Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 22




34. Tiễn Tiểu Háo, Mình Cùng Một Chỗ Đi...

Sở Cố Hoài vừa bước khỏi quán trà, liền nghe Tiễn Tiểu Háo” Oa” khóc nức nở cước bộ dừng một chút, sau đó xoay người lại, chạy về phía Tiễn Tiểu Háo, dùng sức kéo nàng đến trong lồng ngực mình.

“ Không khóc.”

“ Vẫn, vẫn khóc......” Tiễn Tiểu Háo nghẹn ngào cãi lại Sở Cố Hoài.

“ Ngoan, là chị sai.” Sở Cố Hoài nhẹ giọng an ủi.

“ Chị thật đáng ghét.” Tiễn Tiểu Háo ủy khuất chỉ khống.

“ Ừm, rất đáng ghét.” Sở Cố Hoài theo Tiễn Tiểu Háo.

“ Không thèm đếm xỉa tới chị nữa.” Tiễn Tiểu Háo quay mặt đi, tay vẫn còn gắt gao xiết chặt áo Sở Cố Hoài.

“ Khó mà làm được.” Nghe xong mấy câu giận dỗi như con nít của Tiễn Tiểu Háo, Sở Cố Hoài cười dịu dàng, lôi Tiễn Tiểu Háo chạy ra quán trà.

Chung Giai đứng tại chỗ, không có xem nhẹ nụ cười Sở Cố Hoài tặng ình trước khi đi, đây...... Đây là đại biểu cho cái gì? Chung Giai trực giác Sở Cố Hoài không đơn giản, càng thêm kiên định với ý tưởng sẽ không buông tay.

Bờ biển

“ Gió lớn quá.”

“ Ừ.”

Tiễn Tiểu Háo vừa mới khóc xong, khóe mắt còn sưng đỏ, giờ phút này nàng tựa như đã quên hết chuyện vừa rồi, thành một đứa trẻ nghịch ngợm.

“ Người ướt dễ bị cảm lạnh.” Sở Cố Hoài chặn nàng lại.

“ Không sợ, chị sẽ chăm sóc em.” Tiễn Tiểu Háo cười sáng lạn khiến cho Sở Cố Hoài nghẹt thở.

“ Đứa ngốc.”

“ Ờ, khà khà khà khà.” Tiễn Tiểu Háo ngây ngô cười đáp lại, sau đó cúi xuống nhặt lên một cái vỏ sò.

“ Chị không hề coi em là đứa con nít.” Sở Cố Hoài thản nhiên nói.

“ A......”

“ Không hề.”

“ Ngô......” Sở Cố Hoài hôn Tiễn Tiểu Háo, vỏ sò trong tay Tiễn Tiểu Háo bất giác rơi xuống, gió biển vù vù thổi bay tóc các nàng, dây dưa cùng một chỗ. Tiễn Tiểu Háo nhón chân, ôm chặt Sở Cố Hoài.

Thở hổn hển tách ra, Sở Cố Hoài lôi Tiễn Tiểu Háo điên cuồng chạy trên bãi biển không một bóng người, bọt nước văng khắp nơi nhưng Tiễn Tiểu Háo lại híp mắt cười rộ lên.

Sở Cố Hoài thực hiện lời hứa hồi sáng của mình, dẫn Tiễn Tiểu Háo đi ăn hải sản, sau đó lại tay trong tay ở bãi biển đi dạo trong chốc lát, lúc này mới mở ra xe chậm từ từ hướng nội thành.

“ Chị Cố Hoài, chị......” Tiễn Tiểu Háo vừa định nói cái gì, di động lại vang lên, nàng liếc nhìn Sở Cố Hoài một cái, sau đó tiếp điện thoại.

“ Alo.”

“ Ác, Ừ. Tạm biệt.”

Treo điện thoại, Tiễn Tiểu Háo đối Sở Cố Hoài nói:“ Mẹ em gọi em về nhà, chị đưa em qua đó hay là......”

