Lửa Lòng Nam Nữ

Chương 7-3




Ryou mơ mơ màng màng bị một tiếng động đánh thức, Adrian dậy rồi ah? Ah, đúng rồi, hôm nay là ngày 25, là ngày y cùng hai người công ty M quay phim.

Âm thanh đóng cửa vang lên, trong phòng khôi phục yên tĩnh, Ryou lại tiến vào mộng đẹp, nhưng ngủ không được an giấc, vất vả ngủ một lúc, lại bị đánh thức.

Như vừa bị ác mộng, nhưng Ryou không nhớ nổi nội dung cụ thể, trợn tròn mắt nghiên cứu trần nhà một hồi, Ryou dứt khoát đứng dậy, đối với người thích ngủ nướng như cậu mà nói thật là buổi sáng hiếm thấy.

Thân đổ đầy mồ hôi, Ryou đi tắm, sau đó bắt đầu tìm đồ ăn, phát hiện ngày hôm qua vừa ăn hết thức ăn dự trữ, một chút cũng không còn.

Đi ăn ngoài sao? Ryou lại không muốn, dứt khoát để trưa ăn luôn, cậu cầm một quyển sách, bắt đầu giết thời gian.

Bình thường dễ dàng đắm chìm trong sách, hôm nay Ryou phát hiện mình như thế nào tâm cũng không tĩnh nổi, nửa giờ cũng không thể đọc xong vài trang, Ryou cảm thấy tâm phiền.

Adrian hiện tại quay thế nào rồi, có thuận lợi không? Xem không xong Ryou bỏ sách qua một bên, ngẩn người nằm dang tay dang chân trên giường.

Không biết qua bao lâu, Ryou đột nhiên nhảy dựng dậy, mặc quần áo đi ra ngoài, cùng với ở chỗ này lo lắng, không bằng đi studio xem tình hình, chỉ cần không để Adrian phát hiện là được rồi!

Hình như có gì không đúng, Ryou vừa đến tầng trệt chỗ studio bọn Adrian quay hôm nay cảm giác hơi kỳ lạ, liếc nhìn, nhân viên công tác vốn đang làm việc vậy mà đều tốp năm tốp ba ở bên ngoài nói chuyện phiếm, là quay đã xong hay đang nghỉ ngơi? Ryou nghi hoặc.

Vừa định tìm người quen hỏi, gian phòng bên cạnh vang lên tiếng cãi nhau hấp dẫn Ryou, cửa đóng chặt, nội dung cụ thể nghe không rõ, nhưng nghe thanh âm hình như là có Michelle.

“Lori, sao cậu lại tới đây? Michelle gọi cậu tới hay sao?” Một giọng nói sau lưng Ryou vang lên, Ryou xoay người lại nhìn, là quay phim.

“Không phải, chỉ là… Đi ngang qua!” Ryou ngừng một hồi mới lên tiếng, thật sự là tìm không thấy cớ, những lời này chính cậu nghe cũng không tin.

“Ah,” Nhưng quay phim lúc này lại không tâm tư truy cứu, hắn biểu tình nghiêm trọng kéo Ryou đi vào phía trong cầu thang, “Adrian bị thương!”

“Cái gì?” Ryou cả kinh, điều gì càng sợ lại càng đến: “Bị thương có nặng không nặng? Tôi đi xem anh ấy!”

“Lori!” Quay phim gọi Ryou lại, “Adrian bị thương không nặng, nhưng… nhưng có thể không quay được nữa.”

“Đó là đương nhiên,” Nghe nói Adrian bị thương không nặng, tâm Ryou nhẹ nhõm, nhưng sau khi tỉnh táo lại, Ryou phát giác được quay phim hình như có chuyện muốn nói: “Làm sao vậy? Có vấn đề sao?”

“Cậu biết lần này không phải công ty mình quay, mà cùng công ty M hợp tác, quay trong một ngày cố định, không thể kéo dài.” Quay phim thở dài: “Vốn lúc này thay người cũng không phải là không thể được, chỉ là tình huống Adrian rất đặc thù, cậu cũng biết.”



“Công ty sao trong lúc này còn bỏ đá xuống giếng nữa?” Ryou khiếp sợ nhìn quay phim, chẳng lẽ công ty sẽ nhân cơ hội này không cho Adrian rời khỏi, nếu không sẽ không bức Adrian dưới tình huống này còn phải tiếp tục quay?

“Chúng ta chỉ là người làm công, nào biết được ý tứ của cấp trên!” Quay phim cười cười tự giễu: “cậu đi khuyên nhủ Adrian a, lúc này đừng bướng bỉnh, cơ hội về sau còn có, không đáng phải mạo hiểm thân thể mình.”

Ryou trầm mặc, tuy trong lòng cho rằng Adrian quyết định là chính xác, nhưng vẫn phải khuyên y quay đầu lại sao? Điều này chẳng lẽ là thiên mệnh khó trái, nếu người thuộc mệnh này, dù giãy dụa thế nào cũng vô pháp thoát khỏi sao?

“Còn có, người công ty M thật sự muốn hợp tác là cậu, còn nhớ Thực người cùng quay Only Day không? Lần trước hợp tác là có ý khảo sát, họ cho rằng cậu là người phù hợp, công ty bọn họ cực lực đề cử, nhưng lúc đàm phán bị Michelle từ chối, cho nên cuối cùng quyết định chọn Adrian.” Quay phim nói tiếp, dù sao có một số việc Lori sớm muộn cũng sẽ biết: “Nhưng bây giờ sự tình thế này, công ty của chúng ta đuối lý, chỉ sợ công ty M nhắc lại chuyện cũ, cho nên, cậu phải chuẩn bị tâm lý!”

“Ừm, tôi đã biết, cám ơn!” Ryou lúc này không thèm để ý chuyện đó, một lòng chỉ lo thương thế của Adrian.

“Vậy cậu đi thăm Adrian a, từ từ khuyên nhủ cậu ta, đều là diễn viên, có lẽ lời của cậu cậu ta sẽ nghe!” Quay phim cũng nhìn ra Ryou vội vàng xao động, dặn dò một câu rồi để Ryou đi.

Ryou vào studio, bên trong đèn đuốc sáng trưng, cũng chỉ có Adrian nằm trên giường, bóng lưng cô đơn, xung quanh lạnh như băng.

“Adrian!” Ryou đứng sau lưng Adrian, nhẹ nhàng gọi.

“Lại là cậu, sao lúc nào tôi gặp chuyện đáng xấu hổ, là cậu sẽ xuất hiện.” Adrian quay đầu nhìn thoáng Ryou, nét mặt của y khá bình tĩnh, hoặc có thể nói là chết lặng?

“Thực xin lỗi!” Ryou cũng không biết tại sao phải xin lỗi, nhưng ba chữ kia vô thức từ miệng bật ra.

“A, cậu không có lỗi gì với tôi cả, tất cả đều là tôi tự tìm.” Adrian quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “thật sự kết quả này tôi đã sớm biết, trên đời này vẫn còn một số điều là chân thật, được là được, mà không được sẽ không được.”

“Vậy anh,” Vậy anh vì sao còn muốn lựa chọn như vậy? Nhưng chỉ thốt ra hai chữ, Ryou liền dừng lại, đáp án trong lòng mình đã sớm có, còn muốn hỏi Adrian làm gì?

Vì vậy câu này biến thành: “Vậy anh… Thương thế của anh thế nào rồi?”

Adrian nửa người dưới giấu trong chăn, không rõ tình huống cụ thể.

“Khá tốt, vừa chảy máu đạo diễn liền phát hiện, cho nên kịp thời xử lý.” khuôn mặt Adrian vẫn hướng bên kia, cho nên Ryou nhìn không thấy biểu tình của y khi nói những lời này, nhưng nghe khẩu khí như kể một sự việc hoàn toàn không liên quan đế mình.

“Adrian…” Ryou vừa định khuyên nhủ Adrian, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng, Michelle đi đến.

“Lori cậu ở đây a!” Thấy Ryou, trong mắt Michelle hiện lên một tia kinh hỉ, cất điện thoại đang cầm trên tay, cô đi đến trước mặt Ryou.

Ryou lại không chào hỏi Michelle, ánh mắt một mực dừng trên người Adrian không dời.

Michelle theo ánh mắt Ryou rơi trên người Adrian, thần sắc bắt đầu trở nên phức tạp, cùng Adrian ở chung lâu rồi, đứa nhỏ này bướng bỉnh, nhưng nói hoàn toàn không có cảm tình là gạt người, dù sao, lúc mình gian nan nhất, chính Adrian đã giúp đỡ.

Lúc này Adrian thương tích chồng chất, Michelle xúc động nội tâm phụ nữ đặc biệt yếu mềm, cô hít sâu một hơi: “Tôi thả cậu, bất luận cậu đóng hay không đóng xong bộ phim này.”

Nghe được câu này, Adrian và Lori đều kinh hỉ mà nhìn Michelle, Adrian thậm chí không thể tin được vào tai mình.

Michelle rất có khí phách phụ nữ, bất luận những lời này có phải do cô nhất thời xúc động nói ra hay không, nhưng chỉ cần dã nói, sẽ nhất định không đổi ý.

“Nhưng,” không đợi Adrian tiêu hóa xong tin tức này, Michelle chuyển hướng khiến lòng y lại trầm xuống: “Tình huống hiện tại cậu cũng biết, công ty không có khả năng ép buộc tìm người khác thay thế cậu, cho nên người này chính cậu phải tự tìm.”

Lúc nói những lời này, Michelle hữu ý vô ý mà nhìn về phía Ryou, Adrian cũng ngẩng đầu liếc nhìn Ryou, nhưng rất nhanh lại hạ xuống.

“Tôi… Có thể kiên trì, tôi tự mình làm!” Adrian suy nghĩ một chút, ra quyết định cuối cùng.

Tình huống thế này ai sẽ nguyện ý thay thế mình? Huống chi mình và Lori quan hệ mặc dù không thể nói xấu, nhưng cũng không được tốt lắm, cậu sao phải đồng ý hỗ trợ? biết rõ sẽ bị cự tuyệt, với tính cách của Adrian quyết sẽ không thử.

“Adrian,” Michelle còn chưa kịp nói, Ryou đã nói trước, sắc mặt cậu lạnh lùng nhìn Adrian: “Nếu không phải lúc này anh đang bị thương…, tôi thật muốn đánh anh!”

Michelle nhìn về phía Lori, Lori đối với cô nhẹ gật đầu, Michelle hiểu ý mà ra ngoài an bài mọi chuyện.

“Vì sao?” Adrian nghi hoặc nhìn Ryou: “Ta không có gì tốt cho ngươi!”

Ryou cúi đầu nhìn Adrian, thần sắc vừa bi thương vừa vui mừng, còn có mấy phần hy vọng, cậu đột nhiên vươn tay, che mắt Adrian: “Đi thẳng về phía trước, đừng bao giờ quay đầu trở lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.