Lửa Thiêu Rừng Hạnh

Chương 21: Bình phong




Ôn Uyển nhận được tin La Thủ Huân đã từ chối hôn sự, muốn nhanh chóng đối chứng với Chân Chân, liền lập tức sai người đi truyền lời.

Ôn Uyển biết là kết quả sẽ như thế này mà, tức giận lườm Hạ Dao: “Chỉ giỏi gây chuyện cho ta. Không biết gần đây ta bề bộn nhiều việc lắm sao? Thật là.” Gần đây nàng bận đến sứt đầu mẻ trán, không dưng lại đi vẽ thêm chuyện cho nàng.

Hạ Dao không để ý tới cơn giận của Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển thật sự tức giận, nhất định sẽ không thèm nhiều lời với nàng. Hạ Dao hiểu rất rõ tính cách của Ôn Uyển.

Ôn Uyển dặn dò người dưới xong, lại quay vào thư phòng tiếp tục làm việc. Nửa canh giờ sau, Chân Chân đã tới. Nghe người của phủ Quận chúa đến truyền lời, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, khiến trong lòng Chân Chân cứ thấp thỏm bất an, dọc theo đường đi không ngừng lẩm bẩm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì.

Ôn Uyển thấy thần sắc bất an của Chân Chân: “Là chuyện riêng. Chỉ là chuyện hơi gấp gáp một chút, nên mới sai người mời ngươi tới đây một chuyến.” Thấy Chân Chân vẫn còn mờ mịt, liền giải thích: “Là như vậy, ngươi còn nhớ trước kia những khi chúng ta cùng nhau tụ họp, thỉnh thoảng lại nói đùa với nhau, là sau này muốn làm thông gia chứ?” Bất kể là trước lúc thành thân, hay là sau khi thành thân có con cái, cũng hay nói đùa như vậy. Về phần Mai Nhi và Chân Chân có nói đùa với nhau như vậy hay không thì rõ ràng lắm. Ôn Uyển đoán, chắc là có.

Chân Chân gật đầu: “Trước khi thành thân có nói như vậy, sau khi thành thân có con cái, những khi gặp gỡ nhau cũng có nói. Nhưng đến khi con cái lớn rồi thì không nhắc lại nữa. Ôn Uyển, sao thế?”

Ôn Uyển thấy Chân Chân thừa nhận có việc như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm: “Là thế này, Mai Nhi vừa mới tới đây, nói La Thủ Huân có tìm được một mối hôn sự cho Hổ Ca Nhi. Nhưng Mai Nhi cho rằng trước kia đã từng hứa hẹn miệng với ngươi, nên không thể thất tín. Đáng lẽ Mai Nhi muốn tự mình muốn nói với ngươi, nhưng lại sợ nếu ngươi từ chối thì đến lúc gặp nhau sẽ khó xử, nên mới khẩn khoản nhờ ta đi hỏi ngươi thử xem, xem chuyện này có coi là thật hay không?”

Chân Chân há miệng, cái này, cái này, hình như nói kết thông gia này chỉ là nói đùa thôi, có nói gả con nhà ai cho nhà ai đâu: “Ôn Uyển, đây chẳng phải chỉ là nói đùa thôi sao?” Hổ Ca Nhi là thế tử gia của phủ Quốc công (lúc Hổ Ca Nha tròn mười hai tuổi thì xin phong làm thế tử). Nếu gả cho Hổ Ca Nhi, vậy sau này sẽ thế tử phu nhân. Nhưng trước giờ Mai Nhi chưa từng tỏ ý gì về chuyện này với nàng.

Ôn Uyển cười nói: “Chuyện nhân duyên đại sự của nữ nhi nhà ngươi sao có thể nói đùa được. Hơn nữa, ta nhìn bọn nhỏ từ bé lớn lên, sao ta có thể đem chuyện này ra nói đùa, làm hại cả đời bọn chúng được. Mai Nhi chỉ không muốn nuốt lời, đương nhiên, chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết với nhau thôi, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp thì từ chối là được.”