“ Chị đi theo em.” Sở Cố Hoài nói.

“ Ừm.”

Tiễn Tiểu Háo chú ý tới chữ” Theo”, lại vui vẻ nhếch miệng cười một chút.

Rất nhanh, các nàng đi tới nhà Tiễn Tiểu Háo, Tiễn Tiểu Háo có chút lo sợ bất an, vẫn cảm thấy lần này kêu nàng trở về chắc chắn không phải là chuyện tốt, nàng vài lần nghĩ muốn lâm trận chạy trốn.

Nhưng vừa thấy người bên cạnh bình tĩnh- Sở Cố Hoài, Tiễn Tiểu Háo cảm thấy mình không việc gì phải sợ,có chị Cố Hoài ở đây mà.

Khi Tiễn Tiểu Háo nhìn thấy nhiều người ở phòng khách, liền hiểu được mình lo lắng là chính xác, Tiễn ba Tiễn mẹ, Đại ca Nhị ca Tần Tây, thậm chí còn có Chung Giai......

“ Cố Hoài cũng đến đây a.” Tiễn mẹ mẹ đối Sở Cố Hoài cười nói.

“ Mày lại đây!” Tiễn ba thở phì phò đối Tiễn Tiểu Háo nói.

“ Dạ.” Tiễn Tiểu Háo ngoan ngoãn ứng thanh, lôi kéo Sở Cố Hoài ngồi đối diện Tiễn ba.

“ Ba, cộc cằn quá để làm chi.” Tiễn Nhị ca nhìn Tiễn Tiểu Háo bị mắng, có chút đau lòng, mở đầu khuyên nhủ.

“ Phải đó, có chuyện gì từ từ nói.” Tiễn Đại ca hùa theo nói.

“ Tiễn bá phụ, Tiểu Háo không có sai, bác đừng mắng nàng.” Chung Giai cũng nhìn không nổi nữa, mở miệng giúp đỡ.

“ Cháu còn giúp nó?” Tiễn ba ba trừng lớn ánh mắt hỏi Chung Giai.

“ Không cần cậu giúp!” Tiễn Tiểu Háo nóng nảy, đối Chung Giai nói chuyện âm điệu có chút không tốt.

“ Câm miệng! Tao từ nhỏ dạy mày như thế nào! A Giai giúp mày mày còn lấy oán báo ân, mày ăn nói như vậy đó hả!” Tiễn ba ba giận, quát Tiễn Tiểu Háo một hơi.

“ Các người quản thúc tôi hơn hai mươi mấy năm nay tôi còn chưa nói gì, lần này các người đừng hòng muốn tôi thỏa hiệp, hiện tại là thời đại gì rồi, đã sớm không còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó!” Tiễn Tiểu Háo đứng lên bước đi, Sở Cố Hoài vội vàng đuổi kịp.

“ A Giai, này......” Tiễn ba ba xấu hổ chuyển hướng Chung Giai, không biết nên nói cái gì mới tốt, hôm nay là hắn tìm Chung Giai đến, nhưng lại không nghĩ tới đứa con gái luôn ngoan ngoãn vâng lời cũng sẽ có một mặt khác như vậy.

“ Bá phụ, không sao đâu, cháu sẽ cố gắng làm cho nàng thích cháu.” Chung Giai cười, nụ cười dẫn theo một tia cô đơn.

“ A Giai......” Tiễn mẫu nhíu mày, nàng rất muốn nói con gái mình có chết cũng không chịu, nói không thích thì không có khả năng cho đối phương cơ hội, nhưng khi thấy nụ cười của Chung Giai, Tiễn mẫu lại không muốn nói ra.

