Lữ Khách Mùa Hạ

Chương 4: Vạch Trần Lời Nói Dối Của Mẹ




- Hôn ước giữa ca ca và Lãnh gia chính xác là có! Tại sao huynh lại chối bỏ?! - Mỹ Mỹ nhìn nhìn, nở một nụ cười âm hiểm, nói

- Câm miệng! - hắn lạnh lẽo quát

- Ca ca, tiểu oa này là ai?! - Mỹ Mỹ gan lớn hỏi lại

- Lập tức cút ngay cho ta! - hắn tức giận, gào lên

- Thiên....bình tĩnh nào! - cô có chút buồn cười nhìn người đang phát hỏa.

- Phong nhi..ta không có! - hắn dịu lại, ôm lấy cô từ phía sau, chắc như đinh đóng cột nói

- Ừm! - cô cảm nhận sự ấm áp này, cười nhẹ - người này...đừng hòng ai cưới khỏi tay bổn tọa!! 

- Thiên ca ca... - Lãnh Tầm Ngải đau khổ nhìn tình cảnh trước mắt, buồn bã gọi một tiếng

- Thiên ca ca. tiểu oa nhi này là ai?! - Mỹ Mỹ đã đến giới hạn, chỉ thẳng mặt cô, hét lớn

-.... - không ai đáp lại

- Mạc Nguyệt Hắc Thiên, ngươi nên nhớ....ngươi là của bổn quận chúa ta! Có chết...chúng ta cùng chết!! 

Mỹ Mỹ tức giận cực điểm, hét lớn. Một tay tạo ra một quả lôi cầu lớn, ném về phía hắn và cô.Y cơ hồ đã quên...hắn là ai. Lãnh Tầm Ngải hốt hoảng, tay kia vung lên. Một đám đất đá bao bọc lại quả lôi cầu kia. Rơi cái "bịch" xuống đất. Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng "BỐP", Lãnh Tầm Ngải bị Mỹ Mỹ tát một cái thật mạnh. Ngã nhào xuống đất, đau khổ nhìn Mỹ Mỹ, lại nhìn đến hắn không thèm cho mình đến một cái liếc mắt. Đau đớn tột cùng,đứng dậy chạy đi. Cô nhìn nhìn, thấy Mỹ Mỹ ánh mắt hằn tơ máu căm hận chán ghét nhìn mình. Mày ngài khẽ nhíu, người có thể trừng mắt nhìn cô?! Đơn giản chỉ có hai loại, một - người chết, hai - người sắp chết. Tuyệt đối không có lấy loại người thứ ba. Lãnh khí tỏa ra nồng đậm, huyết sắc đồng tử lạnh lẽo nhìn xuyên thấu Mỹ Mỹ. Mỹ Mỹ bất chợt rùng mình, từ trong thâm tâm nổi lên một nỗi sợ hãi ngày càng lớn. Ngực đau thắt, hô hấp khó khăn, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hắn ở gần nó nhíu mày - sát khí.... quá lớn. Quá áp lực...tự hồ như là khí của một vị lãnh vương tàn nhẫn thị huyết. Lại nhìn nhìn sắc mặt nó lạnh lẽo đến dọa người, hắn vung tay một cái. Chỉ thấy một làn gió lạnh thổi qua, giây sau liền có hai tiếng "BỐP, BỐP" lanh lảnh. Mỹ Mỹ ngây người, cảm nhận đau đớn từ hai bên mặt. Hiển nhiên là bị nội lực của hắn đánh vào. Năm ngón tay đo đỏ in sâu vào da mặt trắng nổi bật. Cô ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hắn thế mà cư nhiên lại có thể biết cô muốn gì?! Hảo nam tử! Mỹ Mỹ ôm mặt, tức đến nghiến răng, chỉ bỏ lại một câu "các ngươi đợi đấy" rồi bỏ đi. Hai thị vệ mặc giáp vàng ở bên ngoài thấy Mỹ Mỹ chạy ra, nhanh chóng đóng cửa lại. Cô đứng dậy, đi ra trước mặt hắn, quay người lại, đối diện với hắn. Hắn ngẩn người nhìn nhìn - cái gì a?! Chỉ thấy cô một tay chống hông, tay kia chỉ thẳng vào mặt hắn, nói mà như là ra lệnh:

- Bổn tọa thích ngươi! Ngươi là người của bổn tọa! 

Hắn tròn mắt, ngẩn người nhìn cô. Cô thấy hắn như thế có chút khó hiểu - Gì nha?! Phản ứng ghê vậy?! Lát sau, hắn phục hồi tinh thần, bật cười. Cô triệt để cứng người - tên này con mẹ nó thật quá mức yêu nghiệt!! Nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, trừng mắt một cái. Hắn có chút không minh bạch được ý của cô, nghiêng đầu. Cô hai tay chống eo, hơi giận dữ gằn giọng: 

- Bổn tọa cảnh cáo ngươi 3 điều. Thứ nhất: ngoại trừ ta, cấm ngươi nhếch môi hay cười với bất cứ ai. Thứ hai: ngoại trừ ta, cấm ngươi thân thân đụng đụng chạm chạm với bất kỳ ai. Thứ ba: ngoại trừ ta, cấm ngươi để ai gọi tên ngươi. Nhớ rõ chưa?! 