Hạ Dao bĩu môi. Nếu Tô Chân Chân từ chối hôn sự này, nàng sẽ lấy đầu mình xuống ngay. Loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này, chỉ có kẻ ngốc mới không muốn. Tô Chân Chân tuy là hơi hết thuốc chữa thật, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc.

Chân Chân đương nhiên là ngàn lần vạn lần đồng ý. Đầu tiên là gia thế thì không cần phải nói. Lại còn là thế tử, thế này thật sự là các nàng trèo cao. Hơn nữa, Mai Nhi với nàng là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên, nhất định sẽ là một mẹ chồng tốt; Hổ Ca Nhi nàng cũng đã gặp, là một đứa bé rất nhanh nhẹn. Nhưng mà, Chân Chân hơi khó xử: “Ôn Uyển, ngươi cũng biết, Mộng Lan đã hứa gả cho cháu ta. Chuyện này. . . . . .” Theo lẽ thường thì hứa hôn sẽ phải là đích trưởng nữ.

Ôn Uyển khoát khoát tay: “Ngươi yên tâm đi. Ta đã nói với nàng rồi, nói Mộng Lan nhà ngươi đã đính hôn. Nói là Mộng Tuyền, đứa bé kia nhìn cũng có khả năng, mọi mặt đều không tệ. Mai Nhi cũng nói rất vừa ý. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ sai người đi qua đó chuyển lời.”

Trong lòng Chân Chân đương nhiên là vô cùng bằng lòng, nhưng vẫn còn đắn đo: “Nhưng mà, chuyện hôn nhân đại sự của Mộng Tuyền, vẫn phải nên nói với lão gia một tiếng không?”

Ôn Uyển nhìn Chân Chân một cái, không nói gì. Sự im lặng của Ôn Uyển, tỏ ý rất rõ ràng. Chủ ý nằm trong tay ngươi, qua thôn này sẽ không còn phòng trọ này nữa.

Hạ Dao hừ lạnh một tiếng, được tiện nghi còn khoe mã. Nếu không phải nàng cảm thấy đứa bé Mộng Tuyền kia rất lanh lợi, khiến nàng cảm thấy rất thuận mắt, thì nàng đã mặc kệ chẳng nói những lời này: “Đã như vậy, không cần phải viết thư gì nữa. Quốc công gia chắc đang chờ câu trả lời đấy. Ngài như thế chẳng bằng nói thẳng ra, rằng không đồng ý mối hôn sự này.”

Chân Chân cũng biết đây là mối nhân duyên tốt có đốt đèn lồng đi khắp nơi cũng không tìm được. Hơn nữa, La gia đồng ý, phỏng chừng phần lớn nguyên nhân là nể mặt Ôn Uyển. Dùng dằng như vậy, nếu Quốc công gia thật sự lập giao ước rồi, thì chẳng còn cơ hội mà hối hận nữa: “Được. Ta nghĩ lão gia chắc chắn sẽ không phản đối.”

Lúc này Ôn Uyển mới gật đầu, sai người đi truyền tin cho Mai Nhi. Sau đó lại nói: “Chuyện này ngươi với Bình Thượng Đường biết là được rồi. Đừng cho quá nhiều người biết. Chờ sau khi bọn nhỏ cập kê rồi hãy công khai chuyện này. Ngươi thấy thế nào?”

Chân Chân hơi do dự. Như vậy bên nhà gái rất thiệt thòi.

Ôn Uyển cười nói: “Ngươi yên tâm. Chỉ cần ta vẫn còn, Quốc công gia và Quốc công phu nhân sẽ không thất hứa.” Nếu nàng không còn, Bình Thượng Đường cũng ngã, vậy thì chỉ có thể hỏi ông trời thôi.

Ôn Uyển thấy Chân Chân đồng ý có phần miễn cưỡng, trong lòng hiểu rất rõ. Chủ yếu là mối hôn sự này quá tốt, nếu hiện tại không có tính toán, chỉ dựa vào một lời hứa bằng miệng, chẳng may nuốt lời thì sẽ chịu thiệt. Tuy Ôn Uyển không cho rằng La Thủ Huân và Mai Nhi sẽ nuốt lời, nhưng loại chuyện về con cái này, quả thật là sợ ngộ nhỡ. Nếu ngộ nhỡ xảy ra, bên nhà gái sẽ rất thiệt thòi. Ôn Uyển ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, các ngươi tự bàn bạc với nhau. Bàn bạc thỏa đáng xong thì báo cho ta một tiếng là được.” Gần đây nàng rất bận rộn, không có thời gian đi quản những chuyện này. Nhưng cũng hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, không xuất hiện đường ngang ngã rẽ nào.

