Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 48




Tây Môn Lãnh Liệt lo lắng đứng ở một bên, nhìn thái y chẩn bệnh cho nàng.

Cung nữ cùng nô tài bên cạnh cũng không dám lên tiếng.

Rất nhanh, thái y liền đứng dậy, vẻ mặt vui sướng chắp tay nói:

“Thần, chúc mừng vương, chúc mừng vương, nương nương có tin vui, nhưng thân thể nương nương có chút suy nhược, mới có thể té xỉu, thần kê thuốc bổ cho nương nương là tốt rồi.”

Cái gì? Có tin vui? Tây Môn Lãnh Liệt khiếp sợ nhìn nàng, cũng không lộ ra thần sắc vui mừng.

“Nô tài chúc mừng vương. Nô tì chúc mừng Vương.”Tất cả cung nữ cùng thái giám đều hành lễ chúc mừng.

“Thái y, ngươi xác định, nương nương có tin vui sao?”Tây Môn Lãnh Liệt lại hỏi một lần.

“Vương, thần xác định.”Thái y khẳng định trả lời, còn nghĩ vương rất cao hưng, không dám tin.

“Ta biết rồi, các ngươi đều đi xuống trước đi.”Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trầm trọng phân phó.

“Vâng, thần cáo lui.”Thái y cùng cung nữ thái giám đều lui đi xuống, không rõ vì sao vẻ mặt vương lại như vậy.

Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đến bên giường, sắc mặt ngưng trọng đích nhìn nàng, rồi chuyển qua bụng của nàng một chút, nơi đây, chứa đứa nhỏ của bọn họ, nhưng hắn không thể muốn đứa nhỏ này, nhưng hắn cũng không thể lạnh lùng đối xử với nàng như đối với Như phi, xóa bỏ đứa nhỏ của nàng, bởi vì trong lòng hắn yêu đứa nhỏ này.

“Ư.”Nguyễn Nhược Khê phát ra một tiếng kêu nhỏ, mới mở to mắt, nhớ mình đột nhiên té xỉu.

“Nhược Khê, nàng tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”Tây Môn Lãnh Liệt nâng nàng dậy, giọng nói mang theo quan tâm.

“Tốt lắm, ta sao vậy?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi, sao nàng lại đột nhiên té xỉu chứ?

“Nhược Khê, nàng mang thai.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng nói, đôi mắt mang theo hào quang phức tạp chợt lóe qua.

“Cái gì? Mang thai?”Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiêu hóa tin này.

“Làm sao vậy? Không vui sao?”Tây Môn Lãnh Liệt ngồi cạnh bên người của nàng, trong lòng hắn cũng đang đấu tranh, đứa nhỏ này không thể lưu, nhưng nếu lưu lại đứa nhỏ này, như vậy có thể thuận lợi lưu lại nàng.

“Để ta nghĩ chút.”Nguyễn Nhược Khê thấy mờ mịt, nằm xuống giường một chút, đứa nhỏ này đến quá đột ngột, nàng phải làm sao bây giờ? Trong lòng nàng, nàng muốn mang đứa nhỏ của hắn, nhưng nếu sinh hạ đứa nhỏ, nàng còn có thể rời đi sao? Sau khi rời đi, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Nhưng nàng thực sự muốn sinh hạ đứa nhỏ này.

Tây Môn Lãnh Liệt không quấy rầy nàng, trong lòng hắn cũng đang đấu tranh, mặc kệ quyết định là gì đều thương tổn? Lưu lại đứa nhỏ, nhưng nếu sinh hạ đứa nhỏ xong nó cũng bị nguyền rủa thì làm sao bây giờ? Hắn không thể chấp nhận, cũng không thể mang đứa nhỏ đi cược, cho nên chỉ có thể xóa bỏ đứa nhỏ, thế nhưng không có đứa nỏ dùng cách gì để giữ nàng lại.

Trong đầu đột nhiên lóe lên, hôm nay hắn chỉ có thể làm như vậy? Trên danh nghĩa yêu thương nàng làm tổn thương nàng, chỉ cần nàng còn sống, dùng cách gì cũng được.