Hắn lần nữa rơi vào trầm lặng, mày hơi nhếch lên. Lại thấy khuôn mặt tuyệt mỹ băng sơn vạn năm của cô bỗng chốc biến thành tuyệt mỹ lửa cháy vạn năm. Trong lòng ấm áp một trận, đôi hắc sắc đồng tử ôn nhu hẳn đi. Hướng cô vươn tay bế lên, ôm vào lòng, cảm nhận sự ấm áp, hương thơm nhàn nhạt của cô. Miệng mấp máy:

- Ừm! Ta hứa với ngươi!

- Ngươi...LÀ NGƯỜI CỦA BỔN TỌA!! - cô tựa đầu trên vai hắn, nhấn thật mạnh từng chữ

- Ừm! Ta là người của ngươi! - hắn 9 phần sủng nịnh cười nhẹ

- Ta muốn làm thái tử phi! - cô đẩy hắn ra, mặt đối mặt với hắn, nói

- A?! Được a! - hắn tâm tình vui vẻ gật đầu

- Thiên...ngươi thật đẹp!

Cô vô cùng thẳng thắn nói. Người hắn cứng lại, chợt bật cười, vươn tay ôm cô chặt hơn. Cô có chút khó hiểu. Đúng lúc đó, từ bên ngoài lần nữa vang lên tiếng của một tên thái giám:

- Bẩm thái tử, hoàng hậu nương nương, Lý quý phi và Triệu quý phi tới! 

-.....Mời vào! 

Hắn trầm ngâm giây lát sau đó lạnh nhạt nói, xoay cô lại. Đặt cô sang cạnh mình, lấy chiếc mặt nạ trên bàn đeo vào. Từ người lần nữa tỏa ra lãnh khí khiến người khác không dám gần. Cô nhận ra sự thay đổi của hắn, mặt mày cũng trở nên lạnh lùng. Chân vắt chéo, tay chống cằm nhìn ra phía cửa. Cánh cửa mở ra, ba thân hình bắt mắt đi vào. Nữ nhân đi đầu tiên vận một bộ hoàng bào thêu phượng hoàng tung cánh nổi bật, đầu cài trâm phượng lấp lánh, khuôn mặt uy nghiêm trầm lặng không kém phần khuynh quốc khuynh thành. Nữ nhân bên trái vận một bộ cẩm phục màu tím nhạt thêu những đóa hoa mẫu đơn nở rộ, đầu cài các loại trâm quý, khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh. Nữ nhân bên phải vận một bộ cẩm phục màu cam thêu những con công đang xòe đuôi, đầu cài trâm vàng bạc đầy đủ, khuôn mặt cũng không kém phần xinh đẹp. Ba người đi vào, hắn đứng dậy hơi cúi người hành lễ, lạnh nhạt nói một câu:

- Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu phi. 

- Thiên nhi, ta nghe nói trong cung của con có một tiểu nữ oa?!! - Nữ nhân vận hoàng bào khoát tay, ngồi xuống đối diện hắn. Cơ hồ là đã bỏ qua cô ngồi cạnh hắn, nói

-...Vâng! - hắn hơi nhíu mày, gật nhẹ đầu

- Tiểu nữ oa này là ai?! - nữ nhân vận cẩm phục màu tím liếc nhìn cô, có chút sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh nữ nhân vận hoàng bào, không nóng không lạnh nói

- Thái tử phi tương lai! - hắn ngồi xuống, bế nó vào lòng, lạnh nhạt trả lời

- Hoang đường! - nữ nhân vận hoàng bào nhíu mi quát lạnh một tiếng, nhìn cô khuôn mặt hiện lên rõ sự ngạc nhiên

- A Thiên, chuyện này thật sự rất quan trọng. Tương lai con làm hoàng đế, làm sao có thể để một tiểu nữ oa này làm hoàng hậu?! Thật sự quá mức hoang đường! - nữ nhân vận cẩm phục màu cam ôn tồn nói

- Ý nhi thần đã quyết. Mong người chấp nhận! - hắn nhìn nhìn, nhàn nhạt nói

- Thiên nhi....

Nữ nhân vận hoàng bào nhíu mày - người con này của y, từ nhỏ đã rất cứng đầu, một khi đã nói cái gì, là nhất quyết làm được. Mặc kệ là ai, ngăn cản cũng không quan tâm. Lại không biết từ đâu mà sinh ra cái tính tình lạnh lùng này. Thật khiến y đau đầu. Nhìn thẳng vào đôi hắc sắc đồng tử của hắn, nhận thấy một sự kiên quyết vững vàng. Thở dài một tiếng, xoay đầu nhìn hai người bên cạnh. Cũng chỉ nhận thấy một tiếng thở dài dằng dặc. Cả ba cùng lúc nhìn cô, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới. Tâm nhủ - trời a, tiểu nữ oa này thật xinh đẹp. Nhưng khi phỏng đoán tuổi, lại bất giác thở dài một tiếng. Cách biệt tận 10 tuổi a~! Lại đồng loạt nhìn nhau, lại thở dài - phỏng chừng họ muốn bế cháu phải đợi rất lâu a~. Hướng hắn nói:

- Được rồi, chúng ta đồng ý! 

- Cảm tạ mẫu hậu, mẫu phi! - hắn hơi cúi đầu, trả lời

- Vậy...chúng ta cũng không còn gì để nói. 

Nữ nhân hoàng bào đứng dậy, xoay người bỏ đi. Hai vị nữ nhân còn lại cười một cái tươi tắn xong cũng nối gót theo nữ nhân hoàng bào. Hắn thấy bóng dáng ba người đã đi khuất, vui vui vẻ vẻ ôm cô. Cô nghiêng đầu nghĩ - coi như qua ải đầu tiên?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.