Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 46




Đi trên đường kinh thành phồn hoa, Nguyễn Nhược Khê rất nhẹ nhàng, rất tự tại, rất tự nhiên kéo tay Tây Môn Lãnh Liệt, giống như đôi tình nhân đang trong thời gian nồng thắm, Tiểu Ngọc cùng Tiểu Lí Tử đi phía sau bọn họ cách đó không xa.

“Lãnh Liệt, mua cho ta cái nhẫn đi.”Lúc đi qua cửa hàng trang sức, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nói.

“Được, chẳng trách những gì ta tặng nàng đều không mang, hóa ra là vì nàng thích nhẫn.”Tây Môn Lãnh Liệt giật mình hiểu ra nói.

“Không phải thích, mà là muốn chúng ta cùng nhau mua một đôi, chàng có biết nó có ý nghĩa như thế nào không?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn hỏi.

“Tượng trưng cho thân phận.”Tây Môn Lãnh Liệt không hề nghĩ ngợi liền nói, vương cùng hoàng hậu cũng có một đôi nhẫn long phượng, chỉ là hắn chưa nói với nàng mà thôi.

“Không phải.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu.

“Không phải, vậy có ý gì?”Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt, cho tới bây giờ hắn chưa nghiên cứu qua thứ này.

“Ở nơi ta ở, nam nữ thành thân sẽ chuẩn bị nhẫn cho nhau, nó có ý nghĩ là yêu ở trong tim, tình nguyện vì người mình yêu trải qua mọi thử thách, bên ngoài có rất nhiều chướng ngại vật, đương nhiên sẽ có lúc chàng không khống chế được chính mình, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, nó sẽ nhắc nhở chàng, chàng đã có người yêu, chàng không nên phản bội người ta.”Nguyễn Nhược Khê giải thích.

“Hóa ra là như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nàng đang nhắc nhở mình sao?

“Nhưng chàng yên tâm, ta không phải muốn dùng cái này nhắc nhở chàng đâu? Cái nhẫn này quan trọng như thành thân, nên trong lòng ta có chút để ý.”Nguyễn Nhược Khê còn nói, nhìn thấy nhẫn ít nhất cũng nhắc nhở nàng, nàng đã được gả cho người ta, tuy rằng không có hôn lễ như trong tưởng tượng.

“Không cần giải thích như vậy, ta thích bị nàng nhắc nhở.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy thắt lưng của nàng, ái muội nói bên tai.

“Vậy đi vào đi.”Nguyễn Nhược Khê lập tức đẩy hắn ra, lôi hắn đi vào, lời của nam nhân không thể tin, huống chi hắn là vương.

“Công tử, phu nhân, mời vào bên trong.”Chủ quán nhiệt tình tiếp đón, lấy ra rất nhiều trang sức bên trong.

“Ta muốn một đôi nhẫn, cám ơn.”Nguyễn Nhược Khê nói.

“Nhẫn?”Chủ quán sửng sốt lại còn một đôi, nhẫn như vậy rất ít người muốn.

“Không có sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi, một đôi nhẫn hẳn là rất ít đi.

“Có, nhưng không biết có hợp ý phu nhân không, ta lấy cho phu nhân xem.”Chủ quán lấy từ bên trong ra một đôi nhẫn bạc chạm hoa.

Nguyễn Nhược Khê cầm lấy nhẫn, tuy là nhẫn bạc, tuy rất bình thường, nhưng làm rất tinh tế, hoa văn mặt trên cũng rất được, rất hợp ý của nàng, mang chiếc nhẫn nhỏ này lên tay, rất vừa vặn, cái còn lại đưa cho Tây Môn Lãnh Liệt đeo, vừa là một đôi, cũng vừa vặn.

“Ông chủ bao nhiêu tiền?”Tây Môn Lãnh Liệt mở miệng hỏi, nhìn bộ dáng của nàng, là rất thích.

“Công tử, hai mươi lượng bạc, kỳ thật nhẫn này không đáng bao nhiêu bạc, chủ yếu là tiền công.”Chủ quán giải thích.

