Luật Im Lặng

Chương 22: Thở phào nhẹ nhỏm!




Người ta nói khi yêu thế giới toàn một màu hồng, điều này quả không sai. Nhưng không ai có thể ngờ rằng nó cũng áp dụng được với tảng băng lạnh lùng Vương Hạo Nam. Hắn đi đến đâu, xung quanh chuyển hồng đến đấy, gió thổi vù vù, hiệu ứng âm thanh ánh sáng đầy đủ cả. Đến nỗi mà có lúc mặt trời của chúng ta đã không thể chịụ được mà hét lên:

-Sao lúc nào mồm cậu cũng nhành ra, mắt cũng híp lại thế hả?

-Vậy mà cũng có người yêu đấy.

Lại là cái chiêu cũ rích, Dương thực sự hết nói nổi với tên bệnh hoạn như hắn. Trước kia còn đỡ chứ càng ngày càng thấy hắn trở nên hết thuốc chữa. Không lẽ tình yêu làm con người ta bệnh hoạn hả trời? Cau mày, nhăn mặt, vò đầu, bứt tai, bộ dạng nó vô cùng thảm hại.

-Ê, làm cái gì mà trông đau khổ vậy?

Thanh lay lay người nó, Dương nhìn qua nhỏ định nói gì nhưng lại thôi, chỉ ảo não lắc đầu.

-Thằng cha Vương Hạo Nam bắt nạt mày à?

-Nào có.

Dương vội vàng chối bay, nhìn bộ dạng của Thảo sát thủ thế kia, khéo khi chỉ cần một cái gật đầu của nó thôi cũng đủ để tên kia nhập viện nhanh chóng:

-Tao tưởng hắn ta to gan thế.

Nó cười xuề xòa, uống một ngụm nước cam thật to. Ngừng một lúc như suy nghĩ điều gì đó rồi mới lên tiếng:

-Thảo này!

-Ừ.

-Mày cũng thích Minh đúng không?

Không gian cứ thế cô đọng. Nó nhìn Thảo, Thảo nhìn nó, chỉ có Thanh là ngồi một bên quan sát toàn diện.

-Phải.

-Vậy tại sao còn từ chối cậu ấy?

-Không biết.

Haizzz….. Nó khẽ trút ra tiếng thở dài. Người trong cuộc luôn luôn mù quáng là vậy. Nó rất muốn khuyên Thảo, nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Thật ra trong tình yêu, việc cho đi hay nhận lại vốn không hề quan trọng, việc ai lãi ai lỗ lại càng không quan trọng, yêu sâu hơn, đau nhiều hơn, nhớ lâu hơn nhưng sẽ trưởng thành hơn. Nó cũng chưa từng nghĩ mình có thể yêu ai đó một lần nữa. Nó sợ phải tin để rồi thất vọng, sợ phải yêu để rồi tổn thương. Nhưng là Nam, cậu ấy đã đến và thay đổi tất cả. Khẽ mỉm cười, nó chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm.

-Thảo này!

-Sao?

-Biết tại sao chúng ta có thể đi không?

Thảo rời mắt khỏi ly nước ép , ngước lên nhìn nó, trầm ngâm không đáp.

-Vì chúng ta từng ngã rất nhiều lần. Ngã sẽ đau và khi đau sẽ khóc. Nhưng thử nghĩ mà xem, nếu chúng ta không ngã, không đau và không rơi nước mắt, chúng ta sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc khi có thể đứng vững và bước đi bằng chính đôi chân của mình.

Nó đứng dậy, chững chạch vỗ vỗ vào vai Thảo mấy cái, cười rạng rỡ.

-Tự tin lên nào cô bạn của tôi.

-Lần thứ 365, số đẹp thật!

Một giọng nói trầm ngâm khác vang lên ngay sau đó, đồng thời với câu nói, cậu vòng tay đeo vào cổ Thảo sợi dây chuyền lấp lánh.

-Cậu?

