Lửa Và Nước Mắt

Chương 10




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh phẫn nộ!

Xem cái gì cũng không vừa mắt!

Nhưng mà lại không thể biểu hiện ra ngoài, khóe môi vẫn treo nụ cười, chỉ vào một cái tên, nói: “Bà xã à, em xem…… Đậu đỏ, tên này không tồi.”

Lăng Vi muốn cười chết: “Anh dám lấy tên này cho con? Anh là cha ruột của bé sao?… Con sinh ra, chuyện thứ nhất chính là cho anh một đấm.”

Diệp Đình nói: “Không tồi mà, đứa nhỏ này là thiên tài…… Khẳng định là di truyền gen vận động của anh.”

Lăng Vi không muốn nói chuyện với anh, nằm nhắm mắt lại. Trong lòng che giấu bất an… Lấy sự mẫn cảm của cô đã phát giác khẳng định có chuyện gì đó… Nhưng mà bệnh viện này là bệnh viện tư nhân của Diệp Đình, nhất định đã thống nhất lời của bác sĩ, dù hỏi cũng hỏi không ra.

Cô thành thật nằm đó, không hỏi gì, làm bộ vui vẻ nói loạn xạ với anh.

Truyền thuốc ba ngày, hai tay cô gần như không nhấc nổi, còn may chỉ chỉ máu một lần, truyền thuốc giữ thai xong thì không chảy máu nữa. Bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho cô liền cho cô xuất viện.

Từ bệnh viện đi ra, Lăng Vi đi công ty từ chức, bàn giao công việc.

Lăng Vi mới vừa tới cửa tòa nhà liền thấy mấy nhân viên đang chỉ trỏ một cô gái: “Cô nhìn xem cô gái kia thế mà tự nhận mình là tổng giám đốc phu nhân...”

“Đúng thế, nếu cô ta là phu nhân thì quản lý Lăng của chúng ta là cái gì?”

“Ai biết được… Xem bộ dạng cô ta không giống đang lừa người… Tôi cảm thấy không chừng người ta mới là chính quy đấy…”

“Cô nói quản lý Lăng của chúng ta là tiểu tam sao?”

“Xùy —— đừng nói bừa, cô xem ai tới!”

Mấy nữ nhân viên kia thấy Lăng Vi đi vào lập tức che mặt nghiêm chỉnh ngậm miệng.

Trong đại sảnh, mọi nhân viên đều nhìn Lăng Vi, người đàn bà ngồi trên sofa cũng nhìn cô, người đàn bà này khí chất thanh nhã, ăn mặc trang phục màu trắng, nhìn khuôn mặt thanh tú, tự nhiên, không hề trang điểm rực rỡ.

Người đàn bà kia không trang điểm, tóc dài đen nhánh, nhìn qua hơi tiều tụy, đôi mắt to xinh đẹp nhưng không có tinh thần.

Tuy không có tinh thần nhưng hai mắt đầy chuyện xưa.

Người đàn bà này trải qua chuyện xưa...

Lăng Vi đánh giá cô ta, cô ta cũng đánh giá Lăng Vi.

Lăng Vi đi tới, người đàn bà kia ngồi đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ngón tay xoắn góc áo trông khá khẩn trương.

Lăng Vi nhìn bàn tay cô ta bị lạnh đỏ bừng, không biết vì sao... trời lạnh như vậy mà không mặc áo khoác?

“Xin chào, cô tìm Diệp Đình sao?” Lăng Vi nhẹ nhàng hỏi.

Người đàn bà kia đứng lên, sửa sang quần áo, ánh mắt chờ mong, cũng có né tránh, gật đầu nói: “Vâng...”

Lăng Vi nhìn cô ta chả hiều gì, vừa rồi mấy người kia bát quái nói người đàn bà này tự xưng là tổng giám đốc phu nhân là sao vậy?

Nhìn người ta rất hiền lạnh, mặc dù có phòng bị nhưng hoàn toàn không giống tới gây sự. Bởi vì Lăng Vi hoàn toàn không cảm nhận được ý thù địch, dù chỉ một chút cũng không.

“Cô là...” Lăng Vi thử hỏi một câu.

Người đàn bà khách khí: “Tôi là vợ anh ấy.”

Lăng Vi hít vào một hơi, có hơi buồn cười: “Cô nói là Diệp Đình sao?”

Người đàn bà kia gật đầu, hơi lạ vì sao cô lại hỏi như vậy.

“Là Diệp Đình... tổng giám đốc đỉnh phong quốc tế?” Lăng Vi xác nhận lần nữa.

Người kia hoảng sợ nhưng vẫn gật đầu: “Đúng thế...”

Lăng Vi giơ tay xoa trán: “Cô là vợ của anh ấy lúc nào?”

“Cái gì...cái gì mà lúc nào, tôi vẫn luôn là vợ anh ấy.” Âm thanh của người đàn bà kia rung động.

Lăng Vi hết nói, nở nụ cười, tới tìm chuyện hay tới ăn vạ đây? Cô nhìn chằm chằm cô ta: “Cô... tìm anh ấy có chuyện gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.