Luật Im Lặng

Chương 14: Sợ độ cao là một vấn đề lớn




Ngày qua ngày, mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua như thế, sau khi Chung Ly tới Pháp cũng không hỏi Chu Tô câu nào về chuyện tại sao lại dấu diếm bệnh tình hay bất cứ câu hỏi nào tương tự như vậy, cũng không bi thương giống như trong tưởng tượng của Chu Tô.

Chung Ly rất bình tĩnh, luôn theo cô lúc làm trị bệnh bằng hoá chất, khuyên Chu Tô uống thuốc, thỉnh thoảng kéo tay cô đi dạo, còn nói mấy chuyện giống như màu đông ở nước Pháp thực ra cũng không khác màu đông ở Bắc Kinh là bao hay đồ ăn Châu Âu đúng là không thể nào nuốt nổi, so với đồ ăn Mỹ còn khó ăn hơn.

Những lúc như thế, Chu Tô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, còn nói mỗi lần người giúp việc người Pháp bưng mấy bát cháo hay súp bưng đến, cô đều cảm thấy buồn nôn.

Chung Ly quay đầu lại nhìn Chu Tô, sau đó chỉ ừ một tiếng.

Ngày thứ hai, cô giúp việc người Pháp đó bị sa thải. Chu Tô cảm thấy Chung Ly làm thế là hơi quá nên có nói với anh cho dù có đổi người thì cũng như vậy cả thôi, dù sao họ cũng sẽ nấu đồ ăn Pháp. Cằn nhằn vậy nhưng trong lòng Chu Tô lại cảm thấy khá vui vẻ, bởi vì Chung Ly quan tâm đến mình từng chi tiết, cho dù là những điều cô vô tình nói ra cũng được anh ghi nhớ kỹ.

Chung Ly nghe, cũng chỉ sâu xa đáp một tiếng, lần này Chu Tô lại tò mò, thật không biết anh lại tính toán gì nữa đây.

Vài ngày sau, Chung Ly bắt đầu tự mình bưng cháo đến đút cho Chu Tô ăn từng miếng, sau đó mỉm cười giúp cô lau miệng, hỏi mùi vị thế nào.

Mùi vị mấy món cháo kia, mới đầu chỉ có thể dùng từ kỳ quái để hình dung. Chỉ là đối với Chu Tô, bây giờ ăn uống bất cứ gì cũng như nhau cả thôi nên cô không nói nhiều. Có Chung Ly bên cạnh, chăm chút từng miếng ăn giấc ngủ cho mình đã điều may mắn nhất rồi.

Nhưng mấy lần sau, mùi vị của cháo bỗng trở nên rất ngon, mấy món cháo đó thực sự Chu Tô chưa được ăn bao giờ kể từ lúc sang Pháp khiến cô ngày ăn ba bữa cháo nhưng vẫn cảm thấy không chán.

Chung Ly thấy cô ăn ngon miệng thì vui vẻ ra mặt, nói: "Em yêu, em phải khen ngợi chồng em đi, anh đây chính là một nhân tài."

Chu Tô nhìn bát cháo sau đó nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Chung Ly hỏi: "Anh nấu?"

Chung Ly lại múc một muỗng đưa đến trước miệng Chu Tô nói: "Em xem đi, không thể trách anh lúc nào cũng đề cao bản thân được, ngay cả người có cái miệng khó hầu hạ như em anh cũng hầu hạ được. Chu Tô, em cho anh một câu nhận xét đi, ai có thể nấu cháo ngon như anh đây không?"

Mắt Chu Tô hơi ươn ướt, gật đầu: "Đúng vậy. Trình độ nấu ăn của anh có thể mở nhà hàng năm sao rồi ấy chứ."

Chu Tô trong miệng ngậm cháo, trong lòng suy nghĩ lần trước chính mắt cô nhìn thấy Chung Ly thiếu chút nữa phá hủy cả phòng bếp, ậm ừ nói: "Chung Ly, anh quả thực trâu quá đấy."

Sau khi thành công với món cháo, Chung Ly bắt đầu mày mò học nấu mấy món ăn đơn giản. Chu Tô thấy anh vất vả như vậy cảm thấy xót xa nên bảo muốn ăn gì thì mua sẵn là được.

Chung Ly đáp, nghĩ tới mấy thứ thức ăn đó là dạ dày anh đã nhộn nhạo muốn ói rồi, nên chịu khó học làm vậy.

Về sau nữa, Chung Ly tiếp tục sa thải y tá mà Phương Đại Đồng thuê về, tự tay đút thuốc, tiêm thuốc, thậm chí còn giúp Chu Tô xoa bóp, rửa chân.

Một ngày kia, Phương Đại Đồng tới chơi, vui vẻ nói với Chu Tô: "Bây giờ nhìn em không giống bị bệnh chút nào mà còn mập lên một chút. Ngược lại Chung Ly càng ngày lại càng gầy, càng giống thanh củi khô hơn đấy."

Hiện tại, Chu Tô trừ lúc bị dạ dày hành hạ còn lại đều rất vui vẻ nên không thèm so đo với Phương Đại Đồng, chỉ cười cười cho qua chuyện.

Chung Ly vỗ vỗ vai Chu Tô, dịu dàng nói: "Ngủ trưa một chút, buổi chiều anh dẫn em ra ngoài đi dạo."

