Lửa Lòng Nam Nữ

Chương 5-3




Elena và Damon đang đợi trong buồng tối.

Stefan có thể cảm thấy sự hiện diện của họ trọng căn phòng phụ chật hẹp khi hắn đẩy cửa phòng nhiếp ảnh và dẫn Matt vào trong.

“Mấy cánh của này lẽ ra phải khóa mới phải chư,” Matt nhận xét khi Stefan bật công tắc đèn.

“Thì lúc nãy cửa khóa mà.” Stefan đáp. Hắn chẳng biết phải nói gì thêm để chuẩn bị tinh thần cho Matt trước những chuyện sắp xảy ra. Hắn chưa bao giờ cố tình bộ lộ chân tưởng trước loài người cả.

Stefan đứng đó trong im lặng, cho đến khi Matt quay lại nhìn hắn. Phòng học tối mò và im phăng phắc, bầu không khí có vẻ như chùng xuống một cách nặng nề. Khi thời gian cứ thế trôi qua hắn nhìn thấy vẻ mặt Matt dần biến đổi từ ngỡ ngàng đau khổ sang bức rứt lo lắng.

“Tôi không hiểu.” Matt bảo.

“Tôi biết cậu không hiểu,” Stefan tiếp tục nhìn Matt, cố tình vứt bỏ những lá chắn đã che phủ Quyền năng của mình khỏi sự cảm nhận của con người. Hắn nhìn thấy phản ứng diễn ra trên khuôn mặt Matt khi cảm giác bức rứt chuyển thành sợ hãi. Matt chớp chớp mắt và lắc đầu, hơi thở trở nên dồn dập hơn.

“Cái gì đang…?” Cậu ta cất giọng khàn khàn.

“Chắc hẳn là cậu có nhiều thắc mắc về những chuyện liên quan đến tôi,” Stefan nói. “Vì sao tôi phải mang kính râm ở chỗ có ánh sáng mạnh. Vì sao tôi không ăn uống. Vì sao phản xạ của tôi lại nhanh nhẹn như vậy.”

Matt đang quay lưng về phía buồng tối. Cổ họng cậu ta giật giật như thể đang cố gắng nuốt nước bọt. Stefan, với các giác quan săn mồi của mình, có thể nghe thấy tiếng tim Matt đập thình thịch.

“Đâu có.” Matt đáp.

“Nhất định là cậu phải thắc mắc, phải tự hỏi điều gì đã khiến cho tôi khác biệt với mọi người như thế.”

“Không. Ý tôi là.. tôi không quan tâm. Tôi tránh xa những thứ không liên quan đến mình.” Matt đang nhấp nhổm nhích dần về phía cửa ra vào, thoáng đưa mắt kín đáo liếc về hướng đó.

“Đừng, Matt. Tôi không muốn làm gì cậu, nhưng tôi không thể để cậu đi lúc này được.” Hắn có thể cảm thấy cơn khác khó khăn lắm mới kiềm chế tỏa ra từ người Elena, lúc này đang ẩn mình trong bóng tối. Đợi đã, hắn bảo cô.

Matt sững người lại, từ bỏ ý định chạy đi. “Nếu cậu muốn hù cho tôi sợ thì cậu đã thành công rồi đấy.” Cậu ta hạ giọng. “ Cậu còn muốn gì nữa đây?”

Đến lúc rồi, Stefan bảo Elena. Hắn nói với Matt, “Quay lưng lại đi.”

Matt quay lại. Và nén không kêu kên một tiếng.

Elena đang đứng đó, nhưng không phải là cái cô mà Matt đã gặp hồi chiều. Giờ đây đôi chân trần của cô đang ló ra dưới mép váy dài. Những nếp vải mutsxơlin trắng bó dát vào người cô bám đầy các tinh thể nước đá lấp lánh dưới ánh đèn. Làn da Elena, vốn lúc nào cũng trắng trẻo, giờ đây ánh lên vẻ lạnh giá kì quái, còn mái tóc bạch kim của cô giống như được tráng một lớp bạc sáng lóa. Đôi mắt xanh sẫm bùm bụp như đang buồn ngủ, nhưng mặt khác lại mạng vẻ tỉnh táo một cách phi tự nhiên. Trông cô đẹp hơn lúc còn sống, nhưng là một vẻ đẹp đáng sợ.

