Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 27: Điều ước năm mới




Trận đấu sẽ diễn ra vào ngày hôm sau, đương nhiên đêm nay Trần Mộc cũng không thể chiếm được tiện nghi, đối với trận đấu ngày mai, Chu Dật Cẩn là người có áp lực lớn nhất.

Tuy rằng tin tức về dị năng giả hệ thực vật đã sớm bại lộ, Tề Chích cũng từng nói y có thể dùng dị năng, nhưng nếu có thể, y vẫn muốn thử năng lực của bản thân một lần, chỉ là, những người khác dù không được huấn luyện từ nhỏ cũng được huấn luyện trong nhiều năm, chỉ có y mới bắt đầu cố gắng trong một năm trở lại đây.

“Em thả lỏng một chút là được.” Trần Mộc an ủi đối phương, đồng thời ôm y vào lòng, hắn rất thích thân thể của Chu Dật Cẩn.

Đưa lưng về phía Trần Mộc, Chu Dật Cẩn nhắm mắt lại, trận đấu ngày mai khiến cho y có áp lực rất lớn, hành vi của  Trần Mộc cũng khiến cho y khó chịu. Trần Mộc đã từng nói thích y, nói muốn cùng một chỗ với y, Trần Mộc cũng nói muốn kết hôn, nhưng y lại không thể cảm nhận được nhiều tình ý từ đối phương, hơn nữa đã qua nhiều ngày như vậy, Trần Mộc cũng chưa từng nói “Yêu”.

Hôm nay, còn có đêm qua, thời điểm Trần Mộc và Hàn Thanh Vân nói chuyện phiếm, dường như y không thể xen vào, mà Trần Mộc cũng không hề có ý muốn giải thích.

Cảm giác, càng giống như chỉ muốn tìm một người bạn, một người sống cùng mà thôi.

Nhưng cảm giác lúc trước của y đối với Trần Mộc và hiện giờ đã không còn giống nhau nữa. Thời điểm y muốn có một người cùng trải qua năm mới, Trần Mộc đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, không thể phủ nhận, khi đó, tâm của y cũng rung động.

Kề sát vào nhau, cho nên hoàn toàn có thể cảm nhận được tiếng đập của trái tim Trần Mộc, Chu Dật Cẩn cuộn người đến đầu giường bên kia. Mãi đến khi hai người ở cùng một chỗ, y mới phát hiện, mình đã thành thói quen với nhiệt độ cơ thể của Trần Mộc, với cái ôm của Trần Mộc……

Danh sách trận đấu tuy rằng nói là rút thăm, nhưng thật ra là điều động nội bộ, khi trận đấu bắt đầu, bốn đội tuyển thủ của các thành thị cấp một cơ bản đều không đụng tới nhau mà đều tranh đấu với những tuyển thủ đến từ các thành thị khác.

Đối thủ của Trần Mộc là một thợ săn dị thú đến từ thành thị cấp hai, ở độ tuổi này mà đã đạt được cấp bảy cũng không hề dễ dàng, huống chi, đối phương còn là một cô gái.

Trong trận đấu này, muốn hạ thủ lưu tình với một cô gái căn bản là không thể, vẻ mặt Trần Mộc đầy mồ hôi lạnh nhìn chiêu thức của đối phương luôn nhắm vào hạ thân của mình mà tấn công. Tạo không khí xung quanh bản thân thành một lốc xoáy, rất nhanh đã đem đối phương kéo xuống lôi đài. Cô hung hăng nhìn Trần Mộc một cái rồi xoay người rời đi.

Tài nguyên mà thành thị cấp một nắm giữ đương nhiên nhiều hơn thành thị khác rất nhiều, tuyển thủ của thành thị cấp một cũng cường đại hơn, rất nhiều tuyển thủ của các thành thị cấp hai bị đánh bay khỏi lôi đài, ánh mắt của phần lớn bọn họ đều giống với đối thủ của Trần Mộc. Những người này hầu như đã sắp bốn mươi, cố gắng rất lâu mới trở thành một thợ săn dị thú cấp cao, nhưng chỉ cần dị năng giả sử dụng dị năng, bọn họ sẽ bị đá khỏi lôi đài.

Sau khi đấu xong trận buổi sáng của mình, Trần Mộc trực tiếp đi tới lôi đài của Chu Dật Cẩn, cừa đến nơi đó liền nhíu mày.

Chu Dật Cẩn đã có thể bán thú hóa, lúc này cũng đã hợp thể với A Bảo, nhưng đối thủ của y đã sắp toàn thú hóa, cố tình, Chu Dật Cẩn lại không sử dụng dị năng của mình.

Dị năng giả hệ thực vật cường đại như thế nào Trần Mộc đều đã biết, nếu Chu Dật Cẩn dùng dị năng, đương nhiên có thể đánh bại đối phương, nhưng Chu Dật Cẩn luôn kiên quyết chống lại công kích của đối phương mà không hề dùng dị năng, khi bị đối phương đạp một cước, y liền dừng ở bên cạnh lôi đài, hơi hơi ngồi xuống, mượn lực nhắm về phía đối phương.