Chu Tô vâng lời, ngoan ngoãn quay về phòng để nghỉ trưa, lại nghe thấy tiếng Phương Đại Đồng cự nự với Chung Ly: "Chung Ly, anh nói chuyện tôi cứ thấy sao sao ấy, nghe anh nói với Chu Tô tôi cứ liên tưởng đến chuyện dắt chó đi dạo vậy."

Chu Tô khẽ cắn răng, anh ta mới là chó, miệng chó không mọc được ngà voi.

Bước qua cửa phòng bếp, Chu Tô nghĩ đến chuyện trước đó Chung Ly không biết mua ở đâu một loại chanh ngọt, mùi vị khá lạ miệng. Cô ăn thì không thấy ngon nhưng dựa vào khẩu vị chắc có lẽ Phương Đại Đồng thích cũng nên, nghĩ vậy mới cắt vài miếng đem vào thư phòng

“Lần này kiểm tra, có thể hoàn toàn tin tưởng chứ? Không xảy ra bất cứ biến cố gì phải không?" Là giọng nói của Chung Ly, Chu Tô ghé tai vào cửa nghe.

"Cái này anh có thể yên tâm, nơi này là bệnh viện tốt nhất về ung thư dạ dày… Chắc chắn có thể phán đoán chính xác bệnh tình của cô ấy…Biết cô ấy còn có thể duy trì bao lâu." Giọng nói của Phương Đại Đồng có chút ảm đạm.

"Nói cách khác, bệnh không thể chữa đúng không?"

"Tôi không muốn nói như vậy, nhưng . . . Cứ chờ kết quả xét nghiệm rồi hãy nói."

Xét nghiệm? Lúc nào xét nghiệm? Sao không có ai nói với mình về chuyện sẽ làm xét nghiệm nhỉ?

"Chung Ly, làm sao anh lại muốn cô ấy làm loại xét nghiệm này? Rất nhiều người thân bởi vì không cách nào thừa nhận nên không chịu làm loại xét nghiệm này."

"Nếu như… Nếu như quả như không có hi vọng. Thời gian sống của cô ấy không còn nhiều nữa tôi sẽ đem cô ấy về nước."

"Trở về nước?" Phương Đại Đồng cao giọng hỏi: "Trình độ y học ở trung Quốc làm sao bằng ở đây được?"

"Cho nên tôi mới nói, để xem trước kết quả kiểm tra như thế nào đã, để xem có hy vọng không. Nếu như, kết quả không khả quan, tôi sẽ đem Chu Tô về Bắc Kinh. Anh không thấy sao? Cô ấy muốn về nhà rồi, con chim bay lượn tự do nhưng một khi mệt mỏi, thì sẽ về tổ nghỉ ngơi.”

Chu Tô âm thầm quay bước, chậm rãi cúi đầu rồi sau đó lộ ra một nụ cười tươi tắn.

Anh ấy biết, anh ấy hiểu cô, mấy ngày trước cô chỉ khẽ thở dài sau đó nói một câu, không biết cây hòe già trong ngõ vào đại viện ở Bắc Kinh đã rụng sạch lá chưa. Chỉ nói thế nhưng anh ấy vẫn để ý, anh biết cô nhớ nhà, nhớ mẹ và em gái, nhớ nhung mỗi một tấc đất ngọn cỏ nơi cô sinh ra và lớn lên.

Chu Tô vẫn luôn cho rằng mình là người không câu nệ chỗ này chỗ nọ, ở đâu cũng được nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, dù có đi đâu thì nơi cuối cùng muốn đặt chân đến cũng là mảnh đất chôn rau cắt rốn mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, Chu Tô còn đang mơ màng trong giấc mộng thì đã bị Chung Ly đánh thức, nói: "Chúng ta đi bệnh viện làm một chút kiểm tra."

"Kiểm tra gì cơ?"

"Chỉ là một vài xét nghiệm nhỏ, không cần lo lắng."

Chu Tô gật đầu, im lặng không nói gì nữa.

Hai ngày sau, mặt trời buổi sáng rất tốt nên Chu Tô quyết định ra ngoài phơi nắng. Chu Tô nhắm mắt cảm nhận, thích thật, quả thực rất ấm áp.

Bỗng nhiên có cái gì đó che khuất ánh nắng mặt trời, Chu Tô mở mắt.

Chung Ly ngồi xổm xuống trước mặt Chu Tô, sắc mặt nhu hòa, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô nói: "Chu Tô, nhớ nhà hay không? Chúng ta về nhà có được hay không?"

Chu Tô cũng mỉm cười nhẹ nhàng, mang theo sự hạnh phúc, lời nói hôm trước của Chung Ly văng vẳng bên tai: “Nếu như… Nếu như quả như không có hi vọng. Thời gian sống của cô ấy không còn nhiều nữa tôi sẽ đem cô ấy về nước.”

Tất cả đã sớm được định sẵn…Là số mệnh.

Sau đó, cô đưa ra hai cánh tay ôm cổ của Chung Ly gật đầu: "Ừ, Chung Ly, chúng ta về nhà."

Chung Ly cúi đầu, trông giống như gật đầu nhưng thực tế là để che giấu những giọt nước mắt rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.