Lữ Khách Mùa Hạ

Chương 26: Bị Thương




Đông môn là cửa chính của Quân Tử Thành, lượng người ra vào mỗi ngày cơ hồ lên đến ba bốn vạn. Số lượng khổng lồ, ngẫu nhiên lúc dòng người trở nên đông đúc, từ trên cửa thành nhìn xuống trông như những con rồng, bá tánh khoác tay nải đứng ở bên ngoài xếp hàng.

Nhưng đó là trước khi Sùng Minh Đế băng hà. Từ khi có người tung tin khả năng sẽ phát sinh tranh đấu đổ máu, bá tánh cũng trở nên cẩn thận, không dám ra khỏi cửa.

Gần đây, dòng người ra vào nhanh chóng giảm bớt đến không đến ba bốn ngàn, lác đác lưa thưa, chỉ có thể thấy một vài thương đội mạo hiểm vận chuyển hàng hóa.

Hôm nay, có một thương đội xuất hiện. Thương đội đại khái có hai ba mươi người, lúc này đang vội vã đi chạy tới cửa thành, mỗi người đều có vẻ hoảng loạn, có chút không rảnh lo hàng hóa, như thể gặp phải cướp. Binh lính canh giữ ở cửa thành thấy không đúng, lập tức ngăn họ lại.

“Làm gì mà hoang mang rối loạn, xưng tên ra!” Một tên lính lớn tiếng quát, các binh lính khác lập tức kéo hàng rào lại chắn trước cửa thành, phòng ngừa họ vọt vào.

Một thương nhân trung niên thoạt nhìn là dẫn đầu vội vàng đứng ra, “Thủ vệ đại ca, họ đều là công nhân của ta. Chúng ta vận chuyển hàng tới Quân Tử Thành, đã có hẹn giao hàng với một lão bản họ Dương vào chiều nay, đã tới rất nhiều lần.” Nói rồi nhét một bao bạc vào tay tên lính.

Tên lính ước lượng túi tiền, nói: “Nếu chỉ vận chuyển hàng, sao phải vội vàng như vậy, chẳng lẽ đằng sau có người đuổi theo các ngươi?”

“Không có, nhưng mà……” Thương nhân trung niên muốn nói lại thôi.

“Nhưng nhị gì, nói!” Tên lính không kiên nhẫn nói.

Vì Tam hoàng tử trốn khỏi Quân Tử Thành, mệnh lệnh phía trên là thời gian tiếp theo nhất định phải nghiêm ngặt gác cửa thành, họ không thể không lên tinh thần. Hiện giờ đã sắp qua nửa tháng mà cái bóng cũng chưa nhìn thấy, có binh lính đã bắt đầu lơi lỏng.

Thương nhân trung niên bị dọa, tức khắc không dám do dự, hai ba câu kể lại chuyển họ nhìn thấy nghe được cho binh lính. Họ là thương đội buôn hàng lậu, nếu đi đường lớn thì rất tốn tiền, bởi vì mỗi khi qua một thành trấn, họ lại phải giống như bây giờ dùng bạc đút lót, hàng hóa bán ra không còn lãi lời được mấy, cho nên thương đội mưu sinh bằng buôn lậu như họ cơ bản sẽ không đi đường lớn.

Thương nhân trung niên vì tiết kiệm tiền, dẫn thương đội đi đường nhỏ. Đường nhỏ đa phần là qua núi sâu rừng già, chỉ cần vận khí không kém đến nhân thần cộng phẫn, cơ bản sẽ không có nguy hiểm, chỉ mất thời gian hơn mà thôi.

Con đường kia họ đã đi qua hơn mười lần, vẫn luôn tường an không có việc gì. Tuy cũng có vết chân, nhưng thương nhân trung niên lại phát hiện đường nhỏ đột nhiên có thêm rất nhiều dấu chân. Dấu chân rậm rạp nhiều không kể xiết, có vẻ có rất nhiều người đã đi qua nơi đó. Thương nhân trung niên đoán phải có cả ngàn người, nếu chỉ là thương đội thì nhiều nhất cũng không quá một trăm người chứ đừng nói cả ngàn.