Sau khi Tô Chân Chân rời đi, Ôn Uyển lại bắt đầu bận rộn. Chân Chân về đến phủ, đặt tay lên ngực, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ. Chân Chân cũng từng nghĩ tới kết thông gia với Mai Nhi, nhưng chỉ nghĩ là Báo Ca Nhi, chứ không phải là Hổ Ca Nhi. Không ngờ, nàng thật sự không ngờ Ôn Uyển lại giúp hứa hôn Mộng Tuyền cho Hổ Ca Nhi.

Ma ma bên cạnh nghe được cũng cực kỳ vui mừng, như vậy chẳng mấy chốc mà thành thế tử phu nhân. Hơn nữa, Quốc công phu nhân lại bạn khăn tay của phu nhân nhà mình. Đây đúng là một mối hôn sự vô cùng vô cùng tốt, còn tốt hơn cả hôn sự của đại tiểu thư nữa. Chung quy vẫn là Quận chúa rất thương yêu mấy tiểu thư.

Chân Chân nói với ma ma bên cạnh: “Chuyện này không được truyền ra ngoài. Chờ sau khi ấn định giao ước rồi nói cũng không muộn.” Thật ra Chân Chân cũng thấy nghi ngờ, liệu có phải bên phủ Quốc công đã xảy ra chuyện gì không. Sau lại thay đổi suy nghĩ, thấy rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Ôn Uyển sẽ không hại Mộng Tuyền, chỉ cần không phải Hổ Ca Nhi có vấn đề gì, những nguyên nhân khác đều không quan trọng.

La Thủ Huân đi tìm đương gia của Vu gia để nói chuyện. Mai Nhi thấy Đại tiểu thư Vu gia không có mặt nào tốt, nhưng Vu Tướng quân lại thấy nữ nhi của mình mặt nào cũng tốt. Đừng nói là kết duyên với với thế tử phủ Quốc công, ngay cả kết duyên với hoàng tôn cũng xứng, hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhi không được người ta yêu thích. Tất nhiên, khi nghe lời đổi ý, trong lòng nhất định khó chịu, nhưng khi nghe nói là có ước định miệng với Quận chúa Ôn Uyển Quận, chút khó chịu trong lòng kia lập tức tiêu tan. Quan hệ thân thiết giữa Quận chúa Ôn Uyển và phu nhân La gia, trong kinh thành người nào không biết. Cho nên, chuyện hứa hẹn miệng kia liền mất hiệu lực.

Vu Tướng quân có lẽ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Quốc công phu nhân vì từ chối hôn sự với nhà hắn, đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm con dâu vừa ý. Chuyện này nếu không phải vừa đúng lúc, thì sẽ không thể được định ra. Chẳng nhà nào lại lấy chuyện nhân duyên của con cái mình ra làm trò đùa cả, đặc biệt lại trưởng tử trong nhà.

La Thủ Huân chưa từng gặp Mộng Tuyền, nhưng Mai Nhi nói tốt, hơn nữa lại là người được Ôn Uyển chủ động nhắc tới. Mắt nhìn của Ôn Uyển, ừm, La Thủ Huân rất tin tưởng, sẽ không hại hắn. Cho nên, mối hôn sự này được lập thành rất thuận lợi.

Ý định ban đầu của Ôn Uyển là đợi sau khi bọn nhỏ được mười lăm tuổi rồi hãy ấn định. Nhưng những lời này, Ôn Uyển chỉ có thể nói với Chân Chân, không thể nào nói với Mai Nhi. Nhỡ đâu Mai Nhi cho là nàng hoài nghi phẩm tính của Hổ Ca Nhi cũng phong lưu, như vậy sẽ không hay. Tỷ muội có thân thiết đến mấy, cũng không thể nói nhi tử của đối phương không tốt. Huống chi Hổ Ca Nhi lại là một đứa bé tốt.

