Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 17




29. Tình Địch Lần Đầu Gặp Nhau...

“ Alo,chị Cố Hoài, em ở sân bay. Đại khái khoảng 3 giờ đến nơi.” Tiễn Tiểu Háo đang cầm điện thoại báo cáo Sở Cố Hoài.

“ OK, chị ở cửa sân bay chờ em, đến liền gọi điện thoại cho chị.”

“ Ừm,chị Cố Hoài thật tốt.” Tiễn Tiểu Háo ngốc hề hề cười nói.

“ Hì, trở về phải khao chị một chầu nha.”

“ Không thành vấn đề. Em phải qua an kiểm rồi, đến sẽ gọi cho chị.”

“ Ừm, tạm biệt.”

Tiễn Tiểu Háo đem di động thu hồi, hướng Tiễn Tần Tây và Chung Giai đi tới.

“ Tần Tây, tí nữa Cố Hoài tới đón chị, không cần em đưa.” Tiễn Tiểu Háo cười hì hì nói.

“ Như vậy phiền toái quá, em tiện thể đưa chị trở về luôn cho rồi.” Tiễn Tần Tây cực không tán thành ý kiến của Tiễn Tiểu Háo.

“ Không cần em đưa, cái gì em cũng không hiểu, hừ.” Tiễn Tiểu Háo ngạo kiều hừ một tiếng, quay đầu khó chịu với Tiễn Tần Tây.

“ Tần Tây, nàng vui vẻ là được.” Chung Giai ở bên cạnh nói giúp Tiễn Tiểu Háo.

“ Ai, dù sao mình cũng không quản được chị ấy, từ nhỏ đã được cưng chiều đến hư hỏng.” Tiễn Tần Tây cực kỳ bất đắc dĩ nói.

“ Hừ.”

“ Khì khì, được rồi, đừng giận dỗi nữa.” Hạ Hàm Lạc khuyên nhủ.

“ Hừ hừ.” Tiễn Tiểu Háo lầm bầm hai tiếng liền lôi kéo Hạ Hàm Lạc đi rồi.

Lưu lại Tiễn Tần Tây vẻ mặt bất đắc dĩ cùng Chung Giai nhìn nhau.

“ Thấy rồi đấy, thỉnh thoảng làm mình làm mẩy vậy đó, phải dỗ, nếu cậu không có tính nhẫn nại, sẽ không nhúng chàm a.”

Tiễn Tần Tây nói với Chung Giai.

“ Sẽ không a, thực đáng yêu.” Chung Giai cười cười, lôi kéo hành lý đuổi theo.

S thị sân bay quốc tế

“ Alo,chị Cố Hoài, em đến rồi nè.” Tiễn Tiểu Háo duỗi dài cổ tìm Sở Cố Hoài.

“ Ừm, chị nhìn thấy mà, em xoay người lại đi.” Tiễn Tiểu Háo vừa chuyển thân, liền nhìn thấy Sở Cố Hoài dựa vào chiếc xe lộng lẫy màu đỏ, đôi chân thon dài chân làm biết bao người thèm thuồng, trên mặt lộ vẻ thản nhiên cười dừng ở trên người mình.

Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn, trong long tràn ngập vui sướng, cái con người này cũng thích mình đi, tuy nhiên nàng vẫn không chịu thừa nhận.

Rốt cuộc nhịn không được, Tiễn Tiểu Háo vứt hành lý sang một bên chạy tới Sở Cố Hoài, chạy đến trước mặt nàng, gắt gao ôm nàng, Tiễn Tiểu Háo trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

“ Chị Cố Hoài......” Tiễn Tiểu Háo thanh âm có chút nghẹn ngào, ôm nàng không chịu buông tay, mặt còn liên tục cọ cọ, Sở Cố Hoài mặt” Bá” Một chút liền đỏ, con bé chết bầm này, đang cọ chỗ nào vậy hả.

“ Biết lựa chỗ cọ quá nhỉ, đậu hủ không phải dễ ăn như vậy.” Sở Cố Hoài nhẹ giọng nói, tay vẫn xoa nhẹ lưng nàng.

