Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 20: Không nỡ lòng




Lương Thụy cũng không phải đại nhân vật gì, toàn bộ tư liệu về gia đình cũng không nhiều, ông là người sinh ra và lớn lên ở Nghiên cứu chi thành, cha là chủ tịch của một công ty, còn ông là giám đốc công ty, chỉ là một người đàn ông trung niên phổ thông bình thường.

Có điều, quan hệ gia đình của Lương Thụy có chút phức tạp. Cha của ông có hai người con trai, ông là con cả, ngay từ nhỏ biểu hiện đã rất tốt, hiện giờ gần như ông là người nằm quyền công ty hoàn toàn, mà em trai của ông lại triệt để ăn chơi trác táng, như vậy cũng không tồi, đứa lớn kế nghiệp gia sản, đứa nhỏ thì kế thừa phần lớn tài sản.

Cha của Lương Thụy, cũng định đem công ty giao cho Lương Thụy, còn lại đưa cho em trai ông một số tiền lớn, cố tình Lương Thụy năm nay năm mươi hai tuổi, cũng đã kết hôn một lần, nhưng không có con, ngược lại em trai lại có một đứa con trai. Hiện giờ phần lớn người của Lương gia, đều đồng ý về sau công ty phải giao cho con trai của em trai Lương Thụy, duy nhất đáng tiếc là người này đã hơn hai mươi tuổi, lại không hề làm việc đàng hoàng, mới mười tám tuổi đã rời khỏi trường học, cũng chẳng có lý tưởng gì.

Không có con trai…… Chẳng lẽ còn muốn để cho mẹ hắn sinh một thằng cu? Trần Mộc nhìn tư liệu, biết Lương Thụy đối với cháu trai mình vô cùng bất mãn, nhưng nếu ông ta muốn sinh con, vậy cũng nên giống Trần Khải lúc trước, đi tìm một cô gái trẻ tuổi như Tống Văn, chứ không phải tìm đến mẹ của mình.

“Miêu ô!” A Hổ đột nhiên một ngụm cắn lên quần của Trần Mộc, mặt trên của chiếc quần chống phóng xạ vốn chất lượng không tồi liền lập tức xuất hiện hai cái lỗ.

Trần Mộc nhu nhu đầu A Hổ, hắn biết A Hổ muốn biến lớn, quả nhiên hắn còn chưa nhu xong, A Hổ liền lập tức lùi lại, thời điểm rầm rì làm nũng, trong lỗ mũi còn có thể bốc ra hơi nước.

Từ lúc A Hổ tỉnh lại, cũng đã hoàn toàn khống chế được dị năng, căn cứ theo Trần Mộc quan sát, nó so với Kim Phán Nhi còn mạnh hơn một chút, cũng đã sắp vượt qua đại trưởng lão của U Minh thành.

Điểm này, Trần Mộc vẫn chưa nói ra ngoài, cũng không định nói gì. Chuyện sau khi hợp thể hắn có thể nắm giữ hai loại dị năng, hắn cũng không nói cho ai biết. Cho nên trước đó vài ngày khi hắn mượn Tề Chích những tư liệu liên quan đến dị năng, cũng chỉ có thể sử dụng lý do “Biết người biết ta” đem những tư liệu về dị năng đều mượn về.

Dị năng hệ hỏa…… Dị năng không khí có thể giúp chạy trốn, rình coi, theo dõi là ưu điểm, nhưng chỉ cần người khác có phòng bị, cũng có thể tránh được trúng chiêu, nhưng nếu là dị năng hệ hỏa kết hợp với dị năng không khí……

Dưỡng khí duy trì lửa, uy lực này cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.

Có điều…… Lấy tay giúp A Hổ chải vuốt bộ lông, Trần Mộc lại nhớ đến dị năng của Chu Dật Cẩn. Hắn biết, dị năng của Chu Dật Cẩn, tám phần là có liên quan đến A Hổ, chẳng lẽ, A Hổ còn chưa thể đem thiên thạch tiêu hóa hết?

Sờ sờ bụng của A Hổ, A Hổ liền quay cuồng mà đem bụng lộ ra, thoải mái kêu “Miêu miêu”.