Mai Nhi không biết những lo lắng đó Ôn Uyển. Kết thân với Bình gia thì nhất định phải cho người ngoài biết, nếu không Vu gia sẽ có những ý nghĩa khác.

Chân Chân cũng có ý đó. Cho nên hai nhà trao đổi tín vật xong, ấn định sau khi bọn nhỏ đến tuổi cập kê sẽ bắt đầu giao ước. Mối hôn sự này, liền được ấn định. Từ đầu đến cuối, chỉ trong thời gian ba ngày, vô cùng nhanh

Sau khi mối hôn sự đã được ấn định xong xuôi, Chân Chân mới nói với Mộng Tuyền, là đã định cho nàng một mối, đối tượng chính là thế tử của phủ Quốc công.

Mộng Tuyền cảm thấy hơi bất ngờ.

Chân Chân trở về không lâu, liền dẫn mấy đứa bé đến bái phỏng Mai Nhi. Mấy đứa bé có gặp mặt nhau một lượt. Hổ Ca Nhi có vóc dáng giống La Thủ Huân, tướng mạo cũng giống La Thủ Huân, là một thiếu niên lang cao lớn mạnh mẽ. Lúc ấy trong đầu Mộng Tuyền xuất hiện ý nghĩ quả đúng là con nhà hổ, hiện tại biết đây là vị hôn phu của mình, thì cảm thấy thật huyền diệu.

Đương nhiên không phải là Mộng Tuyền ghét bỏ gì, tướng mạo mặc dù không có vẻ thư sinh văn nhược giống cha nàng, nhưng nhìn rất hoạt bát, cũng rất có quy củ, vừa nhìn đã biết là người được giáo dưỡng tốt. Nhưng Mộng Tuyền vẫn có một loại cảm giác rất khó nói thành lời. Tựa như mừng, tựa như e dè, lại tựa như sợ hãi, đủ mọi loại cảm giác.

Chân Chân giao tín vật đính hôn, một khối ngọc bội sáng trong lấp lánh cho Mộng Tuyền, bảo nàng đem theo ở bên người. Lại nói thêm mấy câu, rồi cho nàng về.

Sau khi trở về, Mộng Tuyền cầm miếng ngọc bội mà có chút ngây người. Sau khi biết đại tỷ đính hôn, đối tượng là biểu ca, Mộng Tuyền đã nghĩ đến không biết sau này mình sẽ gả đi đâu (Ôn Uyển đổ đầy mồ hôi lạnh: một tiểu cô nương mới mười một tuổi mà có thể nghĩ đến chuyện nhân duyên đại sự, đúng là trưởng thành sớm quá).

Ma ma dạy dỗ cho Mộng Tuyền khi biết Mộng Tuyền được định một mối hôn sự như vậy, không kìm được vui mừng: “Ta đã nói cô nương có phúc. Cô nương đúng là có phúc mà.” Đây đúng là một mối hôn sự tốt.

Mộng Tuyền hơi lo lắng: “Ma ma, con thấy hơi sợ. Hơn nữa hôn sự của tỷ tỷ. . . . . .” Mộng Tuyền là đích thứ nữ, theo lẽ thường hôn sự của đích trưởng nữ phải là tốt nhất (cô nương như vậy trong những nhà thế gia vọng tộc đều sẽ trở thành chính thê của trưởng tử). Lấy thân phận đích thứ nữ của Mộng Tuyền, sau này nhất định sẽ được gả vào gia đình quyền quý, nhưng thông thường sẽ không phải trưởng tử. Mà bây giờ, lại quá cao. Hơn nữa, lại có cách biệt rất lớn với hôn sự của trưởng tỷ. Mộng Tuyền cảm thấy không thỏa đáng.