Nguyễn Nhược Khê cũng đang đấu tranh, nàng biết đứa nhỏ cần tình thương của mẹ, nếu sinh hạ đứa nhỏ, lại không thể cho nó tình yêu, như vậy đành xin lỗi ó, nàng chỉ có gặp lại đứa nhỏ ở trên thiên đường.

“Ta…………….”

“Ta……………….”Không nghĩ tới hai người đồng thời mở miệng.

“Chàng nói trước đi.”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn nói, trong lòng có quyết định, nhất thời cảm giác dễ chịu rất nhiều.

“Nhược Khê, xóa bỏ đứa nhỏ đi.”Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng kiên định.

“Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, nàng muốn xóa bỏ đứa nhỏ, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, từ trong miệng hắn nói ra, lại khiến mình đau lòng như vậy, đây là đứa nhỏ của hắn cơ mà, cắn môi nhìn hắn hỏi:

“Vì sao? Chàng không thích nó sao?”

“Phải, ta không thích đứa nhỏ.”Tây Môn Lãnh Liệt ngoan tâm nói, trong đôi mắt nàng là cảm xúc bi thương, hắn không phải không thấy.

Lúc nghe được hắn nói những lời này, Nguyễn Nhược Khê rất đau lòng nhếch lên một nụ cười nói:

“Giống suy nghĩ của ta, ta cũng không thích đứa nhỏ, cho nên đứa nhỏ này ta cũng không muốn.”

“Vậy xóa bỏ sớm một chút, ta đi phân phó thái y kê dược, nàng nghỉ ngơi một chút đi.”Tây Môn Lãnh Liệt nhàn nhạt nói, rồi xoay người bước đi, trên mặt đau xót, không để nàng thấy, nhưng hắn biết, nàng làm như vậy là vì mình.

Thấy cánh cửa đóng lại, lệ Nguyễn Nhược Khê cũng nhịn không được, lã chã rơi xuống.

Hắn sao có thể nhẫn tâm như thế, ngoan tâm xóa bỏ đứa nhỏ của bọn họ, xóa bỏ đứa nhỏ của Như phi, hắn có thể nói là thân bất do kỷ, như vậy bây giờ thì sao, hắn còn có lý do gì?

Nàng có thể không cần đứa nhỏ này, nhưng đó là vì hắn, hắn sao có thể không cần?

“Nương nương, người làm sao vậy?”Tiểu Ngọc đi vào, vốn tưởng rằng nàng sẽ vui mừng hoan hỉ, lại không nghĩ tới nàng đang khóc, hoảng sợ, vội vàng đi qua hỏi.

“Không có gì? Cao hứng thôi.”Nguyễn Nhược Khê lau nước mắt nói.

“Hóa ra là như thế này, dọa chết nô tì.”Tiểu Ngọc lúc này mới thở phào, vẻ mặt vui mừng nói:

“Nương nương hẳn nên cao hứng, nếu nương nương sinh hoàng tử, vậy về sau nhất định là thái tử………”Nàng không ngừng nói.

“Tiểu Ngọc, ta khát, lấy cho chén nước mơ ướp lạnh.”Nguyễn Nhược Khê bị nàng làm cho tâm phiền ý loạn (bực dọc), ngắt lời nàng phân phó.

“Được, nương nương muốn uống chua vậy nhất định là tiểu hoàng tử.”Tiểu Ngọc vui vẻ vừa nói vừa lui ra ngoài.

Hoàng tử? Nguyễn Nhược Khê cười khổ một chút, chẳng qua, bây giờ nghĩ lại, nếu như đây không phải chuyện nàng muốn, mà hắn vẫn không muốn giữ lại hài tử này, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ. Cho nên đây là kết quả tốt nhất, nàng không nên oán.

Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng tốt lên nhiều.

“Nương nương.”Tiểu Ngọc kinh hoảng thất thố chạy vào, nhìn thấy nàng, lại không biết nên nói như thế nào?

“Làm sao vậy? Tiểu Ngọc.”Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng hỏi

“Vừa rồi nô tì trên đường đi trù phòng (phòng bếp), nghe được, nghe được…………..”Tiểu Ngọc nhìn nàng, không dám nói, nếu nàng biết vương muốn xóa bỏ đứa nhỏ của nàng, nương nương sẽ chịu đả kích như thế nào.