Trong lúc Matt đứng đó ngó trân trân, tê liệt hết cả người, thì Elena thè lưỡi ra liếm môi.

“Matt,” Cô nói, ngân nga phụ âm đầu cảu cái tên. Rồi mỉm cười.

Stefan nghe thấy Matt hít một hơi kinh ngạc, và âm thanh gần như nấc lên khi cậu ta lùi xa khỏi Elena.

Không sao đâu, hắn dùng Quyền năng truyền đạt ý nghĩ đó đến Matt. Khi Matt giật nảy người quay về phía hắn, mắt mở to bàng hoàng, Stefan nói thêm, “Giờ thì cậu đã biết rồi đấy.”

Biểu hiện của Matt cho thấy cậu ta không hề muốn biết, và Stefan có thể thấy sự phủ nhận trên khuôn mặt cậu bạn. Nhưng Damon đã bước ra đứng cạnh Elena, dịch ra một chút về phía tay phải, thêm sự có mặt của mình vào bầu không khí vốn đã căng như dây đàn trong phòng.

Matt bị bao vây. Cả ba người họ áp sát vào cậu, đẹp đẽ phi phàm và đáng sợ.

Stefan có thể đánh hơi thấy nỗi sợ hãi trong Matt. Đó là mỗi sợ tuyệt vọng của con thỏ khi đứng trước con cáo, của con chuột khi đứng trước con cú mèo. Và Matt thấy sợ là đúng. Họ là loài săn mồi, còn cậu ta là con mồi. Giết chết cậu ta là vai trò của họ trên cõi ddowwif này mà.

Đến lúc này thì bản năng đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Bản năng của Matt là hoảng hốt bỏ chạy, và điều này sẽ khởi động hàng loạt phản xạ trong đầu Stefan. Khi con mồi bỏ trôn, kẻ đi săn sẽ đuổi theo, đơn giản thế thôi. Cả ba thợ săn ở đây đều đang rất bồn chồn, háo hức, và Stefan không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra nếu Matt quay lưng bỏ chạy.

Chúng tôi không muốn làm gì hại đến cậu đâu, hắn bảo Matt. Chính Elena là người cần đến cậu, và điều cô ấy cần sẽ không gây tổn hại gì lâu dài cho cậu cả, Thậm chí có khi còn không đau nữa kìa, Matt. Nhưng các cơ bắp trên người Matt vẫn căng chực lao đi, và Stefan nhận ra cả ba người họ đang vờn chung quanh cậu ta, càng lúc càng áp sát vào, sẵn sàng chặn đứng tất cả mọi lối thoát.

Cậu đã nói sẽ làm bất cứ điều gì vì Elena mà, hắn tuyệt vọng nhắc cậu ta, và nhìn thấy Matt đưa ra quyết định.

Matt thở hắt ra, sự căng thẳng từ từ rút khỏi cơ thể. “Cậu nói đúng, quả lài tôi có nói thế thật.” Cậu ta thì thào, chuẩn bị tư thế sẵn sàng trước khi nói tiếp. “Cô ấy cần gì?”

Elena nghiêng người tới trước đặt một ngón tay lên cổ Matt, lần theo một động mạch gờ lên phập phồng.

“Không phải chỗ đó,” Stefan nói nhanh, “Em đâu có muốn giết Matt. Nói cô ấy đi Damon.” Hắn nói thêm, khi Damon chả thèm động đậy gì, Nói cô ấy đi chứ.

“Thử chỗ này, hoặc chỗ này ấy.” Damon nâng cằm Matt lên, chỉ trỏ với sự chính xác vô cảm. Anh ta quá mạnh nên Matt không thể giằng ra được, và Stefan có thể cảm thấy nỗi hốt hoảng trong Matt lại trào lên.