Triệu ma ma không nghĩ tới Mộng Tuyền sẽ được đính hôn cho phủ Quốc công. Triệu ma ma sợ trong lòng Mộng Tuyền mâu thuẫn. Dẫu sao Thế tử gia kia không phải là cái loại thiếu niên lang mồm mép hay nói lời ngon ngọt, liền nói với Mộng Tuyền đủ loại điều tốt khi gả vào phủ Quốc công, chỉ thiếu điều là nói Mộng Tuyền gả vào phủ quốc công thì cứ ngồi chờ mà hưởng phúc đi. Xong còn cường điệu tán dương tính tình Hổ Ca Nhi tốt, trầm ổn, sau này nhất định sẽ là một người chồng tốt.

Mộng Tuyền rất tin tưởng Triệu ma ma, thấy nàng nói như vậy, những suy nghĩ hỗn loạn đều tiêu tan hết. Trên mặt cũng lộ ra nụ cười e lệ.

Triệu ma ma nói rất lâu, rồi mới cảm thán:”Cô nương, Quận chúa đúng là rất thương cô nương! Tìm cho cô nương một mối hôn sự tốt như vậy”. Triệu ma ma vẫn lo lắng sau này phu nhân sẽ chọn cho Mộng Tuyền một mối hôn sự giống như của Đại cô nương.

Triệu ma ma đã gặp Hàng Ca nhi hai lần, nói thế nào đây, gia thế, tài học gì gì đó đều không có gì phải xoi mói. Nhưng Hàng Ca Nhi lại cho nàng cảm giác, không được tốt. Triệu ma ma leo lên từ dưới đáy của một nơi đen tối như hoàng cung, chịu đựng được đến bây giờ, tự cho là nhìn người sẽ không sai. Hai lần gặp mặt, Triệu ma ma đã nhìn ra, Hàng Ca Nhi chỉ sợ là loại thương hương tiếc ngọc, hay mềm lòng.

Theo Triệu ma ma, phu nhân đã quá không cẩn thận với hôn sự của Đại tiểu thư. Chỉ nghĩ Tô gia là nhà mẹ đẻ, sau này nữ nhi gả đến đó sẽ không khổ vì mẹ chồng, nhưng lại không tìm hiểu kỹ càng phẩm tính của Đại ca nhi. Cô gia thương hương tiếc ngọc như vậy, sau này chỉ có Đại cô nương khổ. Bởi vì như thế, Triệu ma ma vẫn luôn lo lắng. Cũng may Triệu ma ma nghe Mộng Tuyền nói, chuyện hôn sự của mấy đứa bé, phu nhân đều sẽ hỏi qua Quận chúa. Hôn sự của Đại cô nương, đã không thể từ chối được nữa. Còn hôn sự của Nhị cô nương, Triệu ma ma đã nghĩ, nếu chẳng may không tốt, đến lúc đó nhất định phải lấy hết can đảm để cầu xin Quận chúa bằng được. Không ngờ rằng, không cần cầu, đã ước định hôn sự xong, hơn nữa lại còn là một hôn sự rất tốt.

Lần trước Triệu ma ma cũng theo Mộng Tuyền đến phủ Quốc công. Triệu ma ma không chỉ ma ma giáo dưỡng, còn là ma ma thiếp thân, có nhiệm vụ theo Mộng Tuyền đi ra ngoài, nếu có chỗ nào không tốt thì phải chỉ dẫn, chỉnh sửa lại. Lúc ở phủ Quốc công đã gặp Hổ Ca Nhi. Tướng mạo có lẽ không phải là loại mà cô nương thích, nhưng rất hoạt bát, ánh mắt trong suốt, hành động có quy củ. Có câu ba tuổi đoán được vận mệnh, đứa bé này mười hai tuổi tính tình và cách đối xử đều tốt. Lúc trước không để ý tới, giờ mới nghĩ tới. Đứa bé kia không nhất định là đáng tin, nhưng ít nhất Triệu ma ma cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với Tô Hàng.

Những lời này, Triệu ma ma chỉ dám nói thầm ở trong lòng. Chắc chắn sẽ không nói với bất kỳ ai. Nói cũng chẳng có ích gì, lại còn có thể gây ra sóng gió. Việc gì phải làm như vậy! Nhiệm vụ lúc này của nàng, chính là dạy Nhị cô nương nhiều thứ hơn.