“ Thế, cháu đi trước, tạm biệt bá phụ bá mẫu,anh Mạc Nam,anh Hoa Đông, tạm biệt.” Tiễn Nhị ca gật gật đầu, ánh mắt còn hướng ngoài cửa nhìn, trong lòng lo lắng cho em gái bảo bối của mình, Tiễn Nhị ca nhìn Chung Giai, hiếm được một lần không có giống Tiễn Đại ca cùng nhau bênh em gái, là vì nam nhân không quen biết này, nụ cười cô đơn lạc lõng của hắn khiến người ta thật đau lòng. Hắn biết em gái có Sở Cố Hoài, Về đến nhà nhiều nhất hướng về phía nàng tâm sự oán trách rồi làm nũng. Mà nam nhân trước mắt này phải cố nén thống khổ.

Rất nhanh Chung Giai liền biến mất trong bóng đêm, lúc này Tiễn Nhị ca lại nhịn không được đối Tiễn ba Tiễn mẹ nói thanh” Con đi tìm hắn” Sau đó cũng chạy đi ra ngoài.

Lại là một đêm tan rã không vui.

Sở trạch

Từ lúc ở Tiễn gia về tới giờ, Tiễn Tiểu Háo đã tự nhốt mình trong phòng không chịu đi ra, mặc cho Sở Cố Hoài ở ngoài cửa kêu gào.

Nàng sợ hãi, sợ vô cùng, nàng không có tự tin một người chống cự cả nhà, nàng cảm thấy nếu cứ như vậy sớm muộn gì mình sẽ đáp ứng bọn hắn, sau đó vĩnh viễn mất đi tư cách yêu nữ nhân ở ngoài cửa kia.

“ Tiểu Háo, đi ra.”

“ Đông đông đông.”

“ Tiểu Háo, đi ra, chị có chuyện muốn nói với em.”

“ Chị có chìa khóa nhá.”

“ Aishhh...... mở cửa đi, chúng ta nói chuyện.”

“ Tiễn Tiểu Háo, chúng ta cùng một chỗ đi.”

Cửa rốt cục” Đông” một tiếng mở ra, Tiễn Tiểu Háo đứng ở trong phòng, mặt đầy nước mắt, hôm nay nàng khóc rất nhiều lần.

“ Lại khóc, ai......” Sở Cố Hoài hít một hơi, lấy tay lau nước mắt trên mặt Tiễn Tiểu Háo.

“ Chị mới vừa nói gì?” Tiễn Tiểu Háo run rẩy hỏi.

“ Đi tắm rửa trước đã,trí óc tỉnh tỉnh đi rồi mình nói chuyện.” Sở Cố Hoài bước từng bước về phía trước, hôn hôn mặt đầy nước mắt Tiễn Tiểu Háo, sau đó đẩy nàng về hướng phòng tắm.

Lúc Tiễn Tiểu Háo từ phòng tắm đi ra mới tỉnh táo lại, run rẩy từ từ vào phòng, đi đến bên giường nhìn thấy Sở Cố Hoài thon dài diễm lệ nằm ở trên giường.

“ Ừm, đem sữa trong chén uống hết trước đã.” Sở Cố Hoài hất hất đầu, trên mặt xuất hiện tầng mây hồng mờ ảo.

“ Dạ.” Tiễn Tiểu Háo ngoan ngoãn bưng lên cái chén uống nhưng ánh mắt không hề rời đi Sở Cố Hoài.

“ Đừng nhìn chằm chằm chị mà.” Sở Cố Hoài rốt cục chịu không được mở miệng nói.

“ Uống xong rồi.”

“ Ừ, lại đây ngồi.” Sở Cố Hoài vỗ vỗ giường.

Tiễn Tiểu Háo ngoan ngoãn ngồi xuống vẫn là trực trực nhìn chằm chằm Sở Cố Hoài.

“ Chị Cố Hoài, vừa rồi chị nói......”

“ Ừm, cùng một chỗ.” Sở Cố Hoài nâng lên thân mình, ôm lấy Tiễn Tiểu Háo.

“ Thật, thật chứ?” Tiễn Tiểu Háo vẻ mặt không thể tin được, ngay cả nói chuyện còn nói lắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.