Lửa Thiêu Rừng Hạnh

Chương 10: Lần đâu thân mật




Mang theo chiếc túi không biết chứa vật gì, Doanh Thừa Phong rời khỏi nhà kho trọng địa.

Bên ngoài nhà kho, Đồ Kiến Vĩ đã sớm sốt ruột.

Nhà kho của Quang Minh thánh giáo đương nhiên là nơi thủ vệ nghiêm mật nhất thiên hạ, là một trong những nơi có nhiều thứ tốt nhất. Đồ Kiến Vĩ thân là Rèn Linh Sư của Thánh giáo, đương nhiên cũng từng tới nơi đây.

Tuy nhiên mặc dù thân phận của hắn tôn quý, nhưng tuyệt đối không có tư cách chọn lựa ba món bảo vật trong nhà kho. Khi đó hắn chỉ có thể lấy được một vật phẩm không phải đỉnh cao trong tài liệu phòng mà thôi.

Hắn nhớ rõ, từ lúc tiến vào nhà kho cho đến khi lấy bảo vật đi ra, trước sau chỉ có một khắc mà thôi. Nhưng lần này, Doanh Thừa Phong đi vào đã ước chừng một canh giờ.

Nếu không phải xác định nơi đây chính là nhà kho Thánh giáo, hắn thật sự có vài phần hoài nghi Doanh đại sư không biết đã gặp phải phiền toái gì hay không.

- Ầm...

Đột nhiên, cánh cửa nhà kho mạnh mẽ mở ra, một đạo thân ảnh quen thuộc nhanh chóng hiện ra trước mặt hắn.

Đồ Kiến Vĩ thoáng buông lỏng, vội vàng tiến lên, thấp giọng nói:

- Doanh đại sư, ngài lấy xong chưa?

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, phủi tay nói:

- Chúng ta đi thôi.

Kỳ thật, thu hoạch lớn nhất trong kho báu lần này cũng không phải ba món bảo vật trong chiếc nhẫn không gian, mà là một hứa hẹn của người bảo vệ nhà kho.

Mỗi tháng, hắn đều có thể cầm lệnh bài tiến vào thánh khí tài liệu phòng lấy một món bảo vật.

Mỗi một thứ trong số bảo vật này đều là vật nghịch thiên có thể so sánh với Tức Nhưỡng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, mỗi tháng hắn ít nhất có thể rèn ra một thanh Thiên Kỵ linh khí trở lên.

Đương nhiên, đây chỉ là cực hạn có thể làm được bên ngoài, nếu là hắn âm thầm rèn thêm vài món...

Khóe miệng chậm rãi hiện ra nụ cười. Trên mặt Doanh Thừa Phong tươi cười rạng rỡ.

Đồ Kiến Vĩ thầm nghĩ trong lòng, tâm tình Doanh đại sư tốt như vậy, nhất định là đã chọn được thứ gì đó tâm đắc trong kho báu. Chỉ có điều, không biết là bảo vật gì, lại có thể khiến hắn cao hứng như vậy.

Sau khi hai người rời khỏi nhà kho, lập tức quay về rèn thánh điện.

Bá Vương sắp tham gia cuộc chiến linh thú, lúc này mỗi một phút mỗi một giây đối với Doanh Thừa Phong mà nói, đều là cực kỳ trọng yếu, cho nên hắn phân phó, lập tức mở đường luyện khí.

Nhưng sau khi nghe được tin tức này, Khấu Duệ lại không biết từ nơi nào nhanh chóng tìm đến, nói trước mặt Doanh Thừa Phong:

- Doanh Thừa Phong, nghe nói ngươi lại muốn mở lò rèn.

- Đúng.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn hắn, nói:

- Có gì không tốt sao.

Thánh Điện nuôi nhiều Rèn Linh Sư như vậy, đương nhiên là hy vọng bọn họ rèn ra đồ vật càng nhiều càng tốt. Nếu có người một lòng bất kể ngày đêm nhào vào rèn, Thánh giáo nhất định sẽ vui mừng quá đỗi. Nhưng nhìn vẻ mặt của Khấu Duệ lúc này, dường như muốn ngăn cản, đương nhiên là khiến hắn vô cùng khó hiểu.

Khấu Duệ ho nhẹ một tiếng, nói:

- Doanh Thừa Phong, lẽ nào ngươi đã quên, hai ngày nữa là ngày gì?

Doanh Thừa Phong tỏ vẻ khó hiểu, hỏi ngược lại:

- Là ngày gì.

Khấu Duệ chớp mắt, bất đắc dĩ nói:

- Tên tiểu tử này, không phải rèn nhiều quá nên đầu hóa thành tương rồi không.

Hắn chỉ tay về phương xa, nói:

- Hai ngày nữa, chính là ngày Giáo Tông Bệ Hạ đến rèn Thánh Điện sắc phong ngươi làm rèn đại sư. Ngươi hồ đồ thật rồi.

Doanh Thừa Phong vỗ trán, hắn quả thực quên mất việc này.

Rèn đại sư đối với mọi người trong Quang Minh thánh giáo mà nói, đều là vinh dự cực kỳ tôn sùng.

