Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 57




Trong phòng nghỉ của F4, Eun Bi ngoan ngoãn ngồi kế bên Song Woo Bin, tay cầm một ly nước ấm, rồi nhận lấy thuốc trong tay anh trai từng từng viên từng viên mà uống. Hai hôm trước Eun Bi lại bị cảm, cũng may lần này chỉ là cảm nhẹ, không nặng như lần trước, thế nên cô bé mới có thể đi học.

So Yi Jung đưa cho Eun Bi một ly chocolate nóng, sau đó cũng cầm lên tách cà phê của bản thân, uống một ngụm, Song Woo Bin nhìn Goo Jun Pyo đang thích chí uống cà phê bên cạnh, hiếu kì hỏi:

“Jun Pyo yên tĩnh thật đấy!”

Goo Jun Pyo ngạc nhiên hỏi lại: “Gì chứ?”

“Geum Jan Di.” – So Yi Jung cười đáp lời : “Cậu lúc nào cũng phàn nàn không thể gặp mặt hya hẹn hò với cô ấy mà.”

Dạo này Geum Jan Di luôn tận dụng hết tất cả thời gian mà chị ấy có được để làm thêm, thế nên cho dù học chung một trường nhưng chạm mặt cũng chỉ được mấy lần.

Goo Jun Pyo cười bí hiểm: “ Tớ thay đổi mục tiêu rồi.”

Song Woo Bin và So Yi Jung nhìn nhau, hứng thú hỏi: “Thế nào?”

“ Tớ sẽ chơi trò khó tiếp cận, để cô ấy không thoải mái!” – Goo Jun Pyo vừa nói, vừa cảm thấy mình thật là thông minh, mình đúng là cao thủ tình trường.

Nghe lời phát ngôn đầy tự tin của ai đó, mọi người trong phòng đều cười cười, ngay cả Yoon Ji Hoo cũng khẽ giơ khóe miệng lên.

So Yi Jung cười nhạo: “Có người nghĩ trò này sẽ có tác dụng sao? Còn có người lại nghĩ là trò này không có tác dụng đấy!”

So Yi Jung vừa nói, vừa tự giơ tay lên, Song Wo Bin và Yoon Ji Hoo cũng cười giơ tay tán thành. Ngay cả Eun Bi đang uống chocolate nóng cũng dè dặt giơ cánh tay nhỏ bé lên, cô bé cũng nghĩ là trò này sẽ không có tác dụng.

Quả nhiên, phản ứng của mọi người khiến Goo Jun Pyo bất mãn, không phục hô: “Eun Bi, ngay cả em nữa sao!”

Eun Bi yếu ớt nói: “ Sách nói, xa mặt thì cách lòng!”

Mọi người trong phòng đều cười, Yoon Ji Hoo dịu dàng xoa đầu cô: “Em yên tâm, anh chỉ biết càng xa càng nhớ mà thôi!”

Eun Bi nghe vậy cũng cười. Song Woo Bin chướng mắt nhìn bên này, liền quay đầu sang chỗ khác, chợt nhìn thấy cái ống tay giữ ấm của So Yi Jung, hứng thú hỏi: “Cái thứ gì đây?”

Mọi người cũng nhìn sang, trên cánh tay trái của So Yi Jung hiện đang đeo một cái ống giữ ấm màu lông chuột, so với bộ vest hàng hiệu trên người anh ta thì thật chẳng hợp nhau chút nào.

So Yi Jung nhìn nhìn ống tay áo, đôi mắt bất giác trở nên dịu dàng: “Tuy là có hơi quê mùa một chút, thế nhưng rất ấm áp.” Dừng mội chút, lại nói: “Mà cũng nhờ Jun Pyo mà tớ có thể giảng hào với Ga Eul đấy.”

Goo Jun Pyo ngạc nhiên hỏi: “Tớ đã làm gì?”

So Yi Jung cười cười, không nói. Sau lần anh không nhận chocolate lần trước, thôn cô lại trốn tránh anh, hôm trước anh mới học Goo Jun Pyo mau bánh kem dỗ cô ấy, cả hai mới làm hào với nhau. Nghĩ tới đây, So Yi Jung bật cười, không ngờ cao thủ tình trường như anh mà nay lại phải bắt chước Jun Pyo để dỗ con gái.

Eun Bi nhìn chăm chú vào cái ống tay áo đó  , hỏi: “Cái đó là chị Ga Eul tặng anh à?”

“Ừ! Cô ấy nói là tự mình đan. Thật là, cũng chỉ có cô ấy mới nghĩ ra mấy trò như thế này.”

Eun Bi thầm nghĩ, em cũng nghĩ như vậy đấy, cái ống tay tuy màu sắc hơi quê mùa, nhưng được đan rất khéo tay. Eun Bi cũng muốn đan một cái khăn choàng cho anh Ji Hoo và một cái bao tay cho anh trai.