Ngày hôm sau chính là đêm trừ tịch ( đêm 30). Hiện giờ có rất nhiều người thích bắt chước thời điểm trước mạt thế, cho nên, ngày tết bị lãng quên trong niên kỷ hỗn loạn tăm tối lại được lưu hành trở lại.

Ăn xong bữa cơm chiều, Lương Thụy liền chào tạm biệt, nhưng ngày hôm sau khi Trần Mộc xuống lầu ăn bữa sáng, thế nhưng ông lại tới nữa, mà mẹ hắn cũng không có gì ngoài ý muốn, thậm chí còn làm thêm một phần bữa sáng cho Lương Thụy.

“Mộc Mộc, hôm nay con không phải làm gì chứ?” Lưu Chân Chân cười hỏi.

“Hôm nay con không có việc gì, nghỉ ngơi bốn ngày mới phải tiếp tục.” Trần Mộc mở miệng.

Lương Thụy luôn luôn nghe hai mẹ con nói chuyện, lúc này mở miệng:“Mộc Mộc làm công việc gì vậy? Tại sao bận rộn thế? Có muốn đổi công việc khác hay không?”

“Không thể đổi.” Trần Mộc cười cười, có điều bị một người không quá lớn tuổi gọi là “Mộc Mộc” Điểm này vẫn cứ cảm thấy quái quái.

“Mộc Mộc, vậy tối nay con muốn ăn gì?” Lưu Chân Chân trừng mắt liếc nhìn Lương Thụy một cái.

“Mẹ, đợi lát nữa chúng ta cùng đi mua sắm đi.” Trần Mộc lập tức đề nghị.

“Hai người đón năm mới có phải hơi lạnh lẽo không?” Lương Thụy hỏi. Một tuần trước, ông đã mời Lưu Chân Chân tới nhà mình đón năm mới, nhưng Lưu Chân Chân vẫn luôn không đồng ý.

“Sao có thể? Ít nhất cũng không phải là một mình trải qua năm mới.” Lưu Chân Chân lập tức mở miệng. Tuy rằng bà rất thích Lương Thụy, nhưng nếu tới nhà Lương Thụy mừng năm mới…… Quan hệ của bọn họ cũng chưa tới tình trạng này.

Sau khi ăn điểm tâm, Lương Thụy đã bị một tiếng điện thoại gọi trở về nhà, mà Trần Mộc và Lưu Chân Chân đi tới trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại ngày ba mươi có bao nhiêu náo nhiệt đều có thể tưởng tượng được. Trần Mộc mang theo mẹ mình, chen chúc trong đám người, ngược lại mua được không ít thứ tốt, có đôi khi, có dị năng cũng vô cùng tiện lợi.

Buổi tối giao thừa, toàn bộ Nghiên cứu chi thành được những ngọn đèn chiếu rọi vô cùng xinh đẹp. Lưu Chân Chân nằm trên sô pha gửi tin nhắn cho Lương Thụy, lúc ăn cơm tất niên, bà đã nói với Trần Mộc chuyện của mình và Lương Thụy.

Lưu Chân Chân và Lương Thụy biết nhau hoàn toàn là do trùng hợp, mỗi ngày bà đều đi công viên ở phụ cận để rèn luyện thân thể, ngày đó cũng là vô tình nhặt được một con linh thú bị bỏng, liền đem nó đến bệnh viện chuyên môn, cuối cùng, bởi vì gen chủ nhân của linh thú vẫn chưa được tìm ra nên bà chỉ có thể đem con linh thú này về nhà.

Linh thú bị phỏng này được Lưu Chân Chân chăm sóc mà dần dần khôi phục, chủ nhân của linh thú cũng tìm đến, chính là Lương Thụy.

Lưu Chân Chân tuổi không còn nhỏ, đương nhiên sẽ không đi chỉ trích Lương Thụy linh tinh, chỉ là sau khi bà đem linh thú trả lại, thuận tiện gọi một cuộc điện thoại đến hiệp hội bảo vệ linh thú.

Hiệp hội bảo vệ linh thú là do người dân tổ chức, cũng không thể đối với chủ nhân của linh thú làm ra hình phạt gì, nhưng bọn họ lại có thể lợi dụng dư luận, cho nên ngày hôm sau, Lương Thụy không thể không sứt đầu mẻ trán ứng phó  với những người của hiệp hội bảo vệ linh thú, tốt xấu gì cũng không thể để cho bọn họ đem chuyện này nháo lớn, đồng thời, cái người em dâu làm linh thú của mình bị thương cũng không thấy mặt mũi đâu cả.

