Lửa Và Nước Mắt

Chương 02




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong nháy mắt bạn học xung quanh đều không lên tiếng, giống như miệng cũng bị đông cứng. Xung quanh rời vào tình trạng im lặng hoàn toàn, Vu Tình núp trong đám người, mặt cũng không dám để lộ, cúi gằm đầu xuống giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình.

Phù Mỹ Quân vẫn đứng bên cạnh chiếc xe phía xa kia, bộ dạng đờ đẫn giống như bị sét đánh đờ luôn.

Tất cả bạn học đều nhìn chằm chằm Lăng Vi, đây chính là scandal trong truyền thuyết mà ——

Rốt cuộc Diệp tổng giám đốc và Lăng Vi là thật hay giả, giống như đã được tận mắt chứng kiến chân tướng a a a!

Sốt ruột thật ——

Có nữ sinh thích bát quái liền bừng bừng tâm can chăm chú nhìn hai người, đặc biệt hi vọng Lăng Vi nói cái gì như kiểu “Cút ngay —— đồ lăng nhăng, cần anh quản chắc —— đúng là không biết xấu hổ, quản cái gì mà quản…”

Sau đó, lại nhìn tổng giám đốc bá đạo thẹn quá hóa giận: “Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này, dám ra ngoài uống rượu, còn hẹn gặp đàn ông, em coi tổng giám đốc bá đạo như tôi là cái gì hả?”

Cả đám người đang điên cuồng bổ não mình, đột nhiên thấy Lăng Vi cười lên.

Một trận gió lạnh lướt qua cổ Lăng Vi, cô nhún vai một cái, nói: “Túi xách rơi ở trong xe rồi.”

Diệp Đình giơ tay lên… hướng về phía Lăng Vi. Có nữ sinh gào to trong lòng —— “Đánh đánh! Sắp sửa đánh rồi! Anh ta sắp đánh Lăng Vi ——”

Kết quả, người ta đưa tay ra…

Dựng lại cổ áo choàng cho Lăng Vi, lại vươn tay ôm cô vào trong ngực: “Lần sau nhất định phải mang di động theo, em không biết anh không liên lạc được với em sẽ lo lắng thế nào sao?”

Lăng Vi dùng sức gật đầu một cái: “Em thật sự không cố ý…”

Vừa nãy lúc ngồi trên bàn cô còn sốt ruột, còn muốn gọi điện thoại cầu cứu anh nữa kìa.

Xung quanh lập tức nổ bung!

“Mẹ ơi…. Ngược chết FA tôi rồi…”

“Các cậu chắc chắn đây là tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế chứ? Không phải nói là lạnh lùng lắm sao?”

Có người lập tức nói: “Không sai, đúng là lạnh lùng thật mà… vừa nãy chẳng phải đối xử lạnh lùng với Phù Mỹ Quân đấy thôi…”

“Đúng mà, thật sựu là anh ta… lần trước đã từng nhìn tháy ở trường một lần, chẳng qua là hơi xa nên không thấy rõ lắm…”

“Không phải trên Weibo có hình hay sao? Mình xem rồi? Đúng là anh ta đó!”

“Má ơi —— Diệp boss trông ngầu như vậy sao? Còn đẹp trai hơn trong hình gấp một vạn lần! Thật đúng là có khí thế…Một cái bánh bao to đùng như vậy, làm sao lai đập trúng Lăng Vi cơ chứ? Ài? Các cậu thử nói xem, hai người bọn họ là thật thật hả? Liệu chúng ta có còn cơ hội không?”

Có bạn học thấp giọng nghị luận: “Cậu đừng có mà mơ nữa đi! Nhất định người ta là thật rồi… Diệp tổng giám đốc người ta mới vừa giúp Lăng Vi dựng cổ áo lên còn gì, quan tâm biêt bao a, bạn trai mình cũng không làm được như thế nữa kìa!”

“Đúng đó! Còn ngay trước mặt nhiều người như vậy, ôm lấy Lăng Vi…”

“Nếu như đây là giả, không phải là diễn giỏi quá rồi sao?”

Thế nhưng, khuôn mặt đầy oán khí kia của Hoa Thần là sao chứ?

Tại sao mới vừa rồi Hoa Thần vẫn đang bình thường giờ lại đột nhiên hung ác rồi? Còn Hứa Tử Huân nữa… Rõ ràng là bạn trai cũ của Lăng Vi, làm sao lại bị coi như không khí?

Tiếng xì xào trong nháy mắt bùng nổ. âm thanh bàn tán sóng sau cao hơn sóng trước.

Diệp Đình nhìn lướt qua đám sinh viên đang ríu rít, xung quanh liền lập tức im ắng ngay!

Giống như máy phát nhạc bị nhấn off vậy, trong nháy mắt, xung quanh liền chìm vào một đợt im lặng đến quỷ dị.

“Đình ca…” Lôi Đình bước đế bên cạnh Hoa Thiếu Kiền, nghiêng đầu cười với Diệp Đình một tiếng, giống như đang tranh công.

Diệp Đình quét mắt nhìn cô một cái, chỉ thấy cánh tay nhỏ của cô đang khoác vòng trên cánh tay Hoa Thiếu Kiền.

Mà sắc mặt Hoa Thiếu Kiền thì thật khó nhìn, muốn tránh cô ra, lại bị Lôi Đình gắt gao ôm lấy.

Hoa Thiếu Kiền muốn nổi giận, nhưng anh ta đã kìm nén xuống.

Xung quanh nháy mắt lại bùng nổ: “Cô gái kia… sao lại níu lấy cánh tay Hoa Thần? Hoa Thần của chúng ta có bạn gái ư?”

“Trời ơi —— Tại sao tất cả đàn ông tốt đều là hoa đã có chủ rồi chứ? Mình cũng muốn mà ——”

“Cẩu FA bị thương một loạt hết rồi…”

“Mau đỡ mình đi bệnh viện trị thương đi…”

Lý Thiên Mặc đứng bên cạnh đột nhiên ánh mắt như cứng lại, nói: “Cô là Lôi Đình đúng không?”

Lôi Đình kinh ngạc, hơi quẫn rồi sao: “Làm sao anh biết?”

“…” Lý Thiên Mặc còn kinh ngạc hơn… “Thật sự đúng sao?”

Lôi Đình nhìn cộ tóc giả của mình, bĩu môi ảo não nói: “Hôm nay hóa trang thật thất bại… lại bị người khác nhận ra… rõ ràng hóa trang dày thế này cơ mà, còn cố ý đeo lens nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.