Luân Khả Khải Hoàng

Chương 23




Lục Minh Hạo không phát hiện trong sân còn có người khác ở đây, âm thanh đột ngột làm cho anh chưa kịp phản ứng, ánh mắt tìm kiếm, liền thấy một bóng dáng đứng ở trong bụi cỏ.

"Tại sao là cô? Cô không phải là nhân vật chính của hôm nay sao?" Lục Minh hạo nhìn lễ phục Ngưng An An mặc, ánh trăng ở trên người cô tỏa ra một vòng ánh sáng.

Vẫn luôn không biết khi cô yên tĩnh cũng có thể đẹp mắt như vậy, nhất thời nhìn ngây người!

"Này, sao anh không nói lời nào?" An An nói, vén váy nhảy đến trước mặt của anh, nguy hiểm dõi theo anh.

Lục Minh Hạo cảm giác được là mình thật sự đã bị kích thích quá lớn, thời điểm này lại có thể cảm thấy một con khỉ cũng xinh đẹp, nhìn xem vẻ mặt này của cô là gì đây, đôi tay chống nạnh, căn bản là một người đàn bà chanh chua.

Lạnh đến buồn nôn vẫy vẫy đầu, mặt là một bộ dạng ghét bỏ.

"Vẻ mặt này của anh là gì chứ? Anh còn chưa nói, sao anh lại thích Lôi Lôi?" Thoái mái nằm ở trên thảm cỏ, thưởng thức bầu trời đêm.

Vừa nghe cô nhắc tới Đồng Lôi, gương mặt của Lục Minh Hạo lập tức ôn hòa rất nhiều: "Tôi cảm thấy cô ấy khá đặc biệt, cô ấy rất hiền lành, rất xinh đẹp, cũng rất kiên cường, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy thật ra không phải ở Lục gia, mà là ở đường cao tốc, tôi thiếu chút nữa đụng cô ấy, nhìn cô ấy ngã xuống trước xe mình, tôi lập tức xuống xe muốn xem cô ấy có sao không, nếu là một cô gái không phải nên khóc hoặc mở miệng mắng to sao, nhưng cô ấy không có, mà là nói với tôi, bây giờ cô ấy không có hơi sức, nếu tôi muốn đánh cô ấy thì đợi cô ấy trở lại bình thường rồi đánh, tôi lập tức trợn tròn mắt, chưa bao giờ biết còn có cô gái như vậy!"

"Ôi, thật rất giống cô ấy!" Điểm này An An vô cùng đồng ý, nếu không tại sao họ có thể là bạn tốt đây?

"Nhưng bây giờ cô ấy cũng không hạnh phúc, từ trong mắt của cô ấy tôi có thể cảm nhận được." Nhìn cô nằm thoải mái, anh cũng nằm xuống ở một bên.

An An thở dài, quay đầu vừa hay nhìn thấy gò má tuấn mỹ của anh: "Tình cảm đâu phải là chuyện hai người, Lôi Lôi ưu tú như vậy, tin tưởng Lục Tử Hiên nhất định sẽ hiểu, anh đấy vẫn là nên suy nghĩ đến hôn nhân đại sự của mình đi, cũng sắp thành bác rồi." An An rất trượng nghĩa vỗ vỗ bờ vai của anh.

Vốn là vấn đề rất nghiêm túc, đến trong miệng An An làm sao lại không giống rồi?

Lục Minh Hạo khẽ cái tay của cô đang đặt ở trên vai mình, ngồi dậy, vỗ bụi bặm trên người, cũng không quay đầu lại rời đi.

An An lúc này mới phát hiện ra, Lôi Lôi cùng Lục Tử Hiên không biết đã đi từ lúc nào rồi.

"Thật sự là một người khó chịu, rõ ràng thích người khác cũng không nói." Tự lẩm bẩm, lần nữa thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài một cái: "Ôi, ánh trăng vẫn là tốt nhất."

"Vừa rồi sao lại cúp điện thoại của anh?" Đôi tay Lục Tử Hiên cắm vào túi, tà tứ đứng ở phía sau của cô, cả người tản ra hơi thở kinh người.

Cả người Đồng Lôi chấn kinh, không biết nên trả lời thế nào? Còn chưa kịp xoay người, anh đã lạnh lẽo đi qua bên người cô, cũng không quay đầu lại, trực tiếp nện bước chân dài đi tới bãi đậu xe, hình như có chút tức giận, cô vẫn không nhúc nhích, nhìn bóng lưng lạnh lẽo này trong lòng cô vô cùng uất ức.

Vừa rồi còn là dáng vẻ tình ý triền miên, thế nào bây giờ lại trở nên vô cùng băng lãnh rồi.

"Còn ngẩn người ở đó làm gì?" Không nghe được bước chân đuổi theo của cô, xoay người lại nhìn cô.

Đồng Lôi vẫn bất động như cũ, người đàn ông này luôn làm cho người khác không cách nào hiểu được, mình chỉ không nhận của anh một cú điện thoại liền tức giận, anh có cái gì tốt, chính mình còn chưa tức giận, cô cũng không nhận ra được lời nói của cô gái kia là thật hay giả.

"Lục Tử Hiên, anh rốt cuộc đang đùa cái gì?" Cô kêu to với anh.

"Anh không có đùa giỡn, anh chỉ là quan tâm bà xã của mình mà thôi." Lục Tử Hiên nhún nhún vai không sao cả, ai bảo cô treo điện thoại của mình , hơn nữa còn ở chung một chỗ với người đàn ông khác.

"Anh đang nghĩ gì, tôi không phải là một vật phẩm, anh nói thích là thích?" Đồng Lôi chợt uất ức ngồi xổm người xuống, nước mắt không chịu thua kém rơi xuống.

Lục Tử Hiên ngồi xổm người xuống, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, tim bỗng nhiên căng thẳng.

"Thật xin lỗi, anh không nên đối với em như vậy. . . . . ." Hốt hoảng dùng ngón tay khẽ vuốt ve gò má của cô, rõ ràng là cô ở chung một chỗ với người đàn ông khác, thế nào hiện tại cũng biến thành lỗi của mình.

"Lục Tử Hiên, anh căn bản chính là một quả trứng thúi, anh quậy thế giới của tôi rối loạn hết rồi." Hất tay anh đang vuốt ve ra.

"Đúng, anh là quả trứng thúi." Không biết cái gì làm cho cô đau lòng khóc như thế, không để ý cô giãy giụa ôm chặt cô trong ngực.

Trở về trên xe, Đồng Lôi không để ý tới anh, mặc cho anh nói gì cũng mắt điếc tai ngơ, Lục Tử Hiên cực kỳ ảo não, rốt cuộc hiểu rõ thế gian cái gì cũng có thể chọc, chính là ngàn vạn lần không được chọc phụ nữ.

Vừa xuống xe, liền chạy thẳng về phòng, còn lại Lục Tử Hiên thì buồn bực đi theo phía sau của cô.

Đồng Lôi căn bản không để ý đến anh, coi anh không tồn tại, đổi giày, lên lầu, vào phòng, sau đó. . . . . . đóng cửa, Lục Tử Hiên bước nhanh xông lên, vừa đúng vượt qua cửa còn chưa đóng được: "Anh còn chưa vào đấy?"

"Anh đi phòng khác ngủ đi." Đôi môi mỏng phun ra lời nói, khiến Lục Tử Hiên thiếu chút nữa nghẹn chết.

"Không cần!" Bĩu môi giống như đứa bé: "Đừng nóng giận, ai bảo em không nhận điện thoại của anh, hơn nữa còn trò chuyện với anh hai vui vẻ như vậy."

"Lục Tử Hiên!" Nước mắt lại tràn đầy tròng mắt.

Lục Tử Hiên luống cuống: "Tại sao lại khóc, anh không thích gặp em ở chung một chỗ cùng người đàn ông khác." Hai tay nâng mặt của cô, dịu dàng lau chùi.

Đồng Lôi tức giận đánh rơi tay của anh: "Tử Hiên, anh ấy là anh hai của anh, cũng chính là anh hai của em, chúng em ở chung một chỗ có cái gì chứ, anh căn bản đang cố tình gây sự."

"Anh hiểu rõ." Anh ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt: "Nhưng anh sợ, sợ mất đi em, thấy các người nói chuyện thân mật, anh thật sự ghen tỵ, mặc dù chúng ta là vợ chồng, tuy nhiên lại luôn cách rất xa."

Đồng Lôi ngước mắt, khi chạm vào con ngươi đen nhánh kia, lòng ân ẩn đau, đưa tay chạm vào ngực của cô, nhẹ nhàng nói qua:

"Tổn thương giữa chúng ta có thể đã khép lại, nhưng lòng của anh không có em, em có thể đi vào cuộc sống của anh nhưng lại không thể đi vào lòng của anh, lòng của anh căn bản không có mở ra cho em."

"Không, lòng của anh vẫn luôn mở, nhưng em không tin anh, hoặc là nói đối với tổn thương anh gây ra cho em làm em không tin tất cả mọi thứ hiện tại." Mặt của Lục Tử Hiên khổ não: "Giữa chúng ta vẫn luôn thiếu hụt tin tưởng."

Lông mi Đồng Lôi run rẩy, không biết phải nói như thế nào, thì ra anh vẫn luôn thấy rõ ràng, tin tưởng, đúng vậy giữa bọn họ thật sự là thiếu tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.