“Đây một trăm lượng, cho ngươi, không cần thối lại.”Tây Môn Lãnh Liệt đưa ngân phiếu một trăm lượng, kéo tay của nàng liền đi ra cửa.

Đi ở trên đường, Nguyễn Nhược Khê quyến luyến không rời nhìn nhẫn trên tay, lại lấy tay hắn đeo vào cùng một vị trí, đột nhiên bá đạo ra lệnh nói:

“Tây Môn Lãnh Liệt, chàng hãy nhớ kỹ, nhẫn này là hứa hẹn của chàng với ta, cho dù là lúc nào cũng không được tháo ra.”

“Yên tâm, cho dù nàng không bắt ta đeo ta cũng sẽ không tháo ra.”Tây Môn Lãnh Liệt cười cam đoan, đột nhiên cảm giác được bốn phía có chút động tĩnh, hắn biết là Lăng Tiêu đến đây.

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt, Nguyễn Nhược Khê bên cạnh đã bị người ôm lên.

“Nương nương.”Tiểu Ngọc cùng Tiểu Lí Tử ở phía sau sợ hãi, lo lắng thét lên.

“Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng đuổi theo, nhưng rất nhanh bị bốn hắc y cuốn lấy.

“Lãnh Liệt, cứu ta.”Nguyễn Nhược Khê lời còn chưa nói xong, đã bị điểm huyệt hôn mê bất tỉnh, sau đó biến mất trên mặt đường.

“Các ngươi là ai?”Tây Môn Lãnh Liệt lớn tiếng hỏi.

Hắc y nhân lại không nói được một lời, cho nhau ánh mắt, đột nhiên bình tĩnh cùng nhau lui lại.

“Vương, nương nương làm sao bây giờ?”Tiểu Ngọc trơ mắt thấy Nguyễn Nhược Khê bị người bắt đi, vẻ mặt lo lắng.

“Tiểu Ngọc, vương tự có chủ ý.”Tiểu Lí Tử nói, vương so với hắn càng nóng vội hơn.

“Về hoàng cung trước.”Tây Môn Lãnh Liệt âm trầm nghiêm mặt xoay người bước đi.

Tiểu Ngọc nhìn theo phương hướng nàng biến mất? Cũng bất đắc dĩ đành phải đi theo vương hồi cung.

Từng đợt âm thanh dễ nghe vang lên, khiến Nguyễn Nhược Khê nhíu mày một chút, chậm rãi mở to mắt, liền thấy nơi đã từng quen biết, bị dọa ngồi dậy một chút, trước mắt xuất hiện gương mặt yêu nghiệt đang cười cười.

Vội vàng nhắm mắt lại nói:

“Nhất định là nằm mơ, là ảo giác, ta sao có thể còn đi vào chỗ này.”

Lại mở to mắt lần nữa, khuôn mặt yêu nghiệt kia dường như đụng phải chóp mũi mình, bị dọa khiến nàng nhịn không được kêu lên tiếng.

“A…………….”

“Câm miệng.”Lăng Tiêu chịu không tiếng thét của nàng, lớn tiếng quát.

Yên lặng, Nguyễn Nhược Khê lập tức bịt miệng lại, nhìn chung quanh xem, lúc này mới không thể không tin, nàng thực sự lại tới nơi quỷ quái này, lập tức đề phòng nhìn hắn, chuyện lần trước, nàng vẫn nhớ như in, lần này hắn bắt mình đến đây làm gì? Làm nữ nhân của hắn sao? Nghĩ vậy, tay không khỏi đặt lê trên y phục, hoảng sợ lui về phía sau.

“Bảo bối, nàng đang sợ cái gì?”Lăng Tiêu cố ý từng bước bước sát gần nàng.

“Ngươi không cần đi tới đây.”Nguyễn Nhược Khê từng bước bước lui về phía sau.

“Ta cứ muốn qua, thì nàng thế nào?”Lăng Tiêu một chút cũng không để ý tới nàng.

“Ta………..”Nguyễn Nhược Khê lập tức ngây ngẩn cả người, nàng phải làm sao? Giết hắn, vậy quả thực là không tự lượng sức, để bảo vệ sự trong sạch, vậy chỉ có thể có cách đó.