Cứ tin ở tôi, Matt. Hắn bước ra sau lưng chàng trai loài người. Nhưng đây phải là sự lựa chọn của cậu, Stefan nói nốt, chợt thấy trong lòng đầy cảm thông. Cậu có thể đổi ý cũng được.

Matt do dự rồi lên tiếng qua kẽ răng nghiến chặt. “Không. Tôi vẫn muốn giúp. Anh vẫn muốn giúp em, Elena à!”

“Matt,” Cô thì thầm, đôi mắt xanh như ngọc dưới làn mi dày nhìn cậu ta không rời. Rồi ánh mắt đó lướt xuống cổ Matt và đôi môi Elena hé ra thèm thuồng. Không hề có bất kì dấu hiện do dự nào giống như lúc Damon đề nghị cô uống máu mấy nhân viên y tế. “Matt,” Elena mỉm cười, rồi lao nhanh như cắt.

Stefan xèo tay ra sau đỡ lưng Matt để cho cậu ta có điểm tựa. Trong khoảnh khắc, khi bị những chiếc răng Elena đâm xuyên qua cổ, Matt cố co rúm người lại, nhưng Stefan nghĩ nhanh, Đừng chống cự, chống cự mới gây ra đau đớn.

Trong lúc Matt tìm cách thả lỏng, sự giúp đỡ bất ngờ đến từ phía Elena. Cô đang tỏa ra những suy nghĩ ấm áp hạnh phúc của một con sói được ăn no. Kỳ này, cô đã nắm bắt được kĩ thuật cắn cổ ngay từ lần đầu tiên, và giờ đây đang ngập tràn niềm kiêu hãnh trẻ con cùng với sự thỏa mãn càng lúc càng tăng khi cơn đói cồn cào từ từ dịu đi. Cả lòng biết ơn đối với Matt nữa, Stefan bất ngờ và ghen tị nhận ra Elena không hề ghét bỏ Matt hay muốn giết chết cậu ta, bởi vì Matt chẳng đe dọa gì đến Damon cả. Cô thích Matt nữa là khác.

Stefan không để Elena uống hết giới hạn an toàn rồi mới can thiệp. Đủ rồi, Elena. Em đâu có muốn làm cậu ấy bị thương phải không. Nhưng phải cần đến sự nỗ lực của cả hắn, Damon lẫn Matt – lúc này đã khá loạng choạng – mới gỡ ra được cô ra.

“Giờ cô ấy cần nghỉ ngơi”,Damon bảo “Ta sẽ đưa cô ta đến chỗ nào có thể nghỉ ngơi an toàn.” Không phải anh ta hỏi ý Stefan mà chỉ thông báo.

Khi hai người họ bỏ đi,Damon nói thêm bằng ý nghĩ ,chỉ nói với riêng một mình Stefan. Ta chưa quên cái vụ mày tấn công ta đâu,chú em nhỏ.Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau.

Stefan nhìn theo cả hai.Hắn để ý thấy Elena không rời mắt khỏi Damon và đi theo anh ta mà không một lời thắc mắc.Nhưng giờ đây,cô đã ở ngoài vòng nguy hiểm;máu của Matt đã cho cô tất cả sức mạnh cần thiết.Giờ Stefan chỉ còn có nhiêu đó để bấu víu vào,và hắn tự nhủ lòng rằng đó mới là điều quan trọng.

Hắn quay lại và nhìn thấy vẻ mặt choáng váng của Matt.Chàng trai loài người đã ngồi sụp xuống một chiếc ghế nhựa,mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Rồi cậu ta ngước lên nhìn Stefan.Hai bên quan sát nhau với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Thế đấy” Matt nói “Giờ thì tôi biết rồi.”Cậu ta lắc đầu,khẽ quay mặt đi . “Nhưmg tôi vẫn không thể nào tin được,” cậu lẩm bẩm.Những ngón tay Matt rón rén ấn vào một bên cổ,cậu nhăn mặt. “Ngoại trừ chuyện này.” Rồi Matt nhíu mày. “Cái anh chàng đó – Damon ấy.Anh ta là ai thế?”