Thương nhân trung niên nhớ tới lời đồn truyền đến ồn ào huyên náo trong khoảng thời gian này, lúc ấy đã hoảng sợ, nhưng hắn không dám lộ ra. Thương đội nhanh chóng cũng có người phát hiện hiện tượng này, nhưng đều bị hắn áp xuống, không cho họ bàn luận. Ra khỏi rừng rậm, họ mới hoảng loạn chạy, sợ bị diệt khẩu.

Nghe xong, mấy binh lính hai mặt nhìn nhau. Đây là chuyện lớn, nếu thật sự có hơn một ngàn người giấu ở bên trong, rất có khả năng là người của Tam hoàng tử. Bọn lính tức khắc không dám trì hoãn, lập tức phái người đi thông tri đội trưởng, đội trưởng lại thông báo lên trên. Không khí đã lơi lỏng xuống cũng nháy mắt khẩn trương ngưng trọng lên.

Tin tức không được truyền ra, họ sợ quấy nhiễu bá tánh trong thành khiến nhân tâm khủng hoảng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bá tánh sau tiếp trước muốn xuất thành. Họ nên may mắn, nếu không có mấy lời đồn thì bá tánh muốn xuất thành chỉ sợ sẽ càng nhiều.

Thương nhân trung niên bị binh lính mang đi. Họ muốn xác định tính chân thực của tin này mà không phải trung niên thương nhân lừa họ.

Phó Nguyên Thành mau chóng biết chuyện, kinh hãi lập tức gọi Chu Thành, “Triệu Nghị vẫn không có tin tức sao?”

“Không có.” Chu Thành lau mồ hôi lạnh trên trán.

Phó Nguyên Thành hít sâu một hơi, “Lập tức gọi Lưu Vân cùng Cung Vân lên gặp trẫm, lập tức!” Hắn tưởng rằng Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi dù nhanh cũng phải mất một tháng, chỉ mới qua nửa tháng mà họ cũng đã tới? Lại còn vô thanh vô tức như vậy, nếu không có người phát hiện ra khác thường, chờ họ kịp phản ứng, Quân Tử Thành chỉ sợ đã bị tiến quân thần tốc.

Nghĩ vậy, Phó Nguyên Thành lạnh cả người. Hắn vẫn luôn phái người hỏi thăm hành tung của Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi, mười vạn quân không phải số lượng nhỏ, đi đến đâu cũng rất nổi bật, không có khả năng một chút tin tức cũng không thu được, trừ phi có người phản bội hắn!

Hai người một là Thống lĩnh, một là Phó thống lĩnh, hiện giờ đều là thần tử của Phó Nguyên Thành, nhưng Phó Nguyên Thành trên thực tế còn chưa hoàn toàn tin tưởng Cung Vân.

“Sự kiện kia các ngươi hẳn đã nghe nói, có ý kiến gì không?” Phó Nguyên Thành nhìn hai người, ánh mắt dừng lại ở Cung Vân.

Cung Vân bề ngoài thiên hướng chính phái, tính cách cũng thuộc loại trầm ổn lâm nguy không sợ sệt, dao động cảm xúc trước nay không lớn, bị Phó Nguyên Thành nhìn chăm chú, sắc mặt của hắn cũng chưa biến một chút, thấy Lưu Vân không nói gì, hắn mới mở miệng.

“Thuộc hạ cho rằng thà tin rằng có, không thể tin rằng không. Nếu Úc Bá Phi sớm có chuẩn bị, hắn có thể cho mười vạn đại quân cải trang thành dân chạy nạn, hoặc đi núi sâu đường nhỏ, hoặc đi đường thủy cũng có thể qua mắt mọi người. Giả sử chuyện này là thật, ngoài thành thật sự có quân đội, nhân số nhiều nhất hẳn sẽ không vượt qua năm ngàn người.”

“Chỉ giáo?”

“Mười vạn đại quân quá mức bắt mắt, chỉ cần họ tới gần Quân Tử Thành, chúng ta không thể không phát hiện. Còn nữa, nếu mười vạn đại quân thật sự ở ngoài Quân Tử Thành, họ vì sao còn muốn ẩn núp, trực tiếp xuất kỳ bất ý tấn công không phải càng tốt?”

