai thấy được tiếng tim đập bình bịch trong lòng cô, vô cùng nhanh, lo sợ và bất an.

Điều cô nên quan tâm là đua xe, cũng chỉ có thể là đua xe, không còn gì khác, nhất là một gã đàn ông đã có hôn ước, một người không thể yêu cô.

“Tiểu Vũ, anh yêu em.” Một câu tình yêu phát ra từ Narsa, chính anh cũng ngạc nhiên.

Ed mặt không đổi sắc lui đi, không ai biết lòng anh nghĩ gì.

“Đừng nói ra lời hứa mà anh không thể cho, tôi không có hứng thú với trò chơi tình yêu.” Cô sẽ không để lại trái tim nơi Tây Ban Nha.

Nhẹ nhàng than thở. “Kéo anh một tay không quá đáng chứ, nền đất cứng lắm.”

Anh biết mình là một người không thể cho ra lời hứa hẹn nào, trách nhiệm và sự vinh diệu của gia tộc sẽ mãi bầu bạn với anh cho tới ngày anh chôn vùi trong đất cát, anh không thể yêu bất cứ ai, cũng không thể cho người anh yêu hạnh phúc.

Nhưng mà, rất khó.

Rất khó để không yêu cô, trái tim đầy ắp nói không ra, con dã thú thật sự trong anh sẽ xé toạc anh, cho tới khi anh khô cằn.

“Nằm đó sám hối đi, làm nguội cái đầu anh rồi suy nghĩ cho kĩ, chúng ta không hợp.” Cô sẽ không làm người bị bỏ rơi.

“Tại sao không hợp? Chỉ cần em chịu ở lại Tây Ban Nha, enh sẽ chăm sóc tốt cho em.” Trừ danh phận, cái gì anh cũng có thể cho cô.

Bao gồm sinh mạng.

“Tình nhân sao? Cảm ơn anh lắm, tôi còn cần tự tôn của tôi.” Thu nhập của cô đủ duy trì cuộc sống của mình.

“Đừng nói như bản thân khảng khái lắm, anh yêu em, vì anh mà lui một bước không được sao?” Anh thật sự không muốn mất cô.

Như lời cô nói, anh là một người tham lam, vừa muốn hạnh phúc vừa muốn quyền thế, càng muốn tình yêu, anh không thể có được cả 3 sao? Bằng anh là Công Tước Osner.

Ánh mắt cô nhẹ nhàng liếc ngang. “Anh quá coi trọng bản thân, tôi không yêu anh như anh tưởng, trên đời này người tôi yêu nhất là bản thân, anh vẫn chưa đủ tư cách để tôi hy sinh.”

“Lời của em tổn thương người khác quá.” Cười khinh, anh thừa nhận cú này đã bị cô tổn thương.

“Lời của anh không mang gai sao, không có lý do người hy sinh là tôi chứ không phải anh, cách anh yêu khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục.” Kịp thời rút tay thì sẽ không có đau thương.

“Sỉ nhục?” Chống tay nâng người lên, Narsa nửa ngồi nhìn vào cô.

Tình yêu của anh sao lại là sỉ nhục?

“Thay đổi lập trường mà suy nghĩ, hôm nay tôi là một quý phu nhân có quyền thế, còn anh là một bình dân thu nhập thấp, anh cam nguyện trở thành nam sủng chịu sự nuôi sống của tôi không?”

“Đương nhiên là không, anh là đàn ông……” Người đàn ông đại diện cho chủ nghĩa đại nam nhân Tây Ban Nha lập tức biểu lộ phản đối.

Phùng Thính Vũ lắc đầu. “Không phải là vấn đề giới tính, là anh không hề yêu tôi như anh nghĩ, tình yêu có thể khiến người ta mù quáng, mất đi lý trí, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh suy nghĩ cho bản thân.”

“Anh yêu em, yêu đến tâm tư rối bời, nhưng anh có trách nhiệm cần gánh vác……” Trách nhiệm mà anh không trốn tránh được.

“Nói một cách khó nghe, khi tôi có thể có một người chồng yêu tôi như sinh mạng, yêu tôi hơn hết thảy mọi thứ, tại sao tôi phải chịu ủy khuất sống trong cái lồng tình yêu của anh, sau đó trấn lột hạnh phúc mà tôi đáng có để hoàn thành trách nhiệm của anh?

Phụ nữ không nên là phía chịu tổn thương, chẳng lẽ anh muốn tôi đứng ở một góc, nhìn anh và vợ anh đường đường hoàng hoàng bước vào đám đông để được ngưỡng mộ, còn tôi phải ủy khuất cầu toàn sao?”

“Tiểu Vũ…” Anh sẽ không để cô phải chịu cảnh đó, nhưng anh không có sức xoay chuyển sự thật trong lời cô nói.

“Một người đàn ông nếu không có cách để trao hạnh phúc cho phụ nữ, vậy thì yêu nhiều thế nào cũng là vô ích, TÔI, KHÔNG, YÊU, ANH.” Không thể yêu.

Narsa không nói được gì chỉ cảm thấy như lòng anh đã chết.

“Kelly từng hỏi tại sao tôi không cười, tôi cũng cho anh một đáp án, vì không có gì đáng để tôi cười.”

Thế giới, rộng lớn, mà cô thì như hạt cát nhỏ nhoi trong biển đau, chỉ vì thế giới chưa từng đối tốt với cô.

Cô cũng quên mất cách cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.