“Anh trai tôi,” Stefan trả lời bằng giọng vô cảm “Sao cậu biết tên anh ấy?”

“Tuần trước Damon có đến nhà Elena.Con mèo con nhảy dựng lên khi thấy anh ta.” Matt dừng lại,rõ ràng là đang nhớ đến một thứ khác nữa. “Rồi Bonnie nổi cơn lên đồng nữa chứ.”

“Cô ấy nhìn thấy trước một sự việc gì đó ở tương lai à ? Cô ấy nói gì ?”

“Bonnie nói – nói rằng Tử Thần đang ở trong nhà.”

Stefan nhìn về phía cánh cửa mà Damon và Elena vừa bước ra. “Cô ấy nói đúng đấy.”

“Stefan,chuyện gì đang diễn ra vậy ?” Nét khẩn khoản xuất hiện trong giọng nói của Matt. “Tôi vẫn không hiểu gì hết.Chuyện gì đã xảy ra với Elena ? Liệu cô ấy có bị như thế này mãi không ? Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì được hay sao ?”

“Bị như thế này là bị như thế nào?” Stefan hung hăng hỏi “Mất phương hướng?Hay biến thành ma cà rồng?”

Matt nhìn đi chỗ khác . “Cả hai”.

“Trả lời cho cái vế đầu tiên,thì Elena có thể trở nên tỉnh táo hơn,bởi vì giờ cô ấy được ăn no rồi.Ít ra thì đó cũng là điều Damon nghĩ.Còn chuyện kia,thì chỉ có một cách cậu có thể làm để thay đổi tình trạng của Elena mà thôi.” Khi ánh mắt của Matt sáng lên niềm hi vọng,Stefan nói tiếp . “Đó là lấy một cây cọc gỗ đóng xuyên qua tim cô ấy.Lúc đó thì Elena không còn là ma cà rồng nữa.Cô ấy sẽ chết.”

Matt đứng dậy bước về phía cửa sổ.

“Tuy nhiên cậu không thể giết được cô ấy đâu,bởi vì cô ấy đã chết rồi.Elena chết đuối dưới sông rồi,Matt ạ.Nhưng bởi vì cô ấy đã uống đủ máu từ tôi” – hắn dừng lại để cho giọng bớt run, “Và có vẻ như cả từ anh trai tôi nữa,nên cô ấy đã biến đổi thay vì chỉ đơn thuần là chết đi.Elena đã tỉnh dậy đã là một kẻ săn mồi ,giống như hai chúng tôi vậy.Và từ giờ về sau,cô ấy sẽ là như thế đấy.”

Vẫn quay lưng lại,Matt trả lời. “Tôi lúc nào cũng biết ở cậu có cái gì đó khác thường.Toi cứ bụng bảo dạ rằngđó là do cậu từ nước khác tới.” Cậu ta lại lắc đầu tự trách mình. “Nhưng tận đáy lòng tôi biết lý do không chỉ có thể. Vậy mà có điều gì đó cứ mách bảo tôi rằng có thể tin cậu ta được, thế là tôi đã tin.”

“Như cái hồi cậu cùng tôi đi hái cỏ roi ngựa chứ gì.”

“Ừ, giống như vậy đấy.” Cậu ta hỏi thêm. “Giờ thì cậu có thể nói cho tôi nghe nó dùng làm cái quái gì vậy?”

“Để bảo vệ Elena. Tôi muốn giữ cho Damon tránh xa cô ấy. Nhưng xét lại thì có vẻ như đó đâu phải là điều bản thân cô ấy muốn. Hắn không thể giữ cho giọng mình không nhuốm mùi cay đắng của kẻ bị phản bội.

Matt quay lại. “Đừng phán xét Elena trước khi cậu biết hết mọi tình tiết, Stefan à. Đó là điều tôi đã học được đấy.”