Em trai của ông, tuy rằng hơi vô năng một chút nhưng cũng không đến nỗi không có đầu óc, nhưng sau khi cưới người phụ nữ ở thành thị cấp hai chỉ có thứ duy nhất có thể nhìn là khuôn mặt, lại hoàn toàn thay đổi.

Bị hiệp hội bảo vệ linh thú gây rối, Lương Thụy rất nhanh đã nghĩ ra người tạo ra chuyện lần này, ngược lại ông cũng không đi so đo, nhưng ngày hôm sau, lại đụng phải Lưu Chân Chân đang đi dạo phố thì bị gãy giày cao gót.

Chuyện của mẹ và Lương Thụy, Trần Mộc không định nhúng tay, có điều, dù sao cũng có cảm giác mất mát khi bị người cướp đi.

Lấy ra thiết bị liên lạc của mình, gửi cho người có quan hệ không tệ lắm tin nhắn “Năm mới vui vẻ”, cũng thu hoạch không ít lời chúc phúc, Trần Mộc cuối cùng cũng nhìn về dãy số điện thoại cuối cùng kia — Chu Dật Cẩn.

Hắn đã không thể nói rõ được cảm giác lúc trước mình dành cho Chu Dật Cẩn là gì nữa rồi, chỉ biết là, sau khi chuyện của Lâm An Liệt chấm dứt, sau khi nhìn thấy Chu Dật Cẩn về sau, cảm giác hắn dành cho đối phương cũng đã có sự thay đổi.

Hiện giờ nghĩ lại, những chi tiết ở chung cho tới nay cũng càng ngày càng rõ ràng, giống như từng chút từng chút, đối phương đã bước vào trong lòng mình từ lúc nào, có điều thực rõ ràng, Chu Dật Cẩn đối với mình còn chưa được gọi là thích. ( cái này mình nghĩ là anh Cẩn còn chưa thích anh Mộc #suy nghĩ của nam chính)

“Năm mới vui vẻ!” Suy nghĩ trong chốc lát, Trần Mộc gửi cho đối phương một tin nhắn.

“Năm mới vui vẻ!”

Không nghĩ tới Chu Dật Cẩn lại trả lời, Trần Mộc lập tức lại hỏi:

“Cậu đang làm gì?”

“Xem tiệc mừng xuân.”

“Tiết mục năm nay thế nào? Cậu và người nhà cùng xem?”

“Tiết mục năm nay, có cả cải biên chuyện Lạc Tề lưu vong ngàn dặm …… Anh của tôi bị Tề Chích gọi đi, cha mẹ tôi cơm nước xong đã đi làm báo cáo rồi, gần đây bọn họ rất bận.”

“Không phải cậu đón năm mới một mình đấy chứ?” Trần Mộc kinh ngạc. Theo như Chu Dật Cẩn nói, cha mẹ và người nhà đối với y rất tốt, có điều, giao thừa còn muốn làm việc, cũng quá bận rộn đi?

“Đúng vậy, hiện giờ tôi ở một mình.” Chu Dật Cẩn gửi đến một tin nhắn, đột nhiên cảm thấy mình thật xui xẻo, vốn, cha mẹ đều có một ngày nghỉ tết, kết quả hôm nay y lại thức tỉnh dị năng, cha mẹ đành phải sớm kết thúc kì nghỉ đông, còn có ông bà nội cũng vậy, kết quả cuối cùng chính là, hôm nay trong nhà vô cùng lạnh lẽo.

Ngược lại Chu Dật Minh muốn cho y cùng đi ra ngoài ăn cơm, nhưng làm bóng đèn, ngẫm lại cũng biết như thế là không có đạo đức, đang có chút buồn bực, Trần Mộc lại gửi tin nhắn đến:

“Có muốn tôi tới nhà cậu không?”

Như thế này thì phải trả lời thế nào? Chu Dật Cẩn nhíu nhíu mày, đem bộ đàm liên lạc ném sang một bên.

