Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 10




Sáng sớm ngày hôm sau. ” Nương nương, ngươi xác định muốn đưa mấy cái này sao?” Tiểu Ngọc nhìn thấy lễ vật mà nàng chuẩn bị, lo lắng hỏi.

” Yên tâm đi, nàng sẽ thích, đi thôi.” Nguyễn Nhược Khê tự tin tràn đầy nói.

Trong lòng Tiểu Ngọc lo lắng đi theo phía sau của nàng, vừa mới đi ra khỏi cửa liền thấy Thu Hồng vội vàng chạy tới nói:

“Nương nương, vừa rồi nô tì nghe nói, Nhu Phi cũng có tin vui.”

” Trùng hợp như vậy sao?” Nguyễn Nhược Khê im lặng một chút, xem ra Như Phi cùng Nhu Phi thật sự là trời sinh đối đầu, ngay cả mang thai cũng đều một trước một sau.

” Nương nương, vậy chúng ta phải chuẩn bị hai phần lễ vật rồi.” Tiểu Ngọc nhắc nhở.

” Tiểu Ngọc, vậy ngươi cứ chuẩn bị thêm một phần lễ vật giống như vậy, chúng ta sẽ đến Như Phi cung trước, sau đó đến Nhu Phi cung.” Nguyễn NhượcKkhê phân phó.

” Dạ, nương nương.” Tiểu Ngọc trả lời rồi lui ra chuẩn bị lễ vật.

Như Phi cung.

” Muội muội xin chúc mừng tỷ tỷ.” Nguyễn Nhược Khê vừa vào tới liền chúc mừng.

” Muội muội thật có lòng, mau mau ngồi xuống.” Trên mặt Như Phi cố gắng nở ra một nụ cười, giống như không có vui sướng thật sự.

Nguyễn Nhược Khê biết nhất định là nàng đã nghe được tin Nhu Phi cũng mang thai rồi, ngẫm lại cảm thấy các nàng cũng thật đáng thương, cầm lấy hộp quà trên tay Tiểu Ngọc nói:

” Đây là một chút tâm ý của muội muội, mong tỷ tỷ đừng chê cười.”

” Muội muội thật sự quá khách sáo.” Như Phi ý bảo cung nữ đứng một bên nhận lấy.

Mở vừa thấy, ngây ngẩn cả người, bên trong cư nhiên lại là táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen không đáng một đồng, nhưng lập tức liền lấy lại phản ứng bình thường, khóe môi giơ lên một nụ cười thiệt tình nói:

” Cám ơn muội muội, lễ vật này ta rất thích.”

” Muội muội chúc tỷ tỷ sớm sinh quý tử.” Nguyễn Nhược Khê đứng dậy hành lễ.

” Nô tì chúc nương nương sớm sinh quý tử.” Cung nữ đứng một bên cũng thức thời quỳ xuống mà nói.

” Đều đứng lên đi, tâm tư muội muội thật sự là độc đáo, hèn gì Vương lại thích ngươi như thế.” Như Phi tự mình nâng nàng đứng dậy, khách sáo nói.

” Cảm ơn tỷ tỷ , vậy muội xin cáo từ trước, không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, tỷ tỷ bảo trọng thân thể.” Nguyễn Nhược Khê đứng dậy nói, nàng không muốn ở trong này diễn trò thật thật giả giả, mở miệng ra là tỷ tỷ muội muội, khiến cho cả người cảm thấy không thoải mái.

” Vậy muội muội đi thong thả, tỷ tỷ cũng không tiễn.” Như Phi cũng không giữ nàng lại.

Ra khỏi Như Phi cung, nàng liền trực tiếp đi đến Nhu Phi cung. Cũng đem những lời khách khí vừa nói lặp lại một lần nữa liền rời khỏi.

” Nương nương, ngươi thực sự là lợi hại, ngươi tặng lễ vật bình thường, giản dị như vậy, lại làm cho các nàng thích thú như thế.” Tiểu Ngọc bội phục nói.

” Đó là bởi vì thứ mà ta tặng giống như suy nghĩ trong lòng của các nàng, cho dù ta tặng những thứ quý giá thì sao? Ngươi nghĩ các nàng thiếu sao? Các nàng hoàn toàn không thiếu.” Nguyễn Nhược Khê cười một cách điềm đạm giải thích.

” Hóa ra là như vậy, nô tì đã hiểu rồi.” Tiểu Ngọc lúc này mới giật mình hiểu ra.

Nguyễn Nhược Khê chỉ nhìn nàng cười một chút, vừa trở lại Tử Uyển, đã thấy Tây Môn Lãnh Liệt đã ngồi chờ ở bên trong, làm cho nàng có chút kinh ngạc dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.