Stefan giật mình; rồi bật ra tiếng cười khô khốc. Giờ, khi cả hai đều trở thành bồ cũ của Elena, hắn và Matt chẳng ai hơn ai. Stefan tự hỏi chẳng biết trong chuyện này mình có cao thượng được như Matt hay không. Có chấp nhận thất bại như một bậc nam tứ hán đại trượng phu được hay không.

Hắn không nghĩ vậy.

Một tiếng động vang lên phía bên ngoài. Nó hoàn toàn nằm ngoài khả năng nghe của con người, và Stefan suýt chút nữa đã bỏ ngoài tai – cho đến khi hắn ý thức được những lời đó nói gì.

Rồi hắn chợt nhớ ra điều mình đã làm ngay chính trong ngôi trường này, chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ. Nãy giờ Stefan đã hoàn toàn quên khuấy mất Tyler Smallwood và mấy thằng bạn giang hồ của nó.

Giờ khi kí ức quay trở lại, hắn cảm thấy sự xấu hố và nỗi kinh hoàng làm cổ họng mình nghẹn lại. Đau khổ vì Elena khiến hắn hóa điên, lí trí hoàn toàn đổ sụp dưới áp lực. Nhưng đó không phải lí do để bào chữa cho những gì Stefan đã làm. Liệu bọn họ có chết cả rồi không? Phải chăng hắn, kẻ khi xưa đã thề không bao giờ giết chóc, đã giết một lúc sáu người chỉ trong ngày hôm nay?

‘Stefan, đợi đã. Cậu đi đâu đấy?” Khi hắn không trả lời, Matt đuổi theo ra khỏi tòa nhà chính của trường học và lên tới đường nhựa. Cậu ta gần như phải chạy mới bắt kịp Stefan. Ở tít đầu kia của sân bóng, ông Shelby đang đừng cạnh chái nhà tôn.

Khuôn mặt người lao công xám ngoét và nhăn nhúm vì kinh hoàng. Ông ta như muốn thét lên, nhưng chỉ phát ra được những tiếng kêu khàn khàn ngắt quãng. Dùng khuỷu tay huých ông già để bước qua, Stefan nhìn vào bên trong và thấy một khung cảnh quen thuộc đến kì lạ như đã từng gặp ở đâu rồi.

Trông nó giống hệt như gian phòng Kẻ Chém Giết Điên Cuồng trong Ngôi Nhà Ma Ám dùng để xây dựng quỹ vậy. Ngoại trừ chuyện đây không phải một mô hình dựng lên cho khách tham quan. Đây là cảnh thực.

Những thân người ngổn ngang khắp nơi, nằm giữa những mảnh gỗ và kính vụ văng ra từ khung cửa sổ vỡ nát. Tất cả mọi bề mặt nhìn thấy đươc đều vấy máu đỏ sẫm đã khô đi rồi, trông rất khủng khiếp. Chỉ cần nhìn thoáng qua mấy thân người là đủ hiểu tại sao. Mỗi nạn nhân đều mang hai vết thương tím bẫm trên cổ. Ngoại trừ Caroline: Cổ cô ta thì lành lặn, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, vô hồn.

Phía sau lưng Stefan, Matt đang cố hít thở. “Stefan, không phải Elena đã… đã …”

“Yên nào,” Stefan trả lời cộc lốc. Hắn liếc ra sau nhìn ông Shelby, nhưng người lao công đã loạng choạng bước về phía chiếc xe chất đầy những chổi, những giẻ lau của mình đứng tựa vào đó. Kính vỡ lạo xao dưới chân Stefan khi hắn bước qua sàn, đến quỳ cạnh Tyler.

Chưa chết. Stefan nhẹ hẫng cả người khi nhận ra điều đó. Ngực Tyler phập phồng yếu ớt, và khi Stefan nâng đầu cậu ta lên, Tyler mở hé cặp mắt lạc thần và vô hồn.

Cậu ta không nhớ được gì hết, Stefan truyền đạt ý nghĩ đến cậu ta. Ngay trong lúc làm việc này, hắn tự hỏi mình phí công tốn sức để làm gì cho mệt. Sao không bỏ quách Fell’s Church mà ra đi không bao giờ quay lại cho rồi.