Đã quyết định trong đầu, Eun Bi định tối nay sẽ ghé tiệm cháo, nhờ chị Ga Eul dạy cách đan len.



Lại thêm hai ngày trôi qua, nhờ Chu Ga Eul chỉ dạy, Eun Bi liền mua mấy cuộn len về nhà, phân biệt là màu đỏ, màu đen, màu trắng và màu vàng nhạt. Do đề phòng lần này cũng tốn tài liệu như lần làm chocolate trước, Eun Bi mua một hơi mười mấy cuộn len để dự phòng.

May mắn là tay nghề đan len của Eun Bi tốt hơn tài nấu nướng của cô một chút, tuy đan có nhiều lỗi sai, nhưng từ từ dưới sự chỉ dẫn của Chu Ga Eul, cũng khắc phục được.

Một mình xách ba lô hình con gấu nhỏ xinh, Eun Bi băng qua dãy học cấp 2, đến phòng nghỉ của F4. Hôm nay Yoon Ji Hoo có việc ở II Shin, nên không đi học. Song Woo Bin vốn muốn đến đón Eun Bi, nhưng bị cô bé từ chối.

Eun Bi bây giờ đã quen thuộc mọi ngóc ngách ở Shinwa rồi, nên không sợ bị lạc, vì vậy Eun Bi không nghĩ vì một chút chuyện nhỏ mà phiền mọi người nữa. Nếu như ngày thường không phải là Yoon Ji Hoo muốn có thêm nhiều thời gian ở bên nhau, nên cứng rắn muốn đi đón, nên Eun Bi  mới đành chịu.

Giờ này là giờ nghĩ trưa nên xung quanh ồn ào, rôm rả hơn hẳn. Eun Bi đi nãy giờ cũng nhìn thấy rất nhiều người đang cầm một cuốn tạp chí, chỉ chỉ trỏ trỏ trông rất thú vị.

Khi đi ngang qua lớp 11B, Eun Bi liền nghĩ đến Geum Jan Di, đã hơn 1 tuần rồi bọn họ không gặp nhau, cô bé liền định lần này rủ Jan Di đến phòng nghỉ F4 cùng nhau ăn trưa.

Thế nhưng Eun Bi vừa mở cửa ra, thì tiếng hét chói tai của nữ sinh vang tới:

“Tại sao lại là mày hả!”

“Hết anh Jun Pyo rồi bây giờ tới Jea Ha sao?” ( Lần trước mình để là Lee Min Ha, thật ra đó là tên thằng anh trai, tên này mới đúng nha, sorry.)

“Làm sao mà thường dân như mày có thể biết anh Jea Ha chứ!”

Eun Bi nhìn thấy ba người nữ sinh đang vây lấy Geum Jan Di, thái độ còn có vẻ không tốt, liền lo lắng chạy tới:

“Chị Jan Di!”

“Eun Bi!” – Nhìn thấy là Eun Bi, Geum Jan Di liền ngạc nhiên.

Eun Bi chạy đến đứng ngay bên cạnh Geum Jan Di, nhìn 3 người trước mặt, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tuy Eun Bi không nhận ra 3 người này là ai, nhưng với thân phận em gái của Song Woo Bin, tiểu thư của II Shin, lại là người được Yoon Ji Hoo quan tâm đặc biệt, đương nhiên là không ai không biết.

3 người nhìn thấy Eun Bi đứng bên cạnh Geum Jan Di, liền lớn tiếng nói:

“Song Eun Bi, em đừng để cô ta lừa, cô ta câu tam đáp tứ, hết câu dẫn anh Goo Jun Pyo rồi bây giờ lại tới Jea Ha, không biết chừng sau này lại câu dẫn người khác nữa.”

“Phải đấy, đoạn thời gian trước cô ta còn có ý định đến gần anh Yoon JI Hoo đấy thôi.”

“Chỉ là thường dân mà lắm thủ đoạn nhỉ!”

Ba người luân phiên nhau nói, khiến Geum Jan Di bên cạnh cũng sốt ruột phân bua: “Không, không phải vậy, Eun Bi, em đừng nghe họ nói bậy!”

Song Eun Bi đương nhiên so với 3 người Ginger thì sẽ tin Geum Jan Di hơn, vì vậy không do dự gật đầu: “Em tin chị Eun Bi! Chị Eun Bi là bạn gái của anh Jun Pyo, nếu như các chị còn ăn hiếp chị ấy, em sẽ méc với anh Jun Pyo!”

3 người nghe vậy càng nóng nảy.

“Eun Bi, em đừng bị cô ta lừa! Cô ta rất là xấu xa, là loại con gái không biết xấu  hổ!”

“Từ khi cô ta chiếm lấy F4, chỉ có Jea Ha đem lại hy vọng cho mọi người, thế nhưng bây giờ cô ta cũng chiếm. Thật quá đáng mà!”

“Tôi không có ý định đem lại hy vọng gì cho bọn người như cô cả!” – Một giọng  nam đột ngột vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.