Mộng Tuyền gặp được một mối hôn sự tốt như vậy. Ai nhận được tin này cũng đều khen tốt. So với những người khác, Tô phu nhân lại cảm thấy có chút không thoải mái. Về phần vì sao không thoải mái, chỉ có bản thân bà mới biết được.

Trong lúc Tô phu nhân đang cảm thấy không thoải mái, thì nghe báo biểu tiểu thư đã đến. Tô phu nhân nhìn cháu gái yêu quý, khẽ thở dài.

Trái ngược với Tô phu nhân không thoải mái, trong lòng Hải thị lại rất vui mừng. Mộng Lan sau này là vợ của con trai cả của mình, giờ Mộng Tuyền lại được hứa hôn một mối hôn sự tốt như vậy. Sau này sẽ là thông gia với phủ Quốc công. Hôn sự của Mộng Tuyền tốt, vậy hôn sự của Mộng Nam sau này chắc chắn cũng không kém. Trợ lực cho nhi tử đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Triệu ma ma biết khuyết điểm của Tô Hàng, thân làm mẹ ruột lại càng biết rõ hơn. Nhưng ở trong mắt Hải thị, điểm này của nhi tử không phải là khuyết điểm gì cả. Chờ sau khi thành thân, nhét hai đứa có nhan sắc, biết an phận vào trong phòng là không có gì đáng ngại.

Người của phủ Bình Quốc công biết Mộng Tuyền được hứa gả cho Trấn Quốc công thì vui mừng không ngớt. Hai nhà rất nhiều năm rồi không kết thông gia (trước kia đã từng kết thông gia, sau lại bởi vì nghi kị của hoàng đế, cộng thêm đủ loại thủ đoạn, nên xảy ra chút ân oán. Nhưng đã là chuyện rất nhiều năm về trước).

Không nói người ngoài, ngay cả thái độ của hạ nhân trong phủ đệ cũng có biến hóa. Chuyện này phần lớn là do sự không thỏa đáng của Tô Chân Chân. May mà Mộng Lan là người lòng dạ rộng rãi, không thèm để ý đến những lời nói ganh ghét gây chia rẽ của bà vú. Tình cảm tỷ muội không bị sứt mẻ gì.

Đối với chuyện này, Mộng Lan không cảm thấy gì, ma ma giáo dưỡng của Mộng Lan là Tô ma ma lại rất lo lắng. Triệu ma ma toàn tâm toàn ý đi theo Nhị cô nương, đó là bởi vì trong nhà Triệu ma ma đã không còn ai. Bà thì khác, nhà nàng còn có người. Chỉ chờ sau khi Mộng Lan cập kê (đây là Ôn Uyển hứa hẹn ), bà sẽ trở về nhà. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải dạy dỗ cô nương thật tốt.

Mấy năm qua, Tô ma ma chỉ phụ trách dạy dỗ Mộng Lan, những chuyện khác đều chỉ để ở trong mắt, trừ khi nhất định phải phải dạy dỗ Mộng Lan, còn không sẽ không nhiều lời. Lúc này bà vú không biết chừng mực, vì chuyện hôn sự mà dám gây chia rẽ tình cảm tỷ muội của Đại cô nương và Nhị cô nương. Chuyện này phải chấm dứt ngay. Tô ma ma đi tìm Tô Chân Chân, bẩm báo chuyện nguy hại này: “Hôn sự của Nhị cô nương rất tốt, nhưng hôn sự của Đại cô nương cũng rất rất tốt. Thế mà bà vú lại ở đó khích bác gây chia rẽ. Phu nhân, chuyện này kính xin phu nhân định đoạt.”

Chân Chân tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, chuyện hôn sự của Mộng Tuyền được kết thành rất mỹ mãn. Nhưng hôn sự của Mộng Lan cũng không kém, hơn nữa lệnh cha của cha mẹ, lời của mai mối đưa, lại dám đi đặt điều nói nàng không đúng. Thế là ngay lập tức sai người dẫn bà vú kia đến, đồng thời đi hỏi Mộng Lan.