“Là Vương phân phó thái y kê ngao dược (thuốc sẩy thai) sao?”Nguyễn Nhược Khê đã đoán được.

“Nương nương, người có biết sao?”Tiểu Ngọc khiếp sợ nhìn nàng, một khi nàng đã biết, sao còn có thể bình tĩnh như thế?

“Ta biết, bởi vì đây là ta yêu cầu.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu nói.

“Cái gì?”Tiểu Ngọc không dám tin nhìn nàng,

“Nương nương, vì sao? Người khác cầu còn không được?”Nàng sao có thể vứt đi dễ dàng như thế.

“Tiểu Ngọc, ngươi quên rồi sao, ta trước kia là huyết nô, thân thể không tốt lắm, cho nên mới có thể té xỉu, ta không muốn đứa nhỏ ta sinh hạ thân thể đã đau ốm nhiều bệnh, ta muốn đứa nhỏ khỏe mạnh, cho nên, bây giờ ta không cần, chờ ta tĩnh dưỡng thân thể khỏe lại, ngươi xem vương sủng ái ta như vậy, ngươi còn sợ ta không có đứa nhỏ sao?”Nguyễn Nhược Khê thoải mái nói, nàng giải thích cho Tiểu Ngọc, là bởi vì khẳng định cả hoàng cung đều nghi vấn như nàng, như vậy, có thể ngăn miệng lưỡi người khác.

“Nương nương, nô tì chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.”Tiểu Ngọc không dám nói nương nương làm như vậy không đúng, nếu cho nàng lựa chọn, nàng nhất định sẽ để nương nương sinh hạ đứa nhỏ.

“Không có gì đáng tiếc cả? Nếu sinh ra hoàng tử, lại bởi vì thân thể nhiều bệnh mà chết, như vậy mới có thể khiến ta thống khổ.”Nguyễn Nhược Khê nói, kỳ thật lòng của nàng đang nhỏ từng giọt máu.

Tiểu Ngọc nhìn nàng, nhưng mình chỉ là nô tì, chuyện nương nương quyết định, nàng đương nhiên không dám nói không.

Cửa chi nha một tiếng, bị đẩy ra.

Tây Môn Lãnh Liệt bưng một chén dược màu đen trong tay đang bốc khói đi tới.

“Nô tì tham kiến Vương.”Tiểu Ngọc hành lễ, thức thời lui ra ngoài.

“Sắc xong rồi sao, mang tới đây đi.”Nụ cười của Nguyễn Nhược Khê rất miễn cưỡng, tay nắm chặt trong ống áo.

“Rất nóng, để ta thổi giúp nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt không đưa cho nàng, mà dùng miệng từ từ thổi, tâm hắn cũng đau đớn như nàng.

Nhược Khê, thật xin lỗi, nàng biết không? Ta rất chờ mong, rất hy vọng có thể thấy đứa nhỏ của chúng ta, nhưng, nhưng ta không thể, nàng biết không?

Cho nên bát dược này là ta tự mình bưng tới, là vì trừng phạt bản thân mình, ta phải nhớ rằng, là ta tự tay giết chết đứa nhỏ của chính mình, ta muốn mình cũng đau, đau như nàng vậy.

Nguyễn Nhược Khê nhìn chén thuốc trong tay hắn, dưới tay không ý thức được sờ bụng mình, hài tử, thực xin lỗi, không phải mụ mụ không cần con, là mụ mụ không thể muốn con, nhưng con đừng sợ, mụ mụ rất nhanh sẽ đi cùng con.

Dược đã ấm, Tây Môn Lãnh Liệt lại cầm chén thuốc trong tay bón cho nàng.

“Ta tự uống được.”Nguyễn Nhược Khê đi qua, lấy chén thuốc trong tay hắn, hít một hơi thật sâu, liền uống xuống.

“Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức bắt lấy cánh tay của nàng.

Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chậm một chút.”Tây Môn Lãnh Liệt lại buông nàng ra nói.

Khóe môi Nguyễn Nhược Khê nhếch lên nụ cười chua sót, không do dự một hơi uống xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.