“Tuyển thủ này của Nghiên cứu chi thành sao lại yếu như vậy, ngay cả dị năng cũng không có sao có thể trở thành tuyển thủ?” Dưới đài có người nêu ra nghi vấn. Trần Mộc lại chỉ gắt gao nhìn chằm chằm trên đài, lần này, móng vuốt của Chu Dật Cẩn đã cào về phía cánh tay của đối phương, nhưng y lại bị đối phương vứt xuống dưới lôi đài, ngay ở lúc tuyển thủ kia nghĩ mình có thể thắng, một sợi dây leo tráng kiện đột nhiên mọc từ dưới đất leo lên lôi đài, mà trên người Chu Dật Cẩn cũng mọc thêm hai nhánh dây leo, hai người quấn lấy nhau, Chu Dật Cẩn lại trở về trên lôi đài.

“Lại đến!” Trên mặt Chu Dật Cẩn có không ít vết máu, trong mắt cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Tôi nhận thua!” Đối thủ của y vốn đang nằm trên sàn, lúc này lại đứng lên, giải trừ hợp thể, bộ lông vằn thú trên người cũng nhanh chóng biến mất.

“Dị năng giả hệ thực vật! Dị năng giả hệ thực vật vô cùng hiếm có!” Có người kêu lên, Trần Mộc quyết định thật nhanh, bay lên lôi đài mang Chu Dật Cẩn đi, có điều, bởi vì hôm nay nên có lẽ Chu Dật Cẩn sẽ rất nổi danh.

“Tại sao em bị thương nặng như vậy còn không chịu dừng tay?” Xiết chặt tay của Chu Dật Cẩn, Trần Mộc có chút tức giận, hiện giờ xem tình huống của Chu Dật Cẩn đã biết y bị thương không nhẹ.

“Em muốn thử xem thực lực của bản thân.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Từ trước tới giờ y chưa từng chiến đấu như vậy bao giờ, có điều, được đánh một trận như vậy, tuy rằng bị thương, nhưng toàn thân lại vui sướng.

“Buổi chiều còn có trận đấu. Anh đưa em đi bôi thuốc.” Trần Mộc mở miệng. Tâm tình của Chu Dật Cẩn hắn có thể hiểu được.

“Được.” Chu Dật Cẩn nhíu nhíu mày, cảm thấy trên người mình không có chỗ nào không đau, nhưng y vừa đồng ý, bộ đàm liên lạc của Trần Mộc lại vang lên.

“Trần lão đại! Không thích hợp!Đột nhiên tôi không thể liên lạc được với Kim Phán Nhi!”Tiếng của Hàn Thanh Vân truyền đi ra.

Trần Mộc không liên lạc với Kim Phán Nhi, ngược lại Kim Phán Nhi đã tới tìm anh, còn hỏi không ít về tin tức của Trần Mộc. Hôm qua hai người còn vui vẻ nói chuyện với nhau, hôm nay vừa biết kết quả nên anh muốn báo cho đối phương, nhưng đột nhiên lại không thể liên hệ được với Kim Phán Nhi.

“Hay là cô ấy còn có việc?” Trần Mộc vội hỏi.

“Nếu cô ấy có việc thì sẽ ngắt liên lạc? Nhưng hiện giờ lại không thể kết nối được……” Hàn Thanh Vân có chút chần chờ.

“Cậu thử liên lạc với bạn bè của cô ấy xem.” Kim Phán Nhi còn có em trai em gái, còn có vị hôn phu, dù sao cũng có người có thể liên lạc được, hỏi xem có xảy ra chuyện gì không là được.

Hàn Thanh Vân ngắt điện thoại, cũng không bao lâu, bộ đàm liên lạc của Trần Mộc lại vang lên, là một số máy lạ.

“Này, xin hỏi……”

“Mày là Trần Mộc đúng không? Kim Phán Nhi đang ở trong tay bọn tao.” Một thanh âm trầm thấp đánh gãy lời nói của Trần Mộc.

“Anh là ai? có mục đích gì?” Trần Mộc hỏi. Trước mắt liền hiện lên ánh mắt thống hận của Lưu Tần Thiên, ở Thức tỉnh chi thành bắt cóc một dị năng giả hệ hỏa trung cấp, cũng chỉ có Lưu Tần Thiên mới có thể làm được đúng không? hơn nữa, hắn cũng chưa từng đắc tội với người khác.

“Mày không cần biết tao là ai, có điều, trong vòng hai giờ nữa, tốt nhất mày nên đến khu D5 ở phía bắc của Thức tỉnh chi thành.” Đối phương vừa nói xong, liền cắt đứt điện thoại.

Hai giờ, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, Trần Mộc lập tức liên lạc với Hàn Thanh Vân:

“Tình huống hiện giờ thế nào?”

