Lữ Khách Mùa Hạ

Chương 40: Ngủ Lại




Tới tầm trưa, cô mới lim dim tỉnh dậy. Ngồi dậy vươn vai mấy cái, nhìn sang bên cạnh, hắn đã dậy và biến đi đâu rồi. Vươn tay che miệng ngáp một cái, sau đó cô liền đứng dậy, khoác vào một chiếc áo lụa mỏng cạnh giường. Ám lại từ một ngóc nào đó chui ra, bưng tới phía cô một khay thức ăn nhẹ. Cô ngậm trong miệng một miếng điểm tâm, nhìn nhìn Ám khiến y một tầng da gà đều nổi lên. Ám co rút khóe miệng, hỏi:

- Chủ nhân, ngài có gì căn dặn!

- Ân.... - cô cũng chỉ nói một tiếng, sau đó liền tiếp tục nhìn

- Chủ tử đã đi vào triều được một lúc rồi ạ! - Ám bị cô nhìn đến khổ sở

- Được rồi, ngươi lui đi!

Cô đặt miếng điểm tâm xuống, phẩy tay. Ám bưng khay thức ăn còn nguyên kia lên, cúi đầu một cái xong liền rời đi. Cô tiến lại, ngồi xuống ghế, một tay chống cằm ngẩn người suy nghĩ. Được một lúc thì hắn trở lại, khuôn mặt thập phần tức giận, lãnh khí gần như đóng băng mọi thứ xung quanh. Cô ngước lên, chưa kịp nói gì thì đã bị hắn ôm vào lòng cọ cọ. Cô hơi khó hiểu, nhìn hắn, hỏi:

- Sao vậy?

- Hừ! Cái tên sứ giả Thẩm Phu quốc sang cầu thân! - hắn nghiến răng ken két

- Vậy thì sao? - cô nhăn mày

- Người hắn cầu thân là ta! - hắn trầm giọng xuống

- Hả? Ngươi đã là của bổn tọa, chúng ta còn làm hôn lễ rồi! - cô hiển nhiên vô cùng khó chịu

- Đúng thế, nhưng hắn lại nói cái gì mà nếu không đồng ý thì Triệu Tiên quốc và Thẩm Phu quốc sẽ đối nghịch! - hắn ầm trầm

- Đối nghịch thì đối nghịch! Bổn tọa lại sợ hắn? - cô hừ mấy tiếng

- Hắn còn khoe khoang cái gì mà nước hắn có thần khí thần bảo gì đấy bảo hộ. Thật khó chịu! - Hắn bĩu môi

- Thần khí? Bổn tọa ta đây phẩy tay là có thể thổi bay cả một đại lục, thần khí nào có thể làm như vậy? - cô khinh bỉ

- Phong nhi.... - hắn ôm lấy cô cọ một hồi

- Thiên, hắn muốn ngươi lấy ai? - cô hỏi

- Hoàng hậu Thẩm Phu quốc - Vỹ Thẩm Tiên! - hắn trả lời

- Hắn còn ở đây không? - cô hỏi tiếp

- Còn a! - hắn gật gật đầu

- Đi! Chúng ta đi xem!!

Cô nhếch môi, hắn rất ngoan ngoãn bế cô lên, hướng Trịnh Lâm điện phóng tới.

*****Trịnh Lâm điện*****

Không khí ngưng trọng đến ngạt thở, mọi người ai nấy đều im lặng. Hoàng hậu ngồi trên ngai vàng, vì hoàng thượng bị cô làm đến tàn phế, nên hiện tại mọi thứ đều do hoàng hậu phê chuẩn. Bên cạnh cách đó không xa chính là Lý quý phi và Triệu quý phi. Phía dưới là một hàng hoàng tử công chúa cùng mấy hàng dài quan đại thần. Mà chính giữa điện là một nam nhân mặc cẩm bào tử sắc, khuôn mặt cũng không quá xấu nhưng cũng không quá đẹp, gọi là nhìn được đi?

Phía sau cẩm bào tử sắc y nhân là một nữ nhân diện một bộ y phục lộng lẫy không kém gì vị hoàng hậu đang ngự trên ngai vàng kia, số trâm cài so với y còn nhiều hơn. Khuôn mặt thập phần diễm lệ đang đứng khoanh tay nhăn nhó.

Ngay giây phút ngưng trọng này, cẩm bào tử sắc nam nhân cùng diễm lệ nữ nhân kia đồng loạt quay đầu nhìn ra phía cửa. Chốc lát sau liền thấy bóng dáng hắn đi vào. Trong tay hiển nhiên là còn đang ôm cô. Khi cả hắn bước vào, cả đám người đồng loạt nhìn y chằm chằm. Hắn diện vô biểu tình ôm cô băng sơn vạn năm tiến tới, lướt qua hai con người đứng giữa điện, hướng tới cái bàn còn trống gần bậc thang kia. Đặt cô xuống, chính mình cũng ngồi xuống, sau đó hắn liền đặt cô ngồi lên lòng mình. Uy cô ăn một ít hoa quả trên bàn, hoàn toàn bỏ quên những người còn lại đang có mặt. Cẩm bào tử sắc nam nhân kia nhíu mày lại, liếc cô trong lòng hắn, khinh bỉ tới một câu:

- Không ngờ vị thái tử danh vang xa tứ phương này quả thật đi cưới một nữ hài! Thật nực cười a!!

- Lắm miệng! - hắn phun ra một câu, vẫn chăm chú uy cô ăn quả

- Ngươi....Hừ! - cẩm bào tử sắc nam nhân kia nhíu mày sâu hơn

- Thái tử... chuyện hôn sự vẫn tiếp tục chứ? - diễm lệ nữ nhân cười một cái đầy....ôn hòa

- Bổn thái tử chỉ có một thái tử phi! - hắn thẳng thừng từ chối

- Một nữ hài không xứng đáng làm thái tử phi! - cẩm bào tử sắc nam nhân nói

- Lấy ta...ngươi sẽ có cả cả Thẩm Phu quốc cùng vương vị! - diễm lệ nữ nhân vẫn cười ôn hòa

- Bổn thái tử không cần Thẩm Phu quốc của ngươi! - hắn liếc mắt lạnh lùng một cái

- Thẩm Phu quốc cùng Triệu Tiên quốc nếu hòa làm một thì có thể làm bá chủ của cả đại lục! - diễm lệ nữ nhân vẫn cười

- Bổn thái tử không cần làm bá chủ đại lục! - hắn nhíu mày

- Và chỉ có ta..mới xứng đáng với thái tử. Ta có địa vị, có tiền tài, có đất đai, có mọi thứ hơn người khác. - diễm lệ nữ nhân vẫn duy trì nụ cười

- Vương hậu của bổn tọa....không đến lượt nhân loại rác rưởi như ngươi chú ý tới!

Cô cuối cùng cũng không im lặng nữa, nhả ra một câu thật chậm. Cẩm bào tử sắc nam nhân cùng diễm lệ nữ nhân đồng loạt nhăn mày, đánh giá nữ hài vừa nói kia. Như những người khác, cả hai đồng loạt ngạc nhiên trước dung mạo của cô. Hắn ôm cô lại, lạnh lẽo nhìn hai người. Cẩm bào tử sắc nam nhân có chút khó chịu, diễm lệ nữ nhân kia chỉ nhíu mày. Lát sau, diễm lệ nữ nhân liền nói

- Tiểu muội tên gì? Nhường thái tử cho ta, ta sẽ cho muội một cuộc sống xa hoa. Tiểu muội muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng cho!

- Thật không? - cô nhướng mi

- Thật sự! - diễm lệ nữ nhân kia thâm tâm bùng lên tai khinh bỉ

- Mạng chó của ngươi...nộp cho ta? - cô nhếch mi

- Cái.....ngươi nói cái gì cơ? - diễm lệ nữ nhân cùng cẩm bào tử sắc nam nhân trợn mắt

- Vương hậu của bổn tọa các ngươi cũng dám dòm ngó. Dâng cho bổn tọa cái mạng chó của các ngươi..... bổn tọa sẽ cho các ngươi chết một cách yên bình. Thẩm Phu quốc là các rác rưởi gì? Một cái búng tay của bổn tọa cũng đủ để thổi bay nó. Tiền tài? Bổn tọa nhiều như nước. Địa vị? Đố đám nhân loại các ngươi tìm tìm được người có địa vị cao hơn bổn tọa đấy. Đất đai? Bổn tọa có tám thế giới, mười ba đại lục, sáu mươi tòa thành, các ngươi có không? Hửm?

Cô đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, chậm chạp mà phun ra từng chữ. Ở đây...ai nấy đều trợn tròn mắt, miệng há rộng hết mức có thể. Đầu óc cố gắng loát từng chữ cô vừa nói. Hắn ngồi phía sau mặt mày đều nở hoa cả rồi.

-------------------- lời tác giả-----------------

Au thề...đây chính là lần đầu tiên nữ chính nói nhiều như vậy. mà..cũng chắc là lần cuối cùng rồi!

Cho t/giả lời nhận xét cùng một cái bình chọn làm động lực nhé!

Quý quý!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.