“ Hì hì,chị Cố Hoài...... Em rất nhớ chị.” Tiễn Tiểu Háo bị Sở Cố Hoài trêu chọc, nhưng vẫn không buông tay.

“ Chị cũng nhớ em.” Sở Cố Hoài nhỏ giọng nói.

Tiễn Tiểu Háo trong nháy mắt cho rằng mình xuất hiện ảo giác, đợi nàng tỉnh táo lại muốn hỏi Sở Cố Hoài nàng vừa rồi có nói chuyện hay không,nhưng Sở Cố Hoài đã không cho nàng có cơ hội hỏi.

“ Bộ không tính lấy hành lý hả,mau đi lấy lại đây, chạy nhanh về nhà.” Sở Cố Hoài đẩy đẩy cái mặt ngốc nghếch của Tiễn Tiểu Háo.

Tiễn Tiểu Háo lên tiếng, lưu luyến không rời đi Sở Cố Hoài ôm ấp, chạy tới lấy hành lý, thì nhìn thấy Chung Giai phụ giúp của đem hành lý nàng qua tới bên này.

“ A Giai? Sao cậu còn ở đây?” Tiễn Tiểu Háo tiếp nhận hành lý trong tay hắn.

“ À, anh muốn mang lên xe cho em trước đã, không quá yên tâm.”

“ Hì hì, sẽ không đâu, mình đã lớn như vậy rồi, vả lại chị Cố Hoài tới đón mình mà.” Tiễn Tiểu Háo vui vẻ khoe khoang.

“ Vị này là Chung tổng giám?” Sở Cố Hoài nghe Chung Giai nói, không tự giác nhíu nhíu mày, lặng lẽ túm Tiễn Tiểu Háo trở về bên cạnh mình, Tiễn Tiểu Háo tự nhiên là hết sức vui lòng, trở tay nắm lấy Sở Cố Hoài không chịu buông.

“ Đúng vậy, xin hỏi cô là?” Chung Giai mỉm cười hỏi, nghĩ muốn để lại ấn tượng tốt với người mà Tiễn Tiểu Háo coi trọng, nếu hắn biết Tiễn Tiểu Háo đối Sở Cố Hoài có tâm tư, phỏng chừng trong lòng sẽ rất ân hận a.

“ Sở Cố Hoài.”

“ Chị Cố Hoài là luật sư, rất lợi hại á.” Tiễn Tiểu Háo bổ sung thêm.

Sở Cố Hoài hé miệng cười cười, không nói gì.

“ Thì ra là Sở luật sư, nổi tiếng đã lâu.” Chung Giai cùng Sở Cố Hoài nhẹ nhàng bắt tay xã giao.

“ Vậy phiền Sở luật sư đưa Tiểu Háo về nhà.”

“ Tôi với em ấy ở chung nhà.” Sở Cố Hoài có chút hờn giận, nhưng trên mặt không có tỏ vẻ ra, hắn cùng Tiểu Háo rất quen thuộc đi,sao lại gọi nhau thân mật như vậy.

“ Khụ, vậy tốt rồi, ừm, tôi đi trước đây.” Chung Giai có chút xấu hổ nói.

“ Hẹn gặp lại.” Sở Cố Hoài hướng Chung Giai gật gật đầu.

“ Ừm Ừm, mau về nhà đi, có rảnh đến quán trà của mình chơi, mới vừa trang hoàng xong, rất được.” Tiễn Tiểu Háo nhiệt tình đối hắn vẫy vẫy tay.

“ Chúng ta cũng đi thôi.”

“ Ừm.”

Dọc theo đường đi Tiễn Tiểu Háo vẫn không ngừng lao thao, nguyên nhân là hai ngày nay Sở Cố Hoài vì án tử quan trọng mà không ăn cơm đúng bữa.

“ Sao em biết chị ăn cơm không đúng bữa?”

“ An An cùng anh Đinh Hiểu nói a!” Tiễn Tiểu Háo một phút không cẩn thận đã bán đứng An An cùng Đinh Hiểu, tuy nhiên nàng rất nhanh liền bịt miệng mình lại, lời đã nói ra như chén nước đã đổ, không thể thu lại.