“Không thể liên lạc được với bất kì người nào, ai cũng không thể kết nối được!” Hàn Thanh Vân cũng bối rối, bộ đàm liên lạc có thể để không chuông, nhưng lại không có thể tắt máy, đương nhiên càng không thể không kết nối được.

“Tiểu Cẩn, em đi bôi thuốc trước đi, đem chuyện này nói cho Tề Chích, anh có việc phải rời khỏi một chút.” Trần Mộc nắm lấy tay của Chu Dật Cẩn, lập tức rời khỏi sân thi đấu, phi nhanh đến ven đường lấy một chiếc chiến xa hai bánh của người ta, còn ném cho đối phương một tấm thẻ:

“Mật mã là sáu số 1.”

Tấm thẻ kia bình thường hắn hay dùng để mua linh tinh, bên trong có hơn ba mươi vạn điểm tín dụng, đủ để mua một chiếc chiến xa hai bánh.

“Ơ! Cậu!” Người trung niên cầm tấm thẻ trong tay không biết nên phản ứng thế nào, liền phát hiện mình đã bị đối phương ném từ trên xe xuống, không biết tại sao lại thế này, cũng hoàn toàn không bị thương, nhẹ nhàng mà rơi xuống đất, sau đó, chiếc xe của ông ta liền khuất khỏi tầm mắt trong tiếng rú, đi nhanh như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ nhận được rất nhiều hóa đơn tiền phạt!

Nhìn Trần Mộc phi nhanh rời đi, Chu Dật Cẩn liền xoay người thì đi tìm Tề Chích, cho dù đang ở ngoài thành nhưng chuyện như vậy cũng nên để cấp trên xử lí.

Một bên đi về phía căn phòng mà Tề Chích đang ở, một bên gọi cho bạn mình ở Thức tỉnh chi thành mượn một chiếc chiến xa bốn bánh đưa tới cửa sau của sân thi đấu. Người bạn này là bạn cùng lớp đại học của y, đam mê của người này là cải tạo chiến xa, trong tay cậu ta có lẽ có rất nhiều chiến xa bốn bánh đã qua cải tạo.

Lái chiến xa hai bánh, rất nhanh Trần Mộc đã ra khỏi thành, thông qua hệ thống hướng dẫn liền đi về phía khu D5. Những người đó dám đem địa điểm nói rõ ràng, tức là sẽ không hề sợ hãi, hoặc có thể đã có thiên la địa võng đang chờ mình ở đó.

Chung quanh Thức tỉnh chi thành là một địa phương yên tĩnh rất lớn, hoang tàn, ngay cả một con dị thú cấp một cũng không có, mà tòa thành thị này cũng không hề có thợ săn dị thú cấp thấp cần săn bắn để duy trì cuộc sống.

Khu D5 là phần đất bên ngoài vành đai an toàn, nơi này là một phiến phế tích rất lớn, trước mạt thế cũng là một đô thị phồn hoa.

Trần Mộc vừa đi vào nơi này, đối phương đã bắt đầu chỉ huy hắn đi xuyên qua đám phế tích. Hắn vừa đi tới vừa nhìn chằm chằm bộ đàm liên lạc, rất nhanh, bộ đàm liên lạc trên tay hắn đã không còn tín hiệu, may mắn, thiết bị liên lạc Tề Chích đưa cho hắn vẫn còn tác dụng, hơn nữa đã được hắn khởi động, mà thiết bị định vị lúc trước Chu Dật Cẩn đưa cho hắn cũng không bị ảnh hưởng. Có lẽ đối phương đã che dấu tín hiệu của vệ tinh.

Hắn đi tới một căn phòng ở cũ nát, ở giữa phòng có bốn người đang nằm, hai nam hai nữ, ngoại trừ ba chị Kim Phán Nhi, còn có một người đàn ông trẻ tuổi, thiết bị liên lạc trên người bọn họ đều đã được lấy đi.

Vậy mà ở đây lại không có một ai? Trần Mộc cẩn thận cảm giác tình huống chung quanh, lại không thể cảm nhận được điều gì, mà nằm trên mặt đất không thể nghi ngờ chính là đám người Kim Phán Nhi, hô hấp của bọn họ vững vàng, có lẽ đang bị hôn mê.

Rốt cuộc là ai? nếu là Lưu Tần Thiên…… Đường nói là ông ta mất công như vậy cũng chỉ vì muốn hắn chạy lòng vòng!

Trần Mộc chần chờ một chút, tới gần Kim Phán Nhi, sau khi kiểm tra mọi thứ trên người cô, liền cho cô uống một ít bột phấn từ ngà voi thú, lúc trước lấy được không ít ngà voi, hắn không thiếu nhất chính là thứ này.

Kim Phán Nhi nhanh chóng tỉnh lại:

“Trần lão đại? Sao lại thế này?”

“Tôi cũng muốn biết sao lại thế này.” Trần Mộc một chút cũng không dám thả lỏng.

Hết chương 72

Tác giả có lời muốn nói: Dì cả đến thăm…… Trạng thái không tốt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.