Thảo đứng thẳng người, đối diện với Minh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Minh tiến thêm mấy bước, vòng tay ôm lấy người con gái trước mặt, cất giọng thâm tình:

-Ngô tiểu thư, tớ thừa nhận ban đầu theo đuổi cậu chỉ vì đánh cược với bạn bè, nhưng là bản thân tớ không biết từ bao giờ đã không coi nó như một vụ cá cược nữa. Tình cảm của tớ với cậu là thật lòng.

Thảo cười nhẹ, cũng đưa tay ôm lại cậu.

-Hứa với tớ một điều được không?

-Bất cứ điều gì cậu muốn.

-Đừng làm tớ tổn thương.

-Được, tớ hứa, tớ hứa với cậu.

-Ừ.

-Ê ê, mày túm cổ tao làm gì?

Khung cảnh lãng mạn bị chen ngang bởi chất giọng lanh lảnh của Thanh, tiếp theo là tiếng của mặt trời:

-Để cho người ta riêng tư.

-Không không, đang hay mà, huhu…

-Tao giết mày bây giờ.

Chất giọng gào thét nheo nhéo và chất giọng giận dữ nạt nộ xen lẫn vào nhau, càng ngày càng xa vời…..

Ai rồi cũng sẽ có được hạnh phúc, quan trọng là nó đến sớm hay muộn mà thôi.

***

-Có mang theo không?

-Dạ có, đây là thứ tiểu thư cần.

Người đàn ông đưa cho cô gái một chiếc hộp gỗ màu đen. Cô nhìn hắn rồi đưa tay mở hộp ra, khi thấy được đồ ở bên trong thì mới hài lòng mỉm cười.

-Nửa còn lại tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ông.

-Cảm ơn tiểu thư.

Shaly Vân cầm lấy chiếc hộp gỗ rời đi. Ngồi trong xe ô tô, hai tay cô bất giác siết chặt. Trần Ánh Dương, trong hai chúng ta, chỉ một người có quyền được hạnh phúc.

-Này này, cậu cũng phải thực hiện ít nghĩa vụ của người bạn gái đi chứ.

-Không.

Dương vẫn kiên quyết, hắn nhăn nhó khổ sở, thuyết phục nửa ngày trời, cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được con nhóc bướng bỉnh này.

-Mặt trời à, cậu đã là bạn gái của tôi thì việc về ra mắt gia đình tôi là điều đương nhiên mà.

-Không.

-Ai xì….

Nam gần như phát điên đến nơi. Rốt cuộc phải làm gì thì nó mới chịu đồng ý đây?

-Về đấy để mẹ cậu lại tát tôi mấy phát à?

Hắn ngớ người một lúc mới định hình được Dương đang nhắc tới chuyện gì, giọng hắn trùng hẳn xuống:

-Chuyện đó…đã là quá khứ rồi.

-Quá khứ? Hạo Nam, không phải tôi cố chấp ích kỉ, chút việc nhỏ mà nhớ lâu thù dai. Nhưng cậu biết không, có những thứ diễn ra lần một thì có thể tiếp tục lần hai, lần ba…

Dương cao giọng rồi lạnh lùng quay người, bỏ mặc hắn đứng bất động trong đêm. Nó cũng biết nếu xác định bản thân sẽ ở bên hắn thì sẽ phải cùng hắn đối mặt với mọi điều. Nhưng nó lại sợ, sợ phải đối mặt, sợ mối quan hệ này quá mong manh để rồi dễ dàng tan vỡ.

-Trần Ánh Dương.

Nó bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngước lên nhìn người đối diện.

-Shaly Vân.

-Bất ngờ không? Tôi đã chờ cô rất lâu.

Dương đưa mắt nhìn quanh một lượt, nó đi mãi không biết đã đi vào con ngõ này từ lúc nào. Xung quanh vắng lặng, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ cây đèn đường duy nhất.

-Cô định làm gì?

Dương sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, phía đối diện Shaly Vân giơ súng hướng thẳng vào nó.

-Trần Ánh Dương, có trách hãy trách ông trời đã để chúng ta cùng yêu một người con trai.

-Shaly Vân, cô dám…

-Tại sao tôi không dám?

Cô ta cười như điên dại, bàn tay lạnh lẽo bóp cò.

Đoàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.