Ngày hôm qua sau khi thức tỉnh dị năng, y lại không ngủ được nữa, Chu Dật Minh để y tạo ra không ít mầm cây, trong phòng bệnh y lại không ra tay được, buổi sáng hôm nay sau khi về nhà, trong phòng ngủ của y đã tràn đầy thực vật.

Hoa hồng lá xanh, rất xinh đẹp, hiện giờ căn phòng của y đã không khác gì so với dã ngoại. Lúc trước cùng người của U Minh thành di chuyển, cũng giống như hôm nay ngủ trong một rừng cây, chọn ra một vài loại thực vật an toàn để che đậy, khi đó, Trần Mộc luôn ôm y……

Ngày hôm đó Trần Mộc che che lấp lấp mà nói ra, không phải y không nghĩ tới vấn đề này, y cũng không hề bài xích hôn nhân đồng tính, huống chi hằng ngày cha mẹ đang nghiên cứu cái gì y vẫn rất rõ ràng, cho dù mức độ hiện giờ chưa thể công bố cho tất cả mọi người biết, nhưng nếu muốn “Sinh” con thì không thành vấn đề, phải biết, từ vài thập niên trước hạng mục này đã tiến hành thí nghiệm.

Y đối với Trần Mộc cũng không có bài xích, chỉ cảm thấy là lạ, nếu hai người cùng một chỗ, sau này sẽ thế nào? Trần Mộc có thể giống như Tề Chích đi tới cuối cùng, mười năm như một hay không?

Khống chế một hạt mầm nở hoa, rất nhanh đã nhìn thấy một bông hoa tulip màu vàng nở ra trong lòng bàn tay, vô cùng xinh đẹp.

Dị năng giả hệ thực vật vô cùng trân quý, không chỉ có tác dụng trên phương diện chiến đấu, mà quan trọng hơn là trên phương diện nông nghiệp, có được một dị năng giả hệ thực vật, nền nông nghiệp của quốc gia đó sẽ có tiến bộ rất lớn, Nghiên cứu chi thành và Nông nghiệp thành thị cũng đang hợp tác với nhau, dị năng của y lại càng thêm quý giá.

Có điều……

“Tôi cảm thấy, cậu cần dị năng kim loại hơn.” Một giọng nói vang lên, Chu Dật Cẩn vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trần Mộc ghé vào mép giường, ló đầu ra từ một vài dây trường xuân biến dị, trên đầu của hắn còn có một con mèo trắng béo phệ đang ngồi, mà cửa sổ phòng y đã bị đập rớt.

“Tôi cũng rất thích dị năng kim loại, có điều, trước tiên anh nên nói cho tôi biết, anh vào đây bằng cách nào?” Đưa tay cắm bông hoa tulip trong tay vào bình hoa hồng màu đỏ trên đầu giường, Chu Dật Cẩn hỏi.

“Tôi lấy mật mã từ chỗ anh trai cậu.” Trần Mộc đi vào, ngoại trừ mật mã bên ngoài, dị năng của hắn cũng xuất lực rất nhiều, muốn đánh lén lúc nửa đêm, dùng dị năng không khí là thuận tiện nhất.

“Vậy mà anh ấy không sợ anh có tâm khác thường.”

“Có lẽ anh ta đã biết tâm khác thường của tôi, Tiểu Cẩn, cậu đem bó hoa ở phía sau tặng cho tôi có được không?” Trần Mộc chỉ vào một bó to hoa hồng cười nói.

“Anh không sợ bị gai đâm?” Dị năng của dị năng giả hệ thực vật là có thể khống chế thực vật trong một phạm vi nhất định, ngay lập tức, đóa hoa hồng bay đến chỗ Trần Mộc.

Khống chế không khí làm tốc độ của nó chậm lại, nhận lấy hoa hồng. Nếu muốn lãng mạn, nên dùng chúng để bày tỏ tình yêu hoặc khống chế làm một màn cánh hoa tung bay rực rỡ.

Theo đuổi người khác, thì da mặt phải dày một chút, Trần Mộc không chút do dự lựa chọn vế sau.

Làm một người đàn ông, hoàn cảnh thiên thời địa lợi như vậy…… Không đi chiếm tiện nghi thì phải xin lỗi chính mình!

Cho nên, theo đóa hoa bay xuống, Trần Mộc trực tiếp đem đối phương áp đảo.