Cung Vân nói có trật tự. Phó Nguyên Thành tức khắc tin bảy phần, nếu bình tĩnh lại hắn cũng có thể nghĩ ra, chỉ là trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, cho nên nhất thời không nghĩ được.

Lưu Vân rũ đầu, lông mày nhăn lại thật sâu.

“Như vậy các ngươi cho rằng họ sẽ đi bằng đường nào?” Phó Nguyên Thành lại hỏi.

“Thuộc hạ cho rằng núi sâu đường nhỏ có khả năng nhất.” Lưu Vân lập tức trả lời, “Nếu tình hình tai nạn ở Xương Châu chưa được giải quyết thì có khả năng cải trang thành dân chạy nạn. Nhưng hiện tại dân chạy nạn ở Đại Á đã không nhiều lắm, nếu số lượng nhiều rất có thể sẽ dẫn người chú ý, cho nên núi sâu đường nhỏ tỷ lệ lớn nhất. Còn đường thủy, khả năng này còn ít hơn, Úc Bá Phi trong thời gian ngắn chỉ sợ không có biện pháp tìm được nhiều thuyền lớn.”

Phó Nguyên Thành gật gật đầu, “Lưu Thống lĩnh nói có lý, Cung Phó thống lĩnh thì sao?”

Cung Vân chắp tay nói: “Thuộc hạ không nghĩ giống Lưu Thống lĩnh.”

Vẻ mặt Lưu Vân cứng lại.

“Nói xem.” Phó Nguyên Thành cảm thấy hứng thú nói.

“Thuộc hạ từng là cấp dưới của Úc Bá Phi, biết lối suy nghĩ của hắn. Hắn quen tư duy ngược hướng, người bình thường cho rằng núi sâu đường nhỏ là lựa chọn tốt nhất, hắn có thể nghĩ đến, cho nên hắn khẳng định sẽ không cường điệu lựa chọn núi sâu đường nhỏ. Nhưng chính như Lưu Thống lĩnh nói, đi đường thủy cần nhiều thuyền, hắn đi nơi nào tìm? Chúng ta sẽ bởi vậy mà kết luận hắn sẽ không đi đường thủy, hoàn toàn trúng kế của hắn.”

Lưu Vân không phục, “Vậy ngươi nói xem, hắn làm thế nào tìm được nhiều thuyền như vậy?”

Cung Vân nói: “Thuộc hạ trước kia ngẫu nhiên nghe Úc Bá Phi nhắc tới hắn đã từng cứu thương nhân vận chuyển đường thủy lớn nhất Đại Á Hình Hà. Hình Hà là nam nhân lời nói gói vàng lại trọng tình trọng nghĩa, hắn đã cho Úc Bá Phi một hứa hẹn, nếu Úc Bá Phi tìm hắn mượn thuyền, hắn tám chín phần sẽ đồng ý.”

“Chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi, ai lại vì một phần ân tình mà trợ giúp một tên tạo phản?” Lưu Vân cảm thấy suy đoán này không thể tin.

Cung Vân không nói gì mà nhìn về phía Phó Nguyên Thành. Hắn chỉ nói ra suy nghĩ mà thôi, quyết định thế nào thì không phải chuyện của hắn.

Phó Nguyên Thành trầm ngâm một hồi, “Làm như lời Cung Vân nói đi. Hắn nói đúng, thà tin rằng có, không thể tin rằng không, Hình Hà này ta cũng từng nghe nói.”

Lưu Vân cắn chặt răng, “Rõ, thuộc hạ lập tức đi làm.”

“Chuyện này giao cho Cung Vân, hắn trước kia đi theo Úc Bá Phi, biết một vài suy nghĩ của hắn, càng dễ dàng ứng đối.”

Lưu Vân cứng người.

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Cung Vân sắc mặt bất biến chắp tay.

Lưu Vân không rời đi cùng hắn. Khi không còn nhìn thấy Cung Vân, hắn lập tức lo lắng nói: “Hoàng Thượng, Cung Vân có thiệt tình thần phục ngài hay không còn không xác định, giao chuyện này cho hắn có thể chứ?”

Phó Nguyên Thành thong dong nhếch khóe miệng, “Gấp cái gì, hiện tại chính là thời điểm nghiệm chứng Cung Vân.”

Lưu Vân vui vẻ, “Hoàng Thượng anh minh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.