Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 7




Bên trong xe, cậu bé ngồi ở vị trí kế bên tài xế hỏi

“Phát súng ngày hôm nay là do ai làm?” Là chỉ phát súng giết tên tóc vàng kia. Bạch Dạ thả chậm tốc độ lái xe, thừa nhận

“Là tôi!”

“Quên dặn dò của tôi?” Giọng cũng bình tĩnh như thường ngày, chỉ là mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nguy cơ tứ phía. Sinh tử chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của cậu!

“Không dám, chẳng qua là tình huống lúc đó nguy cấp, Bạch Dạ lo lắng cho an nguy của chủ tử, mới bất đắc dĩ ở trong đám đông mà nổ súng, Bạch Dạ biết sai rồi, kính xin chủ tử trách phạt!”

“Chủ tử, Bạch Dạ cũng là do nóng lòng bảo vệ, kính xin chủ tử hạ thủ lưu tình, Ảnh Tử nguyện cùng với hắn chịu phạt!” Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau tiếp nhận huấn luyện đặc biệt rồi cùng nhau lớn lên trở thành bạn bè, một lòng, một mạng! Cậu bé liếc hai người bọn họ một cái, trừ Mike, hai người bọn họ chính là thuộc hạ được cậu trọng dụng nhất, nếu không cậu cũng sẽ không chọn bọn họ rồi dẫn họ về Trung Quốc. Cậu chất vấn, cũng không phải là muốn xử phạt bọn họ, mà là muốn cho bọn họ một lời khuyên, thân phận của cậu, cậu cũng không muốn bị bại lộ, nếu như cậu đoán không sai, sau khi cha biết người đàn ông kia chết, thì nhất định sẽ hoài nghi cậu. Cho nên cậu không giết cái người phụ nữ kia —— Mục đích, chính là muốn cô ta làm chứng cớ giả!

“Chuyện lần này coi như bỏ qua, lần sau không được làm như thế nữa, tôi mệt rồi!” Ngã đầu, cậu nhắm hai mắt lại. Ảnh Tử ngồi ở phía sau cởi áo khoác của mình xuống, đắp lên cho cậu. Có lúc phục vụ một đứa trẻ, còn nguy hiểm hơn phục vụ một người lớn, vì đứa nhỏ thông minh vượt xa người bình thường mấy chục lần! Cậu bé mới vừa thiếp đi, thì bị Bạch Dạ làm tỉnh giấc

“Chủ tử, hình như chúng ta bị người theo dõi.” Chiếc xe phía sau rất khả nghi, anh gia tốc, hắn cũng gia tốc.

“Có muốn tiêu diệt bọn họ không?” Bạch Dạ lại hỏi. Cậu bé trầm tư mấy giây, sau đó nắm cánh tay của Bạch Dạ nói

“Bạch Dạ, tăng tốc, đừng để cho hắn đuổi theo!”

“Dạ!” Bạch Dạ nghe lệnh làm việc. Cậu tăng tốc lên gấp ba lần, lại nói:

“Chủ tử, để cho hắn đi theo chúng ta cũng không phải là biện pháp!” Ngụ ý, là tiêu diệt họ sạch sẽ.

“Lái xe về phía khu náo nhiệt, tôi tự có biện pháp bỏ rơi bọn họ!” Cậu bé tin tưởng mà nói, bọn họ biết cái gì, nếu như cậu không đoán sai, thì người đi theo bọn họ, hẳn là bạn thân của cha, chú Mặc!

“Tổng giám đốc, hình như họ phát hiện chúng ta.” Tài xế lái xe ở phía sau nói. Mặc Phi Tước anh ngốc hơn hắn sao mà lại không biết, nắm chặt quả đấm, anh lạnh lùng nói

“Tăng tốc tới mức nhanh nhất, đuổi theo!”

“Dạ!” Tài xế tăng tốc lên. Hai chiếc xe so tài biểu diễn ở trong ban đêm, chiếc xe phía sau cho dù tăng tốc thế nào, vẫn không đuổi kịp xe có tính năng cao ở trước mặt! Mặc Phi Tước đang ngồi chỉ là xe công vụ bình thường! Mà người ta là lái xe đua cải tiến, có thể so sánh sao? Không thể so được! Cho nên rất nhanh chóng người ta đã bỏ anh xa rồi. Đến khu náo nhiệt thì Bạch Dạ dừng xe lại, ba người từ trên xe bước xuống!

“Mấy người đi trước đi!” Q Tử nói. Hai người sóng vai, cùng nói

“Chủ tử, vậy cậu thì sao?”

“Yên tâm, tôi không sao, mấy người đi nhanh đi!” Hai người không yên lòng mà nhìn nhau một cái, không biết làm sao.

“Đây là mệnh lệnh!” Nói tốt không nghe, cậu buộc phải bày ra tư thế chủ nhân, thì bọn họ mới bằng lòng thần phục, hai người gật đầu một cái

“Dạ, chủ tử.” Xoay người, hai người bắn ra tơ nhện ở trong cổ tay, nhảy lên tường, tựa như con nhện, vượt nóc băng tường ở trên nhà cao tầng, mới nhảy lên mấy cái đã không thấy bóng dáng. Đoán chừng xe phía sau sắp đến, cậu bé cũng quay đầu chạy về phía khu náo nhiệt, chờ lúc đám người của Mặc Phi Tước xuống xe đuổi vào khu náo nhiệt, thì cậu cúi xuống ở trước mắt anh, dắt tay một người phụ nữ xa lạ, lướt qua bên cạnh anh, cúi đầu lộ ra một nụ cười thắng lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.