Vậy mà Chu Dật Cẩn không hề giãy dụa.

Có vài thời điểm, ý chí nhất định phải kiên định một chút, chỉ cần hơi do dự một chút sẽ vạn kiếp bất phục.

Có lẽ là do Trần Mộc đột nhiên xuất hiện như vậy nên đả động lòng người, có lẽ là quá mức cô độc cho nên muốn một người ôm lấy, hay là do đóa hoa này bay xuống đã che đi ánh mắt…… Có khả năng nhất, chính là đã hiểu được tâm ý của bản thân mình.

Anh trai đã từng hỏi tại sao y phải giúp Trần Mộc, lúc trước cảm thấy đấy là báo ân, hiện tại ngẫm lại, có lẽ thật sự là do có hảo cảm với hắn.

Một lần sảy chân hận ngàn đời, Chu Dật Cẩn chỉ mới không chú ý, Trần Mộc đã cởi được áo sơ mi của y.

Nên một cước đá văng hay dùng dây trường xuân biến dị trói đối phương lại, hoặc là cứ thế mà hưởng thụ một lần?

Chu Dật Cẩn chọn cả hai, dù sao, không có người đàn ông nào thích bị đè, trừ mấy người thuần 0.

Vì thế, XX biến thành một hồi chiến đấu, Trần Mộc cũng không thích bị áp, cho nên, thời điểm những sợi dây trường xuân kia bò lên, hắn lập tức khống chế dị năng chém đứt cành lá.

Chu Dật Cẩn dùng dị năng không đủ thuần thục, nhưng hắn không chịu nổi nơi có nhiều thực vật như vậy, địa phòng lại nhỏ, Trần Mộc căn bản không có chỗ trốn.

Tránh cũng không thể tránh, vậy chỉ có thể dùng tuyệt chiêu, Trần Mộc vỗ vỗ đầu A Hổ, A Hổ luôn phối hợp đã sớm hiểu rõ như lòng bàn tay, lập tức phun ra một ngọn lửa, nhất thời, thực vật trong phòng đều bị thiêu hủy hơn một nửa, mà toàn bộ đồ dùng trong phòng……

“Trần Mộc!” Chu Dật Cẩn nhìn tủ quần áo của mình và thực vật trên đó bị thiêu cháy, vừa định tạo ra một đóa Dạ Lai Hương biến dị để Trần Mộc nếm thử cảm giác tứ chi vô lực, đã lại bị áp đảo lần nữa.

Cắn một ngụm lên môi đối phương, dường như muốn đem miệng đối phương nuốt vào, sau đó đầu lưỡi kéo ra……

Gắt gao ôm lấy đối phương, tứ chi giao triền, Chu Dật Cẩn không phản kháng, Trần Mộc đương nhiên rất thích ý tiếp tục làm.

Tuy rằng hắn chưa từng theo đuổi người khác, nhưng chuyện trên giường hắn vẫn hiểu biết, muốn tìm kiếm điểm mẫn cảm cũng dễ dàng hơn, chỉ một thoáng chốc, quần áo trên người Chu Dật Cẩn cũng đã bị hắn cởi hết.

Nhưng chuyện tốt lại luôn có bất ngờ, động tác của Trần Mộc đột nhiên cứng lại:

“Có người đến.”

Chu Dật Cẩn đã động tình nhất thời không phản ứng lại kịp, có điều cũng nhanh chóng tỉnh táo:

“Nhanh tránh ra!”

Chu Dật Minh tâm tình không tốt, vừa mới đi vào sân nhà mình, liền thấy cánh cửa sổ đã bị đốt cháy đen trên lầu ba, còn có thể thấy cả một ít thực vật bị thiêu trên đó.

Nghĩ đến tin tức nghe được lúc nãy, Chu Dật Minh lập tức liên lạc với Tề Chích, sau đó phi nhanh chạy lên lầu.

Hết chương 65

Edit: Ta da ~, xin lỗi các bạn, không hiểu sao lại bị mất phần sôi của mọi người:))) cũng khá gay cấn ấy chớ:)))), Còn H hả, nhanh thôi nhanh thôi, mấy chương nữa thôi, có điều cũng chẳng hơn màn H hụt này mấy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.