“ To gan thật. Tiền thưởng tháng này bị khấu trừ.” Sở Cố Hoài không lưu tình nói.

“ Ai, sao có thể trách các nàng được, tại bản thân chị không ăn uống tốt, trước khi em đi chị đã hứa rồi mà.” Tiễn Tiểu Háo thay An An và Đinh Hiểu nói chuyện.

“ Em và Chung Giai rất quen thuộc?” Sở Cố Hoài chuyển đề tài hỏi, tuy biết trong lòng Tiễn Tiểu Háo khẳng định không có hắn, nhưng Sở Cố Hoài vẫn cảm thấy có phần khó chịu.

“ Ừ, cũng bình thường,con người A Giai tốt lắm, rất quan tâm em.”

“ Hắn theo đuổi em?”

“ Ôi trời, sao ai cũng hỏi như vậy a, mọi người thật sự nghĩ nhiều quá rồi.” Tiễn Tiểu Háo vẻ mặt không có khả năng nói.

“ Thật không......” Sở Cố Hoài có chút đăm chiêu nói, nhưng dù sao đi chăng nữa, trong lòng vẫn là dễ chịu một chút, chỉ cần Tiểu Háo không thích hắn, cho dù hắn có tốt đến cỡ nào thì cũng uổng công thôi.

“ Cố Hoài, dừng xe dừng xe, mua đồ ăn. Lần này qua bên kia em có lòng đi theo sư phụ quán cơm học hỏi kinh nghiệm, buổi tối làm hải sản cho chị ăn.” Tiễn Tiểu Háo hưng phấn nói.

Ngày đó ở một làng chài bên cạnh quán cơm nhỏ, Tiễn Tiểu Háo thấy bếp trưởng kỹ thuật thực không tồi, lúc ấy liền nghĩ khi về nhà sẽ làm cho Sở Cố Hoài ăn, vì thế nàng ăn xong rất nhanh sau đó chạy tới chỗ lão bản cùng nhóm đầu bếp, bếp trưởng nghe được Tiễn Tiểu Háo đối hắn trù nghệ khẳng định, dốc lòng đem bí quyết gia truyền dạy cho Tiễn Tiểu Háo.

Đến giờ cơm chiều Tiễn Tiểu Háo làm ba loại hải sản, hai người ăn đến vui lòng thỏa ý, ăn cơm chiều tắm rửa xong hai người ngồi ở sô pha xem TV, Tiễn Tiểu Háo tùm Mặc Địch không chịu buông, Sở Cố Hoài nhìn bên cạnh Tiễn Tiểu Háo cùng Mặc Địch đùa giỡn, bỗng nhiên cảm thấy thực thỏa mãn.

“ Đúng rồi, Cố Hoài, buổi chiều ba mẹ em gọi điện thoại lại đây, bảo em đêm mai về nhà ăn cơm và phải dẫn chị theo.” Tiễn Tiểu Háo buông ra Mặc Địch, nằm trên đùi Sở Cố Hoài nói.

“ Ngày mai buổi tối...... Ok, chị đem công tác ném cho Tề Tiểu Mi.” Sở Cố Hoài gật gật đầu, xem như đồng ý.

“ Chị Cố Hoài......” Tiễn Tiểu Háo tha dài vĩ âm.

“ Ân?”

“ Buổi tối em ngủ với chị nha?”

“ Ừ, chỉ đêm nay.” Sở Cố Hoài đêm nay đặc biệt dễ nói chuyện, Tiễn Tiểu Háo cảm thấy chỉ số ôn nhu của nàng tăng lên gấp bội.

“ Hoan hô~~chị Cố Hoài tốt nhất.”

“ Chụt!” Tiễn Tiểu Háo nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt Sở Cố Hoài, sau đó nhảy chân sáo về phòng Sở Cố Hoài.

Sờ sờ chỗ hôn, Sở Cố Hoài cảm nhận được tình cảm ấm áp đọng lại nơi ấy, khóe miệng không tự giác giơ lên tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.