Sau khi có danh hiệu này, Doanh Thừa Phong mới xem như chân chính hưởng thụ được đãi ngộ cấp đại sư. Từ nay về sau, cho dù gặp Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, cũng có tư cách cùng ngồi cùng ăn với bọn chúng.

Nhưng nói thật, Doanh Thừa Phong cũng không coi trọng hư danh này. Nếu không phải vì bảo vệ Linh Vực Sơn Hà Đồ trên người, hắn kỳ thật cũng không muốn làm chim đầu đàn này.

Tuy nhiên nếu đã trở thành đại sư, hắn đương nhiên không có đạo lý từ chối.

Cảm kích gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:

- Khấu đại sư, đa tạ nhắc nhở.

Giáo Tông Bệ Hạ tự mình tới cửa sắc phong, chính là một đại sự chấn động toàn bộ Thánh giáo, đến lúc đó người đến xem lễ vô số, nếu lúc này Doanh Thừa Phong bế quan rèn, hai ngày sau không thể đi ra, như vậy đừng nói là Giáo Tông Bệ Hạ, cho dù là các đại sư trong rèn thánh điện cũng sẽ cảm thấy hắn không coi ai ra gì.

Khấu Duệ chậm rãi gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống người Đồ Kiến Vĩ, bất mãn nói:

- Doanh Thừa Phong mới tới Thánh giáo, quên cũng có lý do của nó, ngươi là lão nhân của Thánh Điện, vì sao không nhắc nhở một tiếng.

Đồ Kiến Vĩ phát lạnh, hắn biết, nếu bị nhớ kỹ chuyện này, như vậy mình nhất định sẽ không chịu nổi.

Cúi khom người, Đồ Kiến Vĩ nói:

- Khấu đại sư, oan uổng quá.

Hắn dừng một chút, nói tiếp:

- Doanh đại sư là lo lắng cho an nguy của Bá Vương, cho nên mới muốn hoàn thành rèn linh khí càng sớm càng tốt.

- Bá Vương?

Khấu Duệ thoáng giật mình, nói:

- Doanh Thừa Phong, vật cưỡi của ngươi làm sao vậy.

Khi Doanh Thừa Phong và Thượng Kiệt quyết đấu, Bá Vương đã đại phóng tia sáng, không ngờ đánh chết Kỵ Sĩ Trưởng bị cây mặt quỷ ký sinh.

Cùng với chuyện Doanh Thừa Phong chuyển nguy thành an, thanh danh của hắn cũng được truyền đi huyên náo trong phạm vi nhỏ.

Khấu Duệ rất quan tâm đến Doanh Thừa Phong, đương nhiên biết sự hiện hữu của nó.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:

- Cũng không có gì, chẳng qua ba tháng nữa, Bá Vương sẽ đại biểu Ái Lệ Ti hành cung tham gia cuộc chiến linh thú, đi tranh đoạt Thấu Cốt Ngọc Tủy, cho nên ta muốn làm chút thứ tốt phòng thân cho hắn.

- Ồ, cuộc chiến linh thú lại sắp bắt đầu sao.

Khấu Duệ khẽ sửng sốt, sau đó gật đầu nói:

- Đúng vậy, với thực lực của Bá Vương đi tham gia, quả thật có sức liều mạng, nếu vận khí đủ tốt, nói không chừng thật sự có thể lấy được một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy.

Cơ mặt Doanh Thừa Phong hơi nhảy dựng.

Đồ Kiến Vĩ đã từng nói, Bá Vương có năng lực tham dự, hơn nữa cũng có khả năng đạt được thành tích tốt. Khi đó hắn vẫn bán tín bán nghi, bởi vì hắn biết rất rõ thực lực của Bá Vương.

Trong số linh thú tước vị trăm năm, thực lực của Bá Vương tuyệt đối xem như cực kỳ hùng mạnh.

Nhưng hiện giờ Khấu Duệ cũng nói như vậy, hắn không thể không tin.

Như thể nhìn ra lo lắng trong lòng Doanh Thừa Phong, Khấu Duệ nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói:

- Doanh Thừa Phong, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Tuy nói mỗi con linh thú dự thi đều có nguyên bộ thánh khí, nhưng chưa hẳn có Thiên Kỵ Thánh Khí nơi tay. Ha ha, Bá Vương của ngươi lại có một bộ Thiên Kỵ Thánh Binh, đây chính là ưu thế lớn nhất của nó, khi đối mặt với linh thú tước vị khác, chưa chắc đã ở thế hạ phong.

Hai mắt Doanh Thừa Phong khẽ sáng ngời, ý niệm vốn cực kỳ mơ hồ trong đầu lúc này không ngờ lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:

- Tiểu đệ hiểu rồi.

Hắn lấy từ trên người ra một bình ngọc, đưa cho Đồ Kiến Vĩ, nói:

- Đồ huynh, phiền ngươi cầm vật này đến Ái Lệ Ti điện hạ hành cung, giao cho điện hạ, nhờ nàng luân phiên cho Bá Vương dùng.