Mộng Lan rất khó xử, nhưng bà vú có quan trọng đến đâu cũng không thể bằng mẹ ruột, đành xác thực đúng là có chuyện này. Tô Chân Chân giận dữ, lập tức đuổi cả nhà bà vú này ra khỏi Bình phủ, đuổi đến một thôn trang xa xôi hẻo lánh, đời này không bao giờ được quay trở lại kinh thành nữa.

Mặc dù chuyện này khi bắt đầu không hề nói với Bình Thượng Đường, nhưng Tô Chân Chân đã dùng tốc độ nhanh nhất để truyền tin về. Còn nói chuyện này rất cấp bách.

Nhân duyên ở cổ đại coi trọng thứ tự trưởng ấu, Mộng Tuyền đã hứa hôn, vậy hôn sự của Mộng Lan, người ngoài đương nhiên cũng hỏi tới. Tô Chân Chân cũng nhân dịp này nói ra chuyện định hôn ước giữa Mộng Lan và Tô Hàng.

Theo như suy nghĩ của Tô ma ma, hôn sự của Mộng Tuyền rất tốt, nhưng hôn sự của Mộng Lan cũng không kém (trừ khuyết điểm thương hương tiếc ngọc mà Triệu ma ma cảm thấy ra, những mặt khác đều không tệ).

Bình Thượng Đường nhận được tin, mặc dù chưa có sự đồng ý của hắn đã đồng ý mối hôn sự này, trong lòng nhất định cảm thấy có chút không hài lòng. Nhưng mối hôn sự này thật sự là quá tốt, nếu là hắn, nhất định cũng sẽ đồng ý ngay lập tức. Vì thế, lại tặng đưa thêm rất nhiều đồ tốt về kinh thành.

Hậu viện giờ đây đã không còn là thiên hạ của Dương thị nữa. Hai nha hoàn Chân Chân mua về, giờ đã được nâng lên di nương. Bàn về nhan sắc, hai di nương chưa từng sinh đẻ đương nhiên xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, bàn về tâm kế thủ đoạn, cũng không thua kém nàng. Mặc dù Tô Chân Chân không có ở Giang Nam, nhưng ở hậu viện này, cũng là ba phần thiên hạ.

Thật ra Dương thị rất sầu não, tuy nữ nhi ở bên người, nhưng khi đó lại không giữ được đứa bé trong bụng. Hai năm qua đã thuốc thang không ít mà vẫn không mang thai.

Dương thị nghe nói Mộng Lan được hứa hôn cho Tô gia, cái này không sao cả. Nhưng Mộng Tuyền cũng được hứa hôn cho thế tử gia của phủ Quốc công. Trong ba cô nương, người Dương thị kiêng kỵ nhất chính là Mộng Tuyền. Tuổi còn nhỏ, không chỉ thông tuệ mà còn có thể giữ được điềm tĩnh. Hai năm gần đây, Mộng Lan cùng Mộng Tuyền giúp Tô thị quản gia, đã không ít lần ngấm ngầm ra tay khiến nàng phải chịu không ít khổ. Mà hết lần này tới lần khác đều không nắm được chứng cớ, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Giờ có được một mối hôn sự tốt như vậy, lại càng được lão gia coi trọng hơn. Sau này trở về kinh thành, ngày lành của hai mẹ con nàng sẽ không nữa.

Dương thị nhớ lại kể từ sau khi Phúc Ca Nhi trở về, Tô thị dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, không chỉ mua hai nha hoàn có nhan sắc phục vụ lão gia, chia bớt sủng ái của nàng. Lại còn cầm chân nàng trong viện đến không thể động đậy được. Thỉnh thoảng còn gây một chút chuyện, khiến nàng khổ không sao kể xiết.

Cho tới bây giờ, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, không biết lúc trước mình đã sai ở chỗ nào. Sai là sai ở chỗ, nàng không biết sau lưng Tô thị có một ngọn núi sừng sững, đó là Quận chúa Ôn Uyển. Phúc Ca Nhi có thể tìm về được, chắc chắn là công lao của Quận chúa Ôn Uyển. Mà chút thủ đoạn này của nàng, e rằng trong mắt Quận chúa Ôn Uyển chỉ là trò hề. Dương thị ngày hôm nay đã bị chỉnh đốn vào khuôn phép, hiện tại nàng không hề có ý nghĩ nào khác, chỉ nghĩ nuôi nấng nữ nhi thật tốt, sau này tìm cho nữ nhi một nhà khá giả.

Nghĩ đến hôn sự tương lai của nữ nhi, Dương thị xoa khuôn mặt non nớt của nữ nhi, trong lòng đầy khổ sở. Cùng là nữ nhi của lão gia, đến tận bây giờ mới thấy đãi ngộ cách biệt một trời một vực như vậy. Không nói đến chuyện tên của ba cô nương là do Quận chúa đặt, Nhị cô nương còn được đích thân Quận chúa làm mai. Chỉ nói đến chuyện nàng muốn tìm ma ma giáo dưỡng tốt cho nữ nhi mà không được. Ngày đó nàng thấy các ma ma bên cạnh các cô nương không phải là người tầm thường, nàng đã cầu xin lão gia, muốn tìm một ma ma giáo dưỡng tốt như vậy cho nữ nhi, như vậy sau này tìm mối hôn sự cũng tốt hơn. Đáng tiếc lão gia lại không đồng ý (Bình Thượng Đường không thể đồng ý). Bản thân nàng cũng đi tìm, nhưng không tìm được ai vừa ý. Sau lại mới biết được, ba ma ma kia xuất thân từ trong cung, đều là ma ma có phẩm cấp, gia đình nhà bình thường có mời cũng không được, chứ chưa nói đến giữ ở bên người nuôi dạy từ nhỏ tới lớn. Đến lúc đó, nàng mới biết được, lời đồn Quận chúa Ôn Uyển trọng đích khinh thứ không phải chỉ là gió thoảng. Nàng đã hoàn toàn lĩnh giáo được điều đó, cũng bởi vậy, trong lòng lại càng đau khổ. Bị một ngọn núi lớn như vậy đè ép, nàng có nghĩ đến giở trò cũng không có gan làm, có lẽ ngày thành công cũng là lúc nàng chết. Nhận thức được điều này, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong hậu viện.

Hai vị di nương khác, khế ước bán thân ở trong tay phu nhân, lại càng không dám giở trò. Cho dù Tô Chân Chân không có ở đây, trong phủ đệ hiện giờ vô cùng hài hòa.

Ôn Uyển mỗi ngày đều vùi đầu trong một đống giấy tờ. Ôn Uyển không yêu cầu nhiều, chỉ cần bắt được một hai, khiến bọn họ không đề phòng, theo đầu mối truy xét xuống dưới, nhất định có thể tìm ra con cá lớn phía sau. Cho dù không tìm ra được, ít nhất trong lòng còn có tính toán. Nàng không muốn như hiện tại, hoàn toàn không biết trước mặt có mấy con rắn độc, lúc nào sẽ trườn ra tấn công ngươi. Quá mức bất ổn.

Ôn Uyển bận rộn hơn nửa tháng, vẫn không thể tìm ra một chút manh mối. Hạ Dao và Hạ Ảnh đã hoàn toàn hết hi vọng. Ôn Uyển cũng càng ngày càng nản chí, mò kim đáy biển đúng là việc không dễ dàng. Nhưng đến khi phía dưới gửi lên danh sách phù hợp với điều kiện hoài nghi của Ôn Uyển. Ánh mắt Ôn Uyển rơi vào trên một cái tên.

Ôn Uyển ngây người nhìn cái tên ở trên tờ giấy, lâm vào trong trầm tư. Cứ duy trì trạng thái như vậy trong suốt hai khắc đồng hồ, cuối cùng đưa tờ giấy này ra, nói: “Tìm hiểu cặn kẽ các tư liệu về người này cho ta. Tất cả, không được bỏ sót một điểm nào.” Khi nói những lời này, tay còn ngừng lại một chút. Sâu trong lòng Ôn Uyển, thật hy vọng mình đã nghĩ quá nhiều. Nhưng nghi ngờ xuất hiện trong đầu, điểm đáng ngờ lại càng lúc càng nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.