Luân Khả Khải Hoàng

Chương 27




Trong phòng tập thể thao.

"Âu thiếu, anh đã đáp ứng tôi thì nhất định phải làm được đấy..."

"Ừm."

Trong căn phòng u ám, tràn ngập hương vị tình dục mê muội, người đàn ông hưởng thụ thân thể của người phụ nữ dưới thân.

Đây là một căn phòng thể thao, rèm cửa sổ được che kín mít, không lọt vào được chút ánh sáng, mà một người phụ nữ dựa vào máy tập chạy bộ, bắp đùi tách ra, trở thành con mồi của người đàn ông.

Ngay lúc người đàn ông nỗ lực ra vào nước rút, người phụ nữ dưới thân như mới được sống lại, người đàn ông này quá mạnh mẽ, gần như khiến cô ta trợn trắng mắt, cũng may khi cô ta sắp không chịu nổi, người đàn ông này mới chạy nước rút, cô ta cũng được cứu!

"Âu thiếu, chuyện của tôi?" Người phụ nữ này là Khang Hân, người đàn ông cô ta mới vừa hầu hạ chính là Ác Lang xưng bá phương Bắc - - Âu Dương Hàn. Người này không phải ai khác, anh ta là anh em kết nghĩa của Cao Huy, lần này Khang Hân muốn lợi dụng anh ta để đả kích Nam Cung Diệu.

"Tôi biết rõ phải làm như thế nào, về sau cô cứ theo tôi, tôi rất hài lòng." Giờ phút này, Âu Dương Hàn khác với Âu Dương Hàn vừa rồi, không nói đến giọng điệu lạnh lùng mà vẻ mặt vẫn lạnh như cũ, cũng giống Nam Cung Diệu, chỉ là trong cặp mắt kia, lộ ra sự lườt nhát lạnh nhạt không phải bình thường, mà tràn đầy hắc ám.

Khang Hân mặc quần áo tử tế đi ra ngoài phòng cùng Âu Dương Hàn, tất cả đồ ở chỗ này đều rất cao cấp, tất cả đều được điều khiển hoặc tự động, đều có mật mã, người bên ngoài đã vào là không ra được.

Một người đàn ông mặc đồ đen cung kính đi tới trước mặt của Âu Dương Hàn.

"Ông chủ, đã tra rõ ràng, Cao tổng chính là do Nam Cung Diệu hại chết, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, đây là ảnh chụp." Người áo đen cẩn thận đưa ảnh chụp cho Âu Dương Hàn.

Âu Dương Hàn nhận lấy ảnh chụp, không có bất kỳ vẻ mặt gì, Khang Hân đứng bên cạnh liếc qua một cái, lập tức che miệng chạy vào nhà vệ sinh, bởi vì hình ảnh trong tấm ảnh đó hết sức máu tanh, khủng bố, lục phủ ngũ tạng của Cao Huy đều phơi ra ngoài, nhầy nhựa hỗn độn một chỗ.

"Gần đây hắn ta có động tĩnh gì không?" Âu Dương Hàn lạnh nhạt hỏi.

"Hình như hắn ta vừa kết hôn." Người áo đen cẩn thận trả lời, chỉ sợ một câu nói sẽ chọc ông chủ nổi giận.

"Đi điều tra lai lịch vợ hắn ta, tôi muốn nhổ tận gốc." Âu Dương Hàn âm ngoan nói, Khang Hân ở trong nhà vệ sinh nghe thấy có chút sợ hãi, chẳng lẽ người đàn ông này còn đáng sợ hơn Nam Cung Diệu?

Chẳng qua, nghĩ tới Nam Cung Diệu hủy hôn, lại vứt bỏ cô ta, Khang Hân nở nụ cười, đừng trách tôi, là anh phụ tôi trước, tôi chỉ muốn tìm về tôn nghiêm của mình, còn có con hồ ly tinh kia, tôi không chiếm được, ai cũng đừng có được.

""Vâng, ông chủ." Người đàn ông áo đen cúi đầu lui ra.

"Âu thiếu, anh tra vợ anh ta làm gì?" Khang Hân đi ra từ trong phòng vệ sinh, tò mò hỏi.

"Người phụ nữ khiến cho tà ma chịu lấy về nhà, tôi muốn xem người phụ nữ đó như thế nào? Năm đó đại ca Cao Huy vì trêu chọc vào người phụ nữ này, mới có thể rước họa sát thân, tôi muốn xem mặt hàng đó như thế nào!" Rõ ràng Âu Dương Hàn cảm thấy hứng thú với người phụ nữ của Nam Cung Diệu.

"Hừ! Không phải là hồ ly tinh sao, chỉ biết quyến rũ đàn ông!" Khang Hân nhớ tới Mộ Hi sẽ lại tức giận, Âu Dương Hàn không để ý tới việc cô ta bực tức, nhất định cô gái này không như cô ta nói được, nếu không làm sao Nam Cung Diệu muốn chứ!

"Về sau cô cứ ở phương Bắc của tôi, tôi phải xuống phương Nam làm việc nên cô không thể đi theo, bởi vì Nam Cung Diệu hết sức giảo hoạt.

Tôi phải làm hết sức cẩn thận, cuối cùng sẽ cùng phản kích, hiểu chứ?" Địa bàn của Âu Dương ở phương bắc, mà địa bàn của Nam Cung Diệu ở phương nam, hai người sưng bá ở hai khu vực khác nhau, hơn nữa thực lực tương đương. Dưới tình huống bình thường, ít khi lui tới, cái gọi là nước giếng không phạm nước sông chính là đạo lý này.

****

"Mẹ, hôm nay con mang Nam Nam qua đó, sau này mỗi khi cuối tuần con sẽ Nam Nam về nhà." Mộ Hi nói với mẹ mình, biết rõ họ vẫn luyến tiếc, nhưng thằng bé không thể tách ra khỏi mẹ!

"Mẹ hiểu mà, thằng bé không thể không có cha, dù sao nó cũng là con của nhà Nam Cung, đoàn viên là đúng, mẹ nghĩ Nam Nam sẽ theo các con." Mộ Hi thấy vẻ mẹ khá vui vẻ thì mới yên tâm, có lẽ trong lòng mẹ luôn luôn hy vọng cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình, bây giờ cô kết hôn, cho nên mẹ khá vui vẻ.

Sau khi Mộ Hi và con trai về đến nhà, Nam Nam biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, bởi vì bà ngoại đã dặn dò, đến nhà mới phải có lễ phép, cho nên thằng nhóc chỉ đi tham quan phòng ở của mình một chút, cũng không có chạy loạn khắp nơi.

"Tiểu thiếu gia, đi nào, tôi dẫn cậu ra vườn hoa xem một chút." Quản gia Lý mang Nam Nam ra ngoài vườn hoa.

"Bác à, tại sao phải gọi Nam Nam là tiểu thiếu gia?" Nam Nam nắm tay quản gia Lý hỏi.

"Tiểu thiếu gia, đây là quy định của nơi này, bởi vì cậu là con trai của thiếu gia, về sau cứ gọi tôi là quản gia Lý được rồi, tôi là quản gia sẽ chăm sóc cho mọi người." Kỳ thật, Nam Cung Vân đưa quản gia Lý tới đây cũng có mục đích chăm sóc cho cháu của mình- - Nam Cung Tư Nam. Hiện tại Mộ Tư Nam đã thay tên là Nam Cung Tư Nam, theo họ cha, nó cũng khiến Mộ Hi vui mừng, mặc dù trong lòng Nam Cung Diệu không có cảm giác gì, nhưng mà, một ngày nào đó anh sẽ rõ.

"Được rồi, về sau khi có người cháu sẽ gọi bác là quản gia Lý, khi không có người cháu sẽ gọi là bác Lý được không?" Nam Nam còn mang giọng sữa nói, bộ dạng khiến cho người khác phải yêu, khiến quản gia Lý rất thích.

"Được, cứ nghe cậu." Hai người vừa nói vừa cười đi ra vườn hoa chơi.

Đến bữa tối, Nam Cung Diệu vẫn chưa trở về, Mộ Hi có chút lo lắng, gần đây cô không cần đi làm, bởi vì công ty có thời gian nghỉ kết hôn. Chỉ là mỗi khi cuối tuần cô vẫn sẽ tới phòng hát Cửu Châu, bây giờ cô đi không phải bởi vì tiền lương, mà cô yêu chỗ đó, ca hát là nơi duy nhất cô có thể phóng thích tình cảm của mình, cho nên cô không từ chối làm việc ở đó.

Nam Cung Diệu vẫn chưa trở về, Mộ Hi và con trai ăn trước, sau đó cô du Nam Nam đi ngủ thì cũng ngủ mất.

Không biết ngủ bao lâu, Mộ Hi cảm thấy có người ôm mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Nam Cung Diệu ôm mình trở về phòng ngủ.

"Buông tôi xuống." Mộ Hi nhỏ giọng nói, cô lo lắng sẽ đánh thức con trai.

"Em là vợ tôi, không ngủ cùng tôi, còn muốn ngủ cùng con trai sao?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Anh có bị bệnh không? Nó còn là đứa bé." Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu, nhưng vẫn bị anh ôm về phòng ngủ như cũ, sau đó bị ném mạnh lên giường.

"Chẳng lẽ em đã quên, tôi không có phụ nữ thì không ngủ được." Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời.

"Anh vô sỉ, tôi và anh không có cách nào trao đổi, bây giờ trong lòng tôi anh không đáng giá một đồng! Chính là đồ vô lại!" Mộ Hi tức giận bắt đầu chửi bới, người đàn ông này thật đúng là hẹp hòi, thậm chí ngay cả đứa bé cũng ăn dấm chua!

Mộ Hi nói xong chùm chăn trên đầu, không muốn nhìn Nam Cung Diệu, kỳ thật, con trai ở nhà cũng thường xuyên ngủ một mình, hôm nay cô kể chuyện cho nó nên không cẩn thận ngủ mất , không có nghĩ đến cái người đàn ông này lại hẹp hòi như vậy!

Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi, cái người phụ nữ đáng giận này lại dám nói anh không đáng giá một đồng, còn vô lại! Việc này khiến anh không thể nhẫn nhịn được nữa, bây giờ không trừng phạt cô thì đợi đến khi nào chứ.

Chăn mền bị Nam Cung Diệu vén lên, Mộ Hi tự nhiên co thân thể lại.

"Anh muốn làm gì?"

"Nói nhảm, đương nhiên là làm chuyện phụ nữ và đàn ông vẫn phải làm, nhiệm vụ hôm nay của em còn chưa hoàn thành, em đã muốn ngủ, về sau làm xong mỗi ngày thì mới có thể ngủ được, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi." Nam Cung Diệu nói xong bắt đầu cởi quần áo ra.

"Anh có yên hay không?" Trong Mộ Hi lòng run lên, người đàn ông này sẽ không lại chơi trò chơi như hôm qua chứ, biến thái!

"Tôi cưới vợ về chính là ngủ cùng tôi, nếu không tôi cưới em làm gì?" Nam Cung Diệu nói xong lên giường, giống như đó là chuyện bình thường phải làm.

"Đồ biến thái, tôi hận anh, anh phải tìm lợn giống, ngày ngày xx cùng anh!" Mộ Hi nghe thấy cưới vợ về nhà để làm thế này, trong lòng hết sức căm tức.

"Em cho rằng em chọc giận chồng mình, tôi sẽ dùng phương pháp gì trừng phạt em?" Nam Cung Diệu cười tà mị, giọng điệu tà ác nhắm vào Mộ Hi.

Mộ Hi nhìn cái người đàn ông tự xưng là chồng cô, vì sao trong mắt anh lộ ra nguy hiểm, cô không biết anh định làm gì? Nhưng mà, cô thật sự có dự cảm xấu, Mộ Hi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt không ngừng lóe lên.

"Lấy cánh tay bẩn thỉu của anh ra, không nên đụng vào tôi, anh khiến cho tôi cảm thấy chán ghét, tôi không có loại chông như anh!" Mộ Hi tuyệt vọng nói.

"Chán ghét? Chẳng lẽ em sinh con trai cho người khác thì không chán ghét?" Nam Cung Diệu vẫn không cách nào tiếp nhận chuyện Nam Nam không có quan hệ máu gì với anh! Đứa bé này chính là ngòi nổ, lúc nào cũng sẽ khiến cho nổ tung.

"Tôi xem thường anh, Nam Cung Diệu." Mộ Hi gần như sắp sụp đổ, người đàn ông nhỏ mọn, chẳng biết rằng, từ đầu đến cuối Mộ Hi cũng chỉ có người đàn ông là anh.

"Hôm nay tôi phải làm em cầu xin tôi tha cho, nếu không, tôi chơi đùa chết em." Vẻ mặt Nam Cung Diệu bắt đầu trở nên vặn vẹo, anh lại bắt đầu xé rách đồ ngủ của Mộ Hi.

"Anh, anh có thể văn minh một chút hay không, tôi đã bị xé rách nhiều đồ ngủ rồi!"

"Văn minh sao? Chuyện như vậy có thể văn minh thế nào! Yêu cầu văn minh thì quần áo không hỏng, sẽ không mua lại sao." Động tác của Nam Cung Diệu ngang tàng bạo ngược không có ý dừng chút nào.

Mộ Hi vẫn không hiểu, tại sao người đàn ông này phải hành hạ cô, lúc trước không có ai buộc anh phải kết hôn, là chính bản thân anh muốn cuộc hôn nhân này, tại sao bây giờ lại vậy?

Không đợi Mộ Hi kịp phản ứng, Nam Cung Diệu hôn lên môi cô, mùi vị tốt đẹp lan tràn toàn thân.

Một đôi tay đanh thép nắm lấy cằm cô, làm cho cô không có sức lực chống cự, chỉ có thể bị buộc hôn môi với anh. Mộ Hi muốn phản kháng theo bản năng, nhưng thân thể của mình lại phản bội mình, thân thể có phản ứng, cô ghét mình như vậy, thân thể bán đứng cô, cô bị anh đụng chạm mà sinh ra cảm giác.

Nam Cung Diệu nhìn người phụ nữ dưới thân, cái người phụ nữ khiến anh mất khống chế, cái người phụ nữ đáng chết, cái người phụ nữ phản bội anh, lúc nào cũng tác động vào lòng anh, chỉ là bây giờ anh không thể mềm lòng, anh muốn trừng phạt cô, trừng phạt cô phản bội anh. Rõ ràng đã không phải làm lần đầu, Mộ Hi vẫn bị xé rách đau nhức, lập tức cảm thấy từng trện tê dại.

Mộ Hi thấy bản thân mình không có cốt khí, đã đến nước này, chính mình vẫn còn hưởng thụ, người đàn ông này chỉ cần phụ nữ mà thôi!

"Còn làm bộ làm tịch liệt nữ sạch sẽ hay sao? Thân thể của em đã bán đứng em, không phải em cũng cảm thấy sao? Em thích tôi làm như vậy, em thích xx." Lời Nam Cung Diệu hoàn toàn chọc giận Mộ Hi.

"Biến, cút ngay..." Mộ Hi không muốn trở thành một người dâm đãng, cô hy vọng anh nhanh kết thúc! Mộ Hi nhắm mắt lại, nước mắt chảy từ khóe mắt ra, cô ghét mình như vậy, cô không cần phối hợp với anh, cô không cần mình có cảm giác như vậy! Nhưng tất cả không kìm lòng được!

Cuối cùng, chiến tranh kết thúc.

"Anh đối xử với vợ mình như thế, quả nhiên là tà ma, lãnh huyết vô tình! Tôi thật sự là nhìn lầm người!" Mộ Hi xoay người đi, không muốn nhìn Nam Cung Diệu nữa.

"Tôi là tà ma, chẳng qua bộ dạng của em vừa rồi giống như hết thức thỏa mãn, chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm sao?" Giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Diệu truyền từ phía sau, Mộ Hi không quay đầu lại, cũng cảm giác được sau lưng lạnh cứng cả người!

"Tôi bị ép buộc, tôi không có hưởng thụ, anh nói bậy." Mộ Hi không muốn thừa nhận, nhưng mà, anh nói không sai, hận chết bản thân, bị bản thân sắp xếp vào bẫy.

"Ngay từ đầu đã bị ép, nhưng về sau thì sao, là ai thoải mái hừ ra tiếng?" Lúc này Nam Cung Diệu giống như ông chồng nhỏ đang giận dỗi với vợ, nhưng mà, Mộ Hi cũng không hề muốn như thế, cô hận! Thật hận! Hận người đàn ông này khiến cô nhục nhã!

Mộ Hi không nói gì, đúng vậy, tại sao mình không chịu thua kém được, người đời nói: Không tranh bánh bao không tranh khẩu khí(*)! Nhưng mà mình hoàn toàn không có khí lực! Bị người ta ăn sạch sẽ, còn bản thân rất thích ý, đây không phải là hèn hạ sao! Thật muốn hung hăng cho mình hai cái tát, nhưng mà, không được, rất đau đó!

(*) Không tranh bánh bao không tranh khẩu khí: ý muốn nói làm người phải biết tự tin, phải có khí phách, người khác nói bạn làm việc không tốt thì bạn càng phải cố gắng làm tốt hơn

A! Nhịn, ai kêu tôi là vợ của anh! Đó là nghĩa vụ, mặc dù nghĩa vụ biến thái, nhưng mà nhất định phải thực hiện! Thói đời là gì! Không có lý lẽ! Mộ Hi phát ra bực tức trong lòng, rồi mới đi ngủ.

****

Trong quán cà phê.

Một nam một nữ ngồi đối mặt nhau, ai cũng không nói một câu nào.

Trầm mặc...

"Xin hỏi, Khang tổng tìm tôi có việc gì? Tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian ở đây uống cà phê với Khang tổng."

"Y Na, bà có khỏe không?" Vẻ mặt Khang Dực áy náy nhìn mẹ Mộ Hi- - Mộ Y Na.

"Y Na? Có phải Khang tổng có tuổi nên bị suy giảm trí nhớ rồi không? Chúng ta rất thân quen sao?" Cuối cùng hôm nay cũng biết tính cách Mộ Hi giống người nào rồi, thì ra là giống mẹ cô, kỳ thật, tính cách của Mộ Y Na hết sức cá tính, chỉ là trước mặt con nhỏ phải làm gương tốt, cho nên liên tục đè nén tính cách của mình.

Một người phụ nữ không có kết hôn, còn mang theo một đứa nhỏ, trong lòng cũng phải thừa nhận không thể coi thường năng lực của bà.

"Là tôi có lỗi với bà." Khang Dực vô cùng tự trách nói, nhìn ra được trong lòng ông cũng không chịu nổi.

"Hừ! Không nghĩ tới Khang Dực năm đó oai phong một cõi, cũng sẽ có vẻ mặt hôm nay, nhìn lại bộ dạng ông bây giờ đi, tôi khó mà iên tưởng ông chính là Khang Dực của năm đó, thực xin lỗi, tôi còn có việc, tôi phải đi đây." Mộ Y Na chuẩn bị rời đi, nhìn thấy bản thân đã từng dùng một đời để yêu người đàn ông này, bây giờ ông tiều tụy thảm hại như vậy, bà chỉ có đau lòng.

"Đợi chút." Khang Dực đưa ánh mắt cầu xin nhìn Mộ Y Na, hy vọng bà đừng rời đi, đã vài chục năm ông luôn nhớ tới bà, nhưng ông không thể gặp lại bà!

"Còn có chuyện gì thì nói đi?" Mộ Y Na bưng cà phê lên uống một ngụm, tận lực cố giữ cho mình tỉnh táo.

"Mộ Hi, Mộ Hi là con của chúng ta sao?" Khang Dực cẩn thận hỏi, từ sau lần trước tham gia hôn lễ của Nam Cung Diệu và Mộ Hi, ông luôn ngủ không yên, cẩn thận ngẫm lại, khó trách gặp Mộ Hi cảm thấy thân thiết, chẳng lẽ con bé là đứa nhỏ trong bụng của Mộ Y Na năm đó?

"Con sao? Tại sao tôi và ông có thể có con chứ? Chúng ta có quan hệ gì? Mộ Hi là con gái tôi, cũng không có bất cứ quan hệ nào với ông."

Mộ Y Na kiên quyết không thể để cho Mộ Hi biết người đàn ông này là cha mình, nhất là bây giờ cô đã kết hôn với Nam Cung Diệu, không thể để nhà Nam Cung xấu mặt.

Kỳ thật, Nam Cung Vân đã sớm đoán được Mộ Hi chính là con của Khang Dực, ông không sao cả, bởi vì Mộ Hi đã sinh cháu trai cho nhà Nam Cung, cho nên không có gì quan trọng hơn cả cháu trai, chấp nhận cháu trai chính là chấp nhận Mộ Hi, với cả năm đó Nam Cung Vân còn là fan ruột của Mộ Y Na, mặc dù sau đó bà đã rút khỏi giới ca hát, nhưng bà thà có được đứa bé chứ không cần tiền, còn vứt tiền bay đầy trời, đây là chuyện mà ngươi phụ nữ bình thường không thể làm được, cho nên trong lòng Nam Cung Vân bội phục người phụ nữ này.

"Là tôi có lỗi với bà, nhưng con trẻ lại vô tội, tôi chỉ muốn biết Mộ Hi có phải con gái của tôi hay không thôi?"

"Không phải, ông đừng có nằm mơ? Con gái của ông là Khang Hân." Thì ra, lúc thấy tin tức Nam Cung Diệu và Khang Hân giải trừ hôn ước, Mộ Y Na cũng biết Khang Hân là con gái của ai, nghĩ tới vị hôn thể của Nam Cung Diệu chính là em gái cùng cha khác mẹ với Mộ Hi, thật là tạo hóa trêu ngươi!

Năm đó bà bị Khang Dực vứt bỏ, cũng bởi vì mẹ của Khang Hân, nhà bọn họ có gia nghiệp lớn, còn éo bà vào đường cùng, cho nên bà thua, mang theo con nhỏ chạy tới nông thôn. Không nghĩ tới, sau hơn hai mươi năm, con gái Mộ Hi của bà, giúp mẹ nó hòa được một ván, Nam Cung Diệu từ bỏ Khang Hân, may mắn con gái của mình không có đi theo gót bà!

"Bà không thừa nhận cũng không sao, tôi biết rõ bà sợ con bé khó sử, tôi chỉ cần biết rằng nó là con gái của tôi, cũng đã hài lòng rồi!" Mộ Y Na thấy vẻ mặt đau lòng của Khang Dực, đã vài chục năm không thấy, không nghĩ tới ông lại có sự thay đổi như vậy, xem ra ông sống cũng không vui vẻ!

"Không nghĩ tới ông lại biến thành như vậy, tôi đã nói Mộ Hi không có bất kỳ quan hệ nào với ông, xin đừng nhắc tới con bé, tôi không hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy cuộc sống của nó, mà người phụ nữ ở trong nhà ông thế nào, ông phải hiểu rõ hơn tôi chứ!"

"Tôi biết rõ bà muốn bảo vệ Mộ Hi, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống con bé, chuyện đời này mà tôi hối hận chính là đã bỏ rơi hai mẹ con bà! Năm đó tôi không biết người trong nhà đã làm những chuyện đó với bà, tôi có lỗi với bà, đã vài chục năm tôi không thể tự tha thứ cho mình! Cũng may, ông trời đã để cho tôi có thể gặp lại bà, tôi chết cũng nhắm mắt, biết rõ bà sống tốt, tôi cũng yên tâm."

"Không cần nói nữa..." Mộ Y Na đã khóc không thành tiếng, người đàn ông này lại muốn làm gì? Đã phá hủy cuộc đời của một người phụ nữ, sau đó muốn dùng vài câu là muốn huề sao! Chẳng lẽ ông không biết mỗi một con người chỉ có một thời tuổi trẻ? Bây giờ bọn họ đều đã già rồi, già không còn hơi sức tinh thần! Bây giờ nói gì cũng không tác dụng!

"Ba ba..." Khang Dực thấy Mộ Y Na khóc lóc nức nở, hung hăng đánh cho mình hai cái tát.

Chỉ khiến cho người khác không thể ngờ được là cảnh này bị chó săn chụp trộm.

Ngày hôm sau, mỗi một tin tức trang đầu đều nói mẹ của Mộ Hi chính là ca hậu năm đó bỗng nhiên mất tích, Mộ Y Na.

Việc có liên quan tới Mộ Y Na đưa tin khắp nơi, nói năm đó Mộ Y Na là tiểu tam, còn sinh ra đứa con gái riêng...

Còn nói cô con gái riêng này chính là vợ của Nam Cung Diệu, Mộ Hi...

Còn nói ai là cha ruột của Mộ Hi ...

... ... ... ... ... . . .

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung.

"Rốt cuộc là ai đã chụp những bức hình này? Người nào không biết Mộ Hi là vợ của tôi, là ai dám công khai khiêu chiến? Lãnh Đông, cậu hãy giải quyết chuyện này nhanh chóng, dẹp hết chuyện này lại, còn phải bắt được người sai phía sau."

Nam Cung Diệu ngồi trước bàn làm việc, một đôi mắt thâm trầm nhìn về phía trước, đến cùng là ai dám động đến người phụ nữ bên cạnh anh, rõ ràng mục đích là đả kích anh, chứ ai sẽ để ý tớ ca hậu hai mươi năm trước? Hàng năm còn có rất nhiều ca hậu sau khi thành danh bỗng nhiên biệt tích, vì sao không ai báo cáo? Mà mục địch của người này muốn cho mọi người biết vợ của Nam Cung Diệu là con gái riêng! Cố ý làm anh mất mặt, mà mánh khóe này lại quá tiểu nhân!

Sau khi tập đoàn Nam Cung ra mặt, chuyện này nhanh chóng yên ổn, đương nhiên là dùng tiền mặt thu phục.

Sau khi Mộ Hi biết, không có ra cửa, bởi vì sáng sớm gần nhà đã có rất nhiều chó săn đến cửa, mẹ cô gọi điện tới, không hổ là ca hậu, ý trí chấm nhận cực mạnh.

"Tiểu Hi, mẹ không có việc gì, đều là chuyện lúc còn trẻ tuổi, mẹ không muốn khơi ra, chỉ là mẹ không yên tâm về con, con có khỏe không? Bên ngoài nói như thế nào, mẹ mặc kệ, nhưng mà, mẹ muốn nói cho con biết. Mẹ chưa từng làm chuyện có lỗi với con, mẹ không thẹn với lương tâm."

Mộ Hi nghe thấy mẹ nói, cũng yên tâm, kỳ thật từ nhỏ cô cũng nghĩ tới thân thế của mình, cô tin tưởng mẹ mình, cho dù mình có phải là con gái riêng! Còn cái người được coi là cha như không tồn tại, nếu không, vì sao nhiều năm như vậy ông cũng không có xuất hiện?

Nam Cung Diệu bận rộn cả ngày, về đến nhà, thấy Mộ Hi ngồi trước cửa sổ, cô không có mở đèn, ánh trăng chiếu trên người cô, thật lạnh lẽo!

"Vì sao không bật đèn?" Nam Cung Diệu thản nhiên hỏi.

"Tiết kiệm điện..." Mộ Hi bình tĩnh trả lời, Nam Cung Diệu vốn còn lo lắng cho cô, xem ra cô vẫn kiên cường hơn anh nghĩ.

"Vì sao khóc?" Sau khi Nam Cung Diệu bật đèn, thấy trên mặt Mộ Hi mang theo nước mắt, trong lòng đau nhức.

"Cho dù biết mình là con gái riêng, tôi cũng chưa bao giờ trách mẹ, bởi vì tôi yêu bà, tôi chỉ thấy đau lòng cho mẹ! Vì người đàn ông đó mà lại cô độc có đáng giá không?" Mộ Hi lau nước mắt, miễn cưỡng làm vẻ mặt tươi cười, nhưng chẳng biết rằng vẻ mặt miễn cưỡng khiến Nam Cung Diệu đau lòng.

"Em hận người đàn ông đó không? Tôi nói người đàn ông vứt bỏ mẹ em ấy." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi dịu dàng, đây là lần đầu tiên anh nhìn Mộ Hi như vậy sau khi kết hôn.

"Không hận, tôi cũng đã nghĩ tới tình hình lúc ấy, có khả năng ông ấy không biết tới sự tồn tại của tôi, giống như ..." Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu một chút, cô không nói nổi nữa, đúng vậy, giống như Nam Cung Diệu không biết mình có con trai.

Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu, không nhịn được lại rơi nước mắt, người đàn ông này thật ngốc hay là giả ngốc? Nam Nam rất giống anh, chẳng lẽ anh không có nghĩ tới Nam Nam là con của mình sao?

Không sai, con mắt là cửa sổ của linh hồn, lúc này Nam Cung Diệu nhìn qua cửa sổ, thấy thế giới nội tâm Mộ Hi, là thật sao? Người phụ nữ này đang ám chỉ với anh gì đó?

"Giống như Nam Nam sao?" Nam Cung Diệu hỏi tiếp.

"Không, Nam Nam có cha, chỉ là, chỉ là bà nó không cần nó, nhưng cha nó Thiên Vũ muốn nó, tôi muốn cám ơn anh đã cho Nam Nam một gia đình tốt." Mộ Hi thấp thỏm nói.

Mộ Hi nói xong chạy ra ngoài, cô không có dũng khí đối mặt với anh, đây là cha của đứa bé, nhưng mà, cô không dám nói ra, ngộ nhỡ có người hại mẹ cũng hại Nam Nam thì sao bây giờ? Thằng bé còn rất nhỏ, làm sao tiếp nhận được những chuyện này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.