“Ta, ta tự sát.”

“Tự sát?”Lăng Tiêu sửng sốt, đột nhiên cười ha hả nói:

“Đương nhiên có thể, bảo bối, nàng muốn chết như thế nào? Muốn ta hỗ trợ hay không? Đập đầu vào tường, treo cổ hay cắn lưỡi?”

“Ta nghĩ đã?”Da đầu của Nguyễn Nhược Khê bị hắn cười mà run lên, nàng đương nhiên không thể chết được, còn ba ngày nữa chính là đêm trăng tròn, nàng còn muốn sống trở về, giải trừ lời nguyền cho Tây Môn Lãnh Liệt nữa.

Lăng Tiêu cũng là người thông minh, lập tức liền nhìn ra nàng không muốn chết, cố ý đem dao gọt hoa quả tới trước mặt của nàng nói:

“Đây, dao ta chuẩn bị xong cho nàng rồi.”

“Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi muốn ta chết ta sẽ chết sao? Ta còn muốn sống.”Nguyễn Nhược Khê thở phì phì trừng mắt hắn, nhận dao gọt quả đi qua lấy một quả táo hung hăng gọt vỏ.

Giết chết ngươi, nàng ở trong lòng hung hăng nói, coi quả táo thành Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thấy nàng chỉ cần một lượt vỏ táo đã hết, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, một tiểu thư sao có thể luyện kĩ thuật này?

Xì, Nguyễn Nhược Khê vừa lòng nhìn vỏ táo rơi xuống trên mặt đất, cắn một miếng táo trong tay, nàng đột nhiên không sợ hãi, dù sao Tây Môn Lãnh Liệt cũng sẽ tìm nàng, nam nhân đáng chết này cũng có thể đã biết thân phận của mình, dám đấu với vương, hắn cũng không muốn sống.

“Ta không thể không hỏi một chút, kĩ thuật này nàng học từ đâu vậy?”Lăng Tiêu đột nhiên tiến sát gần nàng, ở bên tai nàng hỏi.

Nguyễn Nhược Khê tránh ra xa một chút, môi nhếch lên nụ nói tà ác:

“Ngươi muốn biết sao?”

“Vô nghĩa.”Lăng Tiêu nói.

“Nhưng ta cứ muốn nói cho ngươi, con người ta có một tật xấu, đặc thích biệt thích cắt da người, người hầu của ta, da trên cánh tay đều bị ta cắt hết, máu chảy đầm đìa rất kích thích, kĩ thuật này chính là như vậy mà luyện ra.”Nguyễn Nhược Khê còn cố ý dùng ánh mắt nhìn thẳng đánh giá cánh tay hắn, trong lòng nói, dọa chết ngươi.

“Phải không? Ta cũng thấy rất thích thú? Không bằng bây giờ ta liền thí nghiệm một chút, xem ai cắt nhanh hơn, thế nào?”Lăng Tiêu hưng phấn nói, muốn so chiêu này với hắn, dường như nàng đã quên hắn là ai.

Ách, Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, xong rồi, nàng sao lại quên? Hắn là người giết người không chớp mắt.

“Ngươi đi tới.”Lăng Tiêu chỉ tay vào một nữ tử.

Nữ tử bị dọa sắc mặt cũng biến dạng, nhưng vẫn phải đi tới, nhưng thân thể không ngừng run rẩy, giống như một đóa hoa nhỏ sắp lụi tàn, khiến người ta không đành lòng.

“Người tới, chuẩn bị chủy thủ.”Lăng Tiêu hướng về phía thuộc hạ một bên phân phó.

“Vâng, cung chủ.”Thuộc hạ xoay người rời đi.

Sắc mặt nữ tử càng thêm trắng bệch, thân thể dường như muốn ngã xuống, nhưng là nàng biết, nàng không thể ngã, nếu không, chỉ sợ nàng không thoát số mất mạng.

“Ngươi, ngươi sẽ không làm thực chứ.”Nguyễn Nhược Khê trợn tròn mắt.

“Ngươi xem ta giống như giả sao?”Lăng Tiêu nhếch mi yêu nghiệt cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.