Đồ Kiến Vĩ nhận lấy, lập tức cất rất cẩn thận.

Hắn đương nhiên hiểu, đây nhất định là một trong những bảo vật cao cấp mà Doanh Thừa Phong lấy được trong kho báu. Lúc này, trong lòng hắn lại thầm đố kỵ, vận khí của tiểu tử này thật sự quá tốt.

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, tiếp tục nói:

- Ngươi đích thân đi gặp Bá Vương một chuyến, đem rìu của hắn đến đây.

Đồ Kiến Vĩ hơi giật mình, kinh ngạc nói:

- Doanh đại sư, ngài cần Thiên Kỵ rìu lớn của hắn sao?

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:

- Không sai.

Đồ Kiến Vĩ lắp bắp, vẻ mặt có chút cổ quái, hắn vụng trộm liếc nhìn Khâu Duệ, không dám tùy tiện rời đi.

Khâu Duệ cũng khẽ nhíu mày, nói:

- Doanh Thừa Phong, ngươi lấy rìu của Bá Vương làm gì.

Kỳ thật, hai người bọn họ đều biết rằng, nếu Doanh Thừa Phong muốn rìu của Bá Vương, đương nhiên là muốn rèn lại một lần nữa.

Nhưng bản thân cây rìu này cũng đã là Thiên Kỵ Thánh Binh, loại thánh khí đứng đầu này sao có thể dễ dàng phá hư.

Cho dù là bản thân Khấu Duệ, cũng không dám nói có thể tiến hành gia công lần hai với Thiên Kỵ Thánh Binh.

Doanh Thừa Phong ha ha cười nói:

- Khấu đại sư, vãn bối nghe ngài nói, trên người linh thú tước vị khác có lẽ đều có nguyên bộ thánh khí, như vậy ưu thế của Bá Vương không thể phát huy được rồi.

Hắn dừng một chút, nói tiếp:

- Lần này ta có lấy được một số thứ trong kho tàng, muốn thêm vào bên trong rìu lớn.

Sắc mặt Khấu Duệ lập tức trở nên ngưng trọng, hắn nghiêm nghị nói:

- Doanh Thừa Phong, lẽ nào ngươi quên, đây chính là Thiên Kỵ Thánh Binh.

- Ta biết.

Doanh Thừa Phong nói:

- Nó do đích thân ta rèn, đương nhiên ta biết.

Khấu Duệ hít sâu một hơi, chỉ còn thiếu mắng luôn tại chỗ.

- Thiên Kỵ Thánh Binh, ngươi cho đây là vật gì, lại muốn thêm thứ gì vào trong, thật sự là... Không biết tốt xấu.

Hắn miễn cưỡng đè áp tâm trạng, nói tiếp:

- Doanh Thừa Phong, ngươi cũng biết Thiên Kỵ Thánh Binh trân quý.

- Ta biết.

Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:

- Vật ấy sắc bén vô song, Bá Vương cũng là dựa vào rìu lớn, mới có thể chém chết cây mây mặt quỷ.

- Ngươi biết là tốt rồi

Khấu Duệ nghiêm nghị nói:

- Như vậy ngươi có nắm chắc, lần này cải tạo không làm tổn hại đến Thiên Kỵ rìu lớn.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Không chắc.

- Vậy thì được rồi.

Khấu Duệ lập tức nói:

- Lão phu không cho phép ngươi dính vào, không được đụng đến cây rìu lớn này.

Đừng nói là tiến hành cải tạo Thiên Kỵ Thánh Binh, cho dù muốn cải tạo thánh khí bình thường cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Trong rèn đại sư của Quang Minh thánh giáo, ngay cả người được xưng là đệ nhất như Nặc Y Nhĩ đại sư, cũng không dám tùy tiện động thủ.

Mặc dù Doanh Thừa Phong có thiên phú và năng lực rất mạnh trong con đường rèn, nhưng nếu nói hắn đã vượt qua Nặc Y Nhĩ đại sư thì không ai tin.

Doanh Thừa Phong gãi gãi da đầu, cười khổ nói:

- Khấu đại sư, hiện giờ thời gian không còn nhiều, nếu muốn Bá Vương đề thăng cực lớn trong vòng mấy tháng, chỉ sợ không nhiều khả năng. Nếu đã như vậy, chi bằng để vãn bối thử một lần, nếu thành công...

Trong ánh mắt của hắn có mấy phần chờ đợi:

- Cây rìu mới tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.

Khấu Duệ chần chờ một chút, nói:

- Nếu thất bại thì sao.

Doanh Thừa Phong ngẫm nghĩ, đột nhiên cười nói:

- Thất bại thì thất bại, vậy ta sẽ rèn ra một cây Thiên Kỵ rìu lớn để Bá Vương dùng.

Khấu Duệ và Đồ Kiến Vĩ đồng thời ngẩn ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, tâm thần hoảng hốt, có chút khó tin.

Lại rèn tiếp một cây?

Đây chính là Thiên Kỵ Thánh Binh, ngươi muốn rèn là có thể rèn ra sao.

Vận khí không phải lúc nào cũng đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.