Nhưng hắn sẽ không làm thế. Chừng nào Elena còn ở đây.

Stefan thâu tóm hết mới tâm trí vô thức của nạn nhân khác vào trong vòng kiểm soát tinh thần của mình và bảo họ điều tương tự, cấy sâu ý nghĩ đó và óc họ. Các người không nhớ được ai đã tấn công các người. Kí ức về nguyên buổi chiều trống rỗng.

Khi làm việc đó, hắn cảm thấy Quyền năng tinh thần run rẩy như những cơ bắp mệt lử. Hắn đã gần cạn kiệt năng lượng.

Bên ngoài, ông Shelby cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình và đang la hét. Stefan mệt mỏi để mặc cho cái đầu của Tyler trượt qua kẽ tay mình rớt xuống sãn, rồi quay đầu lại.

Matt nhe răng ra, thở phì phì như mới ngửi thấy mùi gì đó kinh khủng. Đôi mắt cậu ra lạnh băng như người xa lạ. “Không phải Elena làm,” Matt thì thào “Mà là chính cậu.”

Yên lặng đi! Stefan chen qua người cậu ta bước ra ngoài trời đêm mát mẻ dễ chịu, rời xa khỏi căn phòng đó, cảm nhận bầu không khí lạnh băng trên làn da nóng bỏng của mình. Những tiếng bước chân chạy lại từ quán cà phê gần đó mách bảo hắn rằng cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng kêu của ông lao công.

“Chính cậu làm, phải không?” Matt đã bám theo Stefan ra sân bóng, giọng nói cho thấy cậu ta đang cố gắng tìm cách hiểu ra lí do.

Stefan quay ngoắt lại. “Phải, tôi làm đấy,” hắn gầm gừ nhìn Matt trừng trừng, không hề che giấu cơn giận dữ đáng sợ trên nét măt. “ Tôi đã nói với cậu rồi, Matt, chúng tôi là những kẻ săn mồi. Những sát thủ. Con người là lũ cừu, chúng tôi là bầy sói. Và Tyler đã khiêu khích tôi ngay từ cái ngày đầu tiên tôi đến đặt chân đến đây kia!”

“Khiêu khích thì cậu đấm cho nó một cú vào mặt, cái đó thì đã hẳn. Giống như cậu đã làm lúc trước ấy. Nhưng còn… đến mức đó sao?” Matt tiến sát lại, nhìn thẳng vào mắt Stefan không hề e sợ. Cậu ta có can đảm về mặt thể chất, Stefan phải công nhận điều đó. “Vậy mà cậu thậm chí còn không thấy băn khoăn, hối hận gì à?”

“Sao tôi phải hối hận chứ?” Stefan đáp lạnh tanh và vô cảm. “Cậu có hối hận gì khi lỡ ăn quá nhiều bít tết không? Có thấy tiếc thương gì cho mấy con bò không?”Hắn nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi sửng sốt trên khuôn mặt Matt nên làm tới, khiến cho nỗi đau trong lồng ngực càng thêm tồi tệ. Tốt nhất là Matt nên tránh xa, thật xa hắn ra kể từ đây về sau, không thì có ngày cậu ta cũng gặp kết cục giống như những nạn nhân trong chái nhà tôn kia mất. “Tôi là như vậy đó, Matt. Nếu cậu không chấp nhận được thì tốt hơn hết là cậu hãy biến đi cho khuất mắt.”

Matt trân trân nhìn sững Stefan thêm một lúc, vẻ hoài nghi sửng sốt từ từ biến thành ngỡ ngàng vỡ mộng. Cơ hàm cậu ta gồ lên, rồi không nói một lời, Matt quay gót bỏ đi thẳng.

————–

Elena đang đứng trong nghĩa địa.

Damon đã bỏ lại cô ở đó, dặn đứng chờ cho đến khi chàng quay trở lại. Tuy nghiên, cô chẳng thích ngồi yên một chỗ. Elena thấy mệt nhưng không thật sự buồn ngủ cho lắm, và lượng máu mới uống đang có tác dụng như một liều caffeine trong cô. Cô muốn đi khám phá chung quanh.

Nghĩa địa đang diễn ra những hoạt động vô cùng nhộn nhịp, mặt dù chẳng có bóng người nào trong tầm mắt. Một con cáo lủi vào trong bóng tối mé sông. Lũ chuột nhỏ chút chít sột soạt đào lỗ rúc xuống bên dưới những bụi cỏ cao mọc chung quanh mấy tấm bia mô. Một con cú vỗ cánh gần như không tiếng động bay về phía ngôi nhà thờ đổ, đậu xuống gác chuông cất lên tiếng kêu ma quái.

Elena đứng lên đi theo nó. Thà như thế này còn hơn chui rúc lẫn trốn trong đám cỏ y như đám chuột bọ. Cô đưa mắt háo hức nhìn quanh nhà thờ đổ, sử dụng cà giác quan sắc bén của mình để quan sát kĩ mọi thứ. Phần lớn mái nhà đã đổ sụp, chỉ còn ba bức tường còn đứng vững. Gác chuông nhà thờ sừng sững như một tượng đại đơn độc giữa mớ đổ nát.

Ở một bên là ngôi mộ của Thomas và Honoria Fell trông giống như một chiếc hộp hay quan tài bằng đá lớn. Elena sốt sắng cúi nhìn những khuôn mặt bằng đã cẩm thạch trắng trên hai bức tượn của họ được tạc trên nắp. Họ nằm yên nghỉ trong an bình, mắt nhắm, tay xếp trên ngực. Thomas Fell trông nghiệm nghị và hơi khắc khổ, nhưng bà Honoria thì có vẻ buồn rười rượi. Elena lơ đãng nghĩ đến cha mẹ của chính mình đang nằm sát cạnh bên nhau trong khu nghĩa trang mới xây.

Mình sẽ về nhà, đó là nơi mình sẽ đến, cô nghĩ bụng. Cô vừa chợt nhận ra mái nhà của mình. Lúc này Elena có thể hình dung ra nó: Phòng ngủ xinh đẹp của cô với màn cửa màu xanh và giường tủ bằng gỗ anh đào, cả cái lò sưởi be bé nữa. Và có thứ gì đó rất quan trọng bên dưới tấm ván sàn trong tủ áo.

Elena tìm đường về lại đường Maple nhờ vào những bản năng ăn sâu hơn cả kí ức dẫn dắt bước chân cô. Đó là một ngôi nhà cổ, rất cổ, với hàng hiên phía trước rộng rãi và những cửa sổ cao chạm trần ở mặt tiền. Xe của chú Robert đang đỗ trên lối vào.

Elena xăm xăm tiến đến cửa chính rồi chợt dừng lại. Có lí do gì đó khiến cho cô không nên để người ta nhìn thấy mình, cho dù ngay lúc này đây cô chịu không nhớ ra được nó là cái gì. Elena do dự rồi thoăn thoắt trèo lên cây mộc qua đến cửa sổ phòng ngủ của mình.

Nhưng cô chẳng có cách chi vào được nhà mà không bị bắt gặp. Một phụ nữ đang ngồi trên giường, nhìn không chớp mắt bộ kimono lụa màu đỏ của Elena để trong lòng. Dì Judith. Chú Robert đang đứng cạnh bàn trang điểm nói chuyện gì đó với dì. Elena nhận ra mình có thể nghe được giọng chú lầm rầm ngay cả qua một lớp kính cửa.

“… Sẽ lại tiếp tục vào ngày mai.” Chú nói. “Miễn là trời đừng bão. Họ sẽ lùng sục mọi ngóc ngách của khu rừng, và họ sẽ tìm ra con bé, Judith à. Rồi em xem.” Dì Judith chẳng nói gì, thế là chú nói tiếp, giọng nghe càng lúc càng tuyệt vọng. “ Chúng ta không thể từ bỏ hi vọng được, bất kể mấy đứa con gái có nói gì đi nữa…”

“Những nỗ lực cứu hộ ấy à?” Anh không để cho em nói như vậy đâu.” Chú tiến lại đứng cạnh dì.

“Không, không phải chỉ là chuyện đó…mặc dù trong lòng em biết chắc là chúng ra sẽ không bao giờ tìm ra con bé còn sống. Ý em muốn nói tời… mọi chuyện. Chuyện chúng ta. Những gì xảy ra ngày hôm nay đều do lỗi của mình…”

“Không đúng. Đó là do một tai nạn quái gỡ thôi.”

“Phải, nhưng chúng ta đã khiến cho nó xảy ra. Nếu mình không nặng lời với nó, nó chẳng bao giờ lái xe đi một mình rồi kẹt trong cơn bão như thế. Đừng, anh Bob, đừng cố ngăn em nói. Em muốn anh nghe này.” Dì Judith hít một hơi thật sau rồi nói tiếp. “Không phải chỉ ngày hôm nay, Elena đã gặp rắc rối từ lâu rồi, kể từ khi năm học mới bắt đầu, vậy mà chẳng hiểu tại sao em đã không nhìn thấy các biểu hiện đó. Bởi vì em đã quá bận tâm đến chuyện của mình – chuyện của chúng mình – nên không thèm để ý. Giờ thì em thấy rồi. Và đến lúc này, khi Elena đã… mất rồi… em không muốn chuyện tương tự lặp lại với Margaret nữa.”

“Em đang muốn nói cái gì vậy hả?”

“Em đang muốn nói rằng em không thể lấy anh, không lấy sớm như chúng ta dự định được. Cũng có thể là không bao giờ.” Dì khẽ nói, không nhìn chú. “Margaret đã mất mát quá nhiều rồi. Em không muốn nó có cảm giác rằng đang mất cả em nữa.”

“Con bé đâu có mất em. Nó còn có thêm người thân nữa là khác, vì anh sẽ ở đây thường xuyên hơn. Em biết anh nghĩ thế nào về nó mà.”

“Em xin lỗi, Bob ạ. Em thì không nghĩ như vậy.”

“Không thể nào em nói chuyện nghiêm túc được. Sau khi anh đã ở đây lâu như vậy – sau tất cả những gì anh đã làm…”

Giọng dì Judith mệt mỏi và không hề lay chuyển. “Em nói nghiêm chỉnh đấy.”

Từ vị trí cheo leo bên ngoài cửa sổ của mình, Elena tò mò quan sát chú Robert. Một mạch máu phập phồng trên trán chú, mặt chú đỏ bừng.

“Ngày mai em sẽ thấy khác,” chú nói.

“Không đâu.”

“Em không có ý như vậy đâu…”

“Em thật sự có ý đó. Đừng nói rằng em sẽ đổi ý, bởi vì em không đổi ý đâu.”

Chứ Robert nhìn quanh phòng trong phút chốc với vẻ tức tối tuyệt vọng, rồi nét mặt chú tối sầm đi. Khi cất tiếng, giọng chú lạnh lùng và vô cảm. “Anh hiểu rồi. Thôi được, nếu đó là câu trả lời cuối cùng của em, có lẽ bây giờ anh nên về thì hơn.”

“Anh Bob,” Dì Judith giật mình quay lại, nhưng chú đã ra khỏi cửa. Dì lảo đảo đứng dạy nhưng không chắc chắn mình có nên đuổi theo hay không. Những ngón tay dì túm chặt lấy bộ áo đỏ đang cầm. “Anh Bob”, dì lại gọi, giọng khẩn thiết hơn, rồi quay lại bỏ chiếc áo xuống giường Elena để chạy theo.

Nhưng khi quay lại, dì kêu lên, vụt đưa tay che miệng. Cả cơ thể dì như chết sững, đôi mắt trân trối nhìn Elena qua ô cửa kính bàng bạc. Họ cứ nhìn nhau sững sờ như thể một lúc lâu, không ai nhúc nhích. Rồi di Judith bỏ tay ra khỏi miệng và bắt đầu hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.