Luật Giang Hồ

Chương 2: Hai người đó giống nhau nhỉ?




Chạng vạng tối thời tiết có chút âm u, Diêu Thiên ngồi câu cá ở ao sau núi phía sau phủ quốc sư. Nơi này hoàn cảnh yên tĩnh, cũng không có người quấy rầy rất thích hợp một người ngồi một mình buông cần xuống câu.

Hắn thích ngồi câu cá, có thể để người ta hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Gợn sóng hơi dập dờn từ từ lay động cực kỳ yên ả, hắn hít một hơi, hình như quên mất sự vật xung quanh.

Đột nhiên, nghe được có động tĩnh sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy một cái bóng dáng nho nhỏ ôm một cái dù từ trong bụi cỏ đi tới. Bụi cỏ quá cao làm nàng có vẻ có chút nhếch nhác, rốt cuộc không biết là bị cái gì dính vào một chút.

"Ai da. . . . . ." Người ngã, một cái dù lại lăn xuống bên chân hắn.

Diêu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, để cần câu xuống đứng lên nhặt cái dù lên rồi đi tới bên cạnh bụi cỏ cúi đầu hỏi "Ngươi không sao chứ?"

Kinh Kinh ngẩng đầu lên, lau một cái lá cỏ trên mặt cười nói: "Không có việc gì."

Diêu Thiên đưa ra một cái tay nói: "Mau dậy đi, làm sao ngươi một người chạy đến nơi đây? Bọn hạ nhân đâu?"

Kinh Kinh đưa tay đặt lên bàn tay công công, cảm thấy tay của hắn vừa lớn lại vừa ấm. Trong lòng kích động một chút, mới nói: "Bọn họ đều đi cất quần áo rồi, mang các loại sách về chỗ cũ. Ta nghe nói A Cha tới nơi này câu cá, sợ ngươi không mang dù sẽ bị ướt, cho nên mới mang theo cái dù tới đây cho ngài."

Tim Diêu Thiên cảm thấy ấm áp, người con dâu này còn hiếu tâm hơn đứa con trai kia.

"Nếu là trời sắp mưa, vậy cùng nhau trở về đi!" Nói xong sẽ phải mang theo Kinh Kinh đi, nhưng nàng lại nói: "Còn cần câu nữa, không mang về sao."

"Một chút nữa sẽ có người làm tới mang về."

Kinh Kinh lại nói: "Như vậy sao được chứ, nhìn trời đã tối như vậy có vẻ như sắp mưa, đến lúc đó trời tối đường trơn không cẩn thận cũng sẽ té ngã, không bằng ta tới thu đi!" Mặc dù nàng không bỏ được bàn tay công công nhưng cũng không bỏ được tiền, vì vậy chạy tới cầm dụng cụ đánh bắt cá lên rồi nói: "Bây giờ có thể về rồi."

Từ khi Diêu Thiên sinh ra thì xung quanh hắn chỉ có hai loại người, một loại là cực kỳ ghét hắn, loại thứ hai là cực kỳ tôn kính hắn. Hai loại người này mặc dù không giống nhau, nhưng lại đều hết sức lạnh nhạt. Con trai duy nhất, cũng lạnh lùng không quan tâm hắn.

Ngược lại người con dâu này mặc dù thời điểm nhìn hắn luôn đỏ mặt, nhưng vẫn là lo lắng, hơn nữa lòng dạ cũng không xấu.

Mắt thấy bụi cỏ rất khó đi, hắn nhận lấy đồ trong tay nàng nói: "Để ta cầm cho, đưa tay cho ta, ta dắt ngươi đi." Chân nàng ngắn mà quần lại dài chỉ sợ đi qua rất khó.

Mặt Kinh Kinh đỏ lên, đưa tay ra để cho Diêu Thiên dắt nàng từ từ đi ra bụi cỏ. Nghĩ đến tay sắp phải buông tay của hắn ra rồi, không khỏi có một tia mất mác.

Nhưng đúng lúc ông trời mở mắt, lúc này lại bắt đầu mưa.

Diêu Thiên mở cái dù ra nói: "Ngươi chỉ biết mang dù đến cho ta thế nào ra ngoài lại không mang theo một cái cho mình."

Kinh Kinh kinh ngạc, vỗ tay nói: "Ta thế nhưng lại quên mất chuyện."

Diêu Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Thôi, dùng một cái cũng được."

Trên đường đá nhỏ phía sau núi, một nam một nữ che chung một cái dù, hình ảnh ấy là một loại cảnh đẹp.

Nhưng là, nam nhân bên trái là công công, nữ nhân bên phải cũng là con dâu.

Đây có được coi là thiên tính trêu người hay không?

Kinh Kinh yên lặng thở dài một cái, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thân hình công công cao hơn nàng hai cái đầu, thậm chí trong lòng không khỏi có một tia bi thống.

Có lẽ, một khắc kia khi hắn giơ cái dù lên ngăn cản mưa gió thay nàng, nàng cảm thấy nếu như có thể cứ như vậy đứng ở bên cạnh hắn một đời một thế thì tốt biết bao.

Nhưng là, đây chỉ là một vọng tưởng.

Trước đây chẳng qua là cảm thấy ở bên cạnh hắn vui vẻ, nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng là, bọn họ ngay cả nắm tay nhau cũng khó khăn, về sau, thật sẽ có về sau sao?

Diêu Thiên chú ý tới nàng cúi đầu tựa hồ đang nghĩ cái gì, liền nói: "Nhìn đường đi, cẩn thận đường. . . . . ." Chữ trơn còn chưa có nói, bóng dáng tròn tròn kia đã chuẩn bị ngã xuống rồi.

Diêu Thiên vội vàng đưa tay ôm lấy eo của nàng nhẹ nhàng lôi kéo nâng người dậy, nói: "Nhớ nhìn đường."

"Vâng, đã biết A Cha." Ngẩng đầu lên lần nữa Kinh Kinh lộ ra nụ cười thỏa mãn. Bây giờ nàng không vội về nhà, không vội làm cho trượng phu thích nàng. Nếu như có thể, nàng cũng hi vọng cứ tiếp tục như vậy.

Hai người vừa đi vào phủ quốc sư lập tức bị bọn hạ nhân vây, Kinh Kinh bị đuổi về phòng của nàng mà Diêu Thiên cũng trở lại thư phòng.

Lúc rời đi Kinh Kinh liếc mắt nhìn bóng lưng công công, khẽ mỉm cười, ngày mai còn có thể nhìn thấy, chỉ cần nghĩ đến điều này cũng đã làm cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Nàng nhìn bầu trời âm u, mưa rơi xuống rất nhanh đột nhiên rất muốn viết thư cho sư phụ.

Vì vậy làm theo biện pháp viết thư sư phụ dạy, sau đó gấp thành con hạc giấy hôn nhẹ một cái, nói: "Đi đi, đi tới nơi của sư phụ."

Con hạc giấy thật vỗ cánh bay trong mưa, chỉ là đến bên ngoài phủ quốc sư thì biến thành con hạc thật bay thẳng đến chân trời.

Vì không muốn sư phụ lại thất tình lần nữa tìm tới cửa, trong thư nàng chỉ viết: sư phụ đại nhân kính yêu.

Hiện tại Kinh Kinh vẫn mạnh khỏe, nhưng mà ta có một bạn tốt trong khuê phòng đã gả cho người. Lập gia đình vốn là chuyện vui, nhưng ngay từ tân hôn nàng đã bị trượng phu từ bỏ. Đáng thương nàng phát hiện mình lại thích công công – người đối xử với nàng rất tốt, nàng nên làm như thế nào đây?

Cũng không biết mất bao lâu con hạc giấy mới có thể tìm tới sư phụ, nàng nhìn mưa than thở.

Đột nhiên, có tiếng sáo từ xa truyền đến, âm thanh như khóc như kể, không khỏi làm trong lòng nàng càng thêm hỗn loạn.

Còn chê nàng không đủ rối rắm sao?

Kinh Kinh kêu lên: "Linh nhi, đi ra ngoài bảo người nọ đừng thổi nữa, tâm tình ta đang phiền."

Linh nhi không đi ngược lại đi vào, nói: "Bẩm thiếu phu nhân, người thổi sáo chính là thiếu gia."

Thì ra là hắn!

Kinh Kinh không có ấn tượng gì tốt với vị hôn phu này, càng không muốn đi trêu chọc hắn, cho nên trực tiếp đóng cửa sổ. Tai không nghe thì tĩnh, nàng tình nguyện buồn bực.

Nhưng vào lúc này, Linh nhi lại chợt chạy vào nói: "Bên ngoài mưa lớn rồi, thiếu gia muốn tới đây tránh mưa."

Kinh Kinh nói: "Bên ngoài không phải rất nhiều địa phương, tùy hắn ngồi, chỉ cần không thổi sáo là được rồi."

Linh nhi lại nói: "Thiếu phu nhân không đi qua hầu hạ thiếu gia sao? Ngộ nhỡ bị lão gia biết, chỉ sợ sẽ cảm thấy lòng dạ thiếu phu nhân quá mức hẹp hòi, dù sao thiếu gia là một người có tâm tính rất đơn giản, không thể thương tổn được."

Chẳng lẽ thương thế của hắn không tốt thì nàng sẽ bị thương sao?

Chỉ là Kinh Kinh nghe được sẽ làm công công bất mãn thì động tâm tư, do dự một chút nói: "Vậy. . . . . . Ta đi nhìn hắn một chút."

Linh nhi được Diêu Thiên phân phó, nếu có cơ hội nhất định phải làm cho thiếu gia và thiếu phu nhân hòa thuận ở chung, trước mắt không phải là cơ hội sao!

Kinh Kinh theo nàng ra ngoài, thấy Diêu Viễn Từ đã được đẩy tới trong sảnh, bên cạnh hắn chỉ có một gã sai vặt đi theo đang ngồi phía sau cái ghế kỳ quái.

Nàng vừa tới, gã sai vặt kia vội vàng cúi người nói: "Xuân Hỉ gặp qua thiếu phu nhân."

"Ừm!" Kinh Kinh thấy Diêu Viễn Từ một câu cũng không nói, đưa lưng về phía nàng hình như không nghe thấy .

Nhưng bọn hạ nhân đều nhớ biết đây là cơ hội cho vợ chồng son ở chung, vì vậy chỉ ở lại một chút rồi đều lui sang một bên.

Kinh Kinh ngược lại muốn nhìn người trượng phu một chút xem đến tột cùng là dáng vẻ như thế nào? Không biết hắn có giống công công hay không!

Nghĩ vậy nàng đi vòng qua trước mặt hắn liếc mắt nhìn, thế nhưng hơi ngẩn ra.

Cái người trượng phu này mặc dù mắt không thể nhìn, chân không thể đi nhưng dung mạo lại rất tốt, thậm chí còn tinh xảo hơn công công một chút. Chỉ là, trên mặt hắn thiếu đi vẻ thành thục và cảm giác tang thương.

Kinh Kinh âm thầm mà lắc đầu, tướng mạo không tệ, nhưng tính tình lại làm cho người ta chán ghét.

Nàng cũng không muốn nói chuyện với hắn, tự nhiên ngồi một bên ngẩn người nhìn những giọt mưa bên ngoài.

Bọn họ ai cũng không nói, làm nha đầu và gã sai vặt đứng bên cạnh cũng gấp.

Linh nhi nhìn Xuân Hỉ chớp mắt vài cái, ý là: làm thế nào?

Xuân Hỉ nhìn thiếu gia nhà mình, lắc đầu một cái, ý là ngắm mưa, dù sao cũng ở cùng nhau."

"Vậy ngươi tự mình nhìn đi." Diêu Viễn Từ xoay chiếc ghế hình như phải đi.

Kinh Kinh cảm thấy câu vẫn nên hỏi một chút, vì vậy nói: "Chờ một chút, ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, nếu ta đã vào cửa Diêu gia, tại sao ngay cả khan voan ngươi cũng vén lên cho ta?"

Diêu Viễn Từ trầm mặc một hồi, rốt cuộc nói: "Trong lòng ta đã có cô gái khác, trừ nàng ra ta không muốn vén khan voan cho bất kì ai." Nói xong hắn gọi Xuân Hỉ tới, để cho hắn đẩy ra khỏi phòng khách.

Trong lòng có người sao?

Vậy tại sao không đi tìm!

Kinh Kinh đuổi theo đến cửa lớn tiếng nói: "Trong lòng ngươi đã có người vì sao không nói cho A Cha, tại sao còn muốn lấy ta đây?"

Diêu Viễn Từ ở trên hành lang lấy tay che lồng ngực của mình nói: "Người kia ở chỗ này, không cần thiết phải nói cho bất luận kẻ nào."

"Vậy ngươi phải đi tìm nàng, cần gì vì vậy làm lỡ cả đời." Kinh Kinh mặc dù cảm thấy hiện tại rất tốt, nhưng là nếu như Diêu Viễn Từ nói chuyện này với người khác, thì chuyện hôn sự này có lẽ cũng sẽ không có, có lẽ nàng sẽ gặp mặt công công bằng phương thức khác, khi đó có lẽ nàng còn có cơ hội trở thành thê tử của hắn.

Diêu Viễn Từ cười khổ, nói: "Ngươi cho là mọi chuyện trên đời đều sẽ như ngươi tính sao? Có lẽ một đời một thế này ta đều không thể gặp lại nàng một lần nữa rồi."

Hắn có ý gì đây? Chẳng lẽ nàng kia đã chết rồi sao?

Kinh Kinh ngẩn ra, cứ như vậy nhìn hắn rời đi.

Đột nhiên cảm thấy mình vẫn coi như là may mắn, ít nhất công công của nàng vẫn còn sống!

Ngày thứ hai Diêu Thiên cũng đã biết chuyện này, hắn đi tới thư phòng của Diêu Viễn Từ, nói: "Giấc mộng kia của ngươi đến tột cùng còn tiếp tục đến bao lâu, ta đã nói với ngươi trên đời này không có thần tiên."

Diêu Viễn Từ lại lạnh lùng nói: "Nếu không có thần tiên, như vậy A Cha cái người tiên nhân kia là thế nào?"

"Ngươi. . . . . . Những thứ kia chỉ là tin đồn bên ngoài." Diêu Thiên nói.

Diêu Viễn Từ nói: "Nếu là tin đồn, vậy ngươi lại nói cho ta biết, ông nội của ta là ai?"

Diêu thiên tức giận, đây là tâm bệnh lớn nhất của hắn, nhưng hắn lại vô tình nói ra như vậy.

Bốp!

Hắn lạnh lùng nói: "Cái tên nghịch tử này." Nói xong xoay người đi.

Mà Diêu Viễn Từ ở phía sau ném toàn bộ sách xuống đất, lớn tiếng nói: "Ngươi không giải thích được, bà ngoại cũng không giải thích được, như vậy chính là tồn tại Thần Tiên, bọn họ là tồn tại. . . . . ." Có một ngày, nàng nhất định sẽ tìm được hắn! Nữ tử đã cứu mạng hắn, cũng nói cho hắn biết Thần Tiên